Chương 42: Nghe được giọng nói quen thuộc mới an tâm chìm vào bóng tối
Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lễ Giáng sinh qua đi, mùa Đông chân chính cũng bắt đầu.
Tối đến, gió Bắc thổi tới rất mạnh. Thời tiết ngày càng lạnh, nhiệt độ ngày càng thấp, Lâm Cam ngày càng kì kèo khi dậy vào buổi sáng. Cũng may mỗi ngày Chu Viễn Quang đều đứng ở gần cổng trường đợi cô, nên không thể để anh bị đông cứng được.
Dù sáng sớm có kêu rên thế nào nhưng đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô đã bật dậy.
Kết thúc thi học kỳ I cũng là lúc những bông tuyết bên ngoài bắt đầu rơi. Lúc đầu chỉ lưa thưa vài bông, sau đó là một mảnh trắng xóa.
Học sinh trong lớp đều vui tới điên luôn rồi, tất cả không thèm thu dọn đồ đạc mà chạy ra hành lang ngắm tuyết. Có điều họ vẫn bị thầy Trương Cương bắt trở về.
"Bao lớn rồi mà vẫn hưng phấn như mấy trăm năm chưa thấy tuyết thế? Một thời gian nữa chính thức nghỉ đông, thành tích của các em sẽ được dán trên bảng thông báo."
Nhắc tới thành tích, trong lớp bắt đầu kêu rên.
Thầy Trương Cương chỉ con số nhỏ trên bảng đen: "Nhìn chỗ này xem, không quá mấy ngày nữa thời gian lại trôi đi nhanh hơn, ào ào như nước chảy vậy. Thế nên về nhà đừng ham chơi, nên học bài thì phải học bài, nên làm đề thì phải làm đề, ôn tập lại một lượt đi. Sau khi thi đại học xong thời gian còn dài lắm, lúc đó các em muốn chơi bao nhiêu cũng được, nghe chưa?"
"Rồi ạ." Học sinh đều tận lực trả lời, nhưng tâm tư đã sớm chạy ra ngoài rồi.
"Vậy được rồi, thời tiết không tốt, về nhà chú ý an toàn đấy."
Trong tiếng dặn dò của thầy Trương Cương, học kì I lớp 12 chính thức kết thúc.
___
Sau khi thi xong, Lâm Cam thấy cả người mềm nhũn vô lực, không muốn nói chuyện, mặt mày ủ dột. Cô chào Tiết Giai Kỳ một tiếng, sau đó đi tìm Chu Viễn Quang.
Vốn cũng không có gì để thu dọn.
Trường học có máy giặt, trước đó hai ngày cô đã mang đồ dùng trên giường giặt qua một lượt. Thật ra nguyên nhân chính vẫn là từ sau kì nghỉ tới khi trở lại trường cũng chỉ có mình cô.
Bố mẹ Lâm đến bây giờ chưa từng hỏi qua, càng không thể có cảnh tượng lái xe đến đón cô được. Có lẽ bọn họ cũng không biết một cô gái nhỏ không thể tự mang chăn ga cùng sách vở về nhà.
Gọi taxi bên ngoài quá phiền toái, taxi lại không nhận chở mấy thứ này. Hơn nữa, bảo vệ bên ngoài cổng cũng không cho taxi vào. Thế nên cô từ bỏ, từ trước tới nay Lâm Cam vẫn luôn chỉ có một mình.
Cô khoác áo lông vũ bên ngoài đồng phục học sinh, đội mũ lên sau đó đứng ngoài cửa lớp 2 chờ Chu Viễn Quang.
Chu Viễn Quang vừa đi ra, tay đã đưa về phía mặt cô.
Lâm Cam hơi né người, giọng ngàn ngạt: "Đông người."
Chu Viễn Quang nhíu mày, tay vẫn không dừng lại, sau khi đưa vào trong mũ, mu bàn tay anh dán vào mặt cô rồi lại sờ trán: "Có phải sốt không? Sắc mặt cậu không ổn lắm."
Lâm Cam mở miệng, giọng khàn khàn: "Người rất mệt, lúc nãy thi cũng buồn ngủ."
Hai người đi về phía bến xe buýt.
Chu Viễn Quang vẫn dắt tay cô.
Cảm giác đầu tiên chính là lạnh, Chu Viễn Quang bị độ lạnh ở tay cô làm giật mình, lẩm bẩm: "Sao lại lạnh như thế?"
Sau đó anh nhét tay Lâm Cam vào túi áo mình. Nếu là trước đó, Lâm Cam nhất định sẽ vui vẻ ồn ào với anh. Nhưng hôm nay lại không có tinh thần chút nào.
"Hay tôi đưa cậu đi truyền nước?"
Lâm Cam lắc đầu: "Tôi về nhà uống thuốc, ngủ một lát là được rồi."
"Vậy về nhà nhất định phải theo dõi, không được qua loa."
Lâm Cam: "Ừ."
"Nếu bị sốt tới ngốc, tôi không cần cậu nữa."
Lâm Cam cố gắng để sốc lại tinh thần, nhếch miệng cười với Chu Viễn Quang. Có điều vừa mở miệng thì vẻ uể oải đã bán đứng cô.
"Tôi sẽ ăn vạ cậu, không cần cũng không được."
Chu Viễn Quang đứng đối diện nhìn cô. Chân mày anh nhăn lại, lo lắng cho thân thể Lâm Cam. Sau đó anh kéo cô sát lại, khom người dùng môi chạm vào trán cô.
Lâm Cam có chút 囧, đầu chỉ biết chôn trong mũ không dám ló ra.
Chu Viễn Quang vậy mà vẫn thản nhiên: "Đúng là sốt thật rồi."
Lâm Cam dùng mũi chân đá nhẹ vào giày anh, lại giống như đang ỷ lại: "Tôi bị cảm, cậu không thể hôn tôi."
Chu Viễn Quang bật cười, đã là lúc nào rồi người này còn nghĩ tới chuyện yêu đương chứ.
Lo lắng cho thân thể Lâm Cam, nên Chu Viễn Quang không muốn cô đi xe buýt. Anh gọi taxi để cô về.
___
Lúc Lâm Cam về đến nhà, cô nhắn tin nhắn WeChat báo bình an cho Chu Viễn Quang. Sau đó nói với mẹ Lâm một tiếng, uống thuốc hạ sốt rồi lên gác ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là buổi tối, miệng khát khô, cả người mất sức. Lâm Cam rót một cốc nước uống rồi ngủ tiếp.
Lúc này mẹ Lâm lên gác xem qua một lần, lúc sờ đến trán Lâm Cam thì sợ hết hồn: "Đứa nhỏ này, sao sốt cũng không nói gì."
Bà gọi Lâm Cam dậy đi bệnh viện nhưng cả người cô không còn chút sức lực: "Mẹ, con uống thuốc hạ sốt rồi, mai tỉnh lại rồi nói sau." Cô rầm rì một chút lại như nói mơ.
Mẹ Lâm sờ trán cô, sau đó dùng khăn lông ẩm lau qua mặt Lâm Cam.
Bà thở dài rồi xuống nhà.
___
Lúc cô tỉnh hẳn đã là ngày hôm sau. Giữa lúc đó Lâm Cam có tỉnh lại một lần, chỉ uống chút cháo nhưng khẩu vị không tốt lắm.
Mẹ Lâm ở bên cạnh chăm sóc: "Có đỡ nhưng vẫn bị sốt lại."
Môi Lâm Cam giật giật: "Mẹ lấy điện thoại cho con được không?"
"Đứa nhỏ này, giờ là lúc nào mà con còn muốn chơi điện thoại." Dù thấp giọng mắng nhưng bà vẫn đưa cho cô.
Lâm Cam uể oải xem qua. Cô luôn nghĩ nếu một khoảng thời gian dài không trả lời Chu Viễn Quang, anh sẽ lo lắng.
Đúng như dự đoán, vừa mở WeChat ra đã thấy một loạt tin nhắn của anh.
"Có đi tiêm không?"
"Hết sốt chưa?"
"Đang làm gì vậy?"
"Sao không trả lời tôi, để người ta lo lắng."
"Còn không trả lời nữa, tôi đến nhà cậu."
Tin nhắn cuối cùng gửi tới lúc 8 giờ sáng nay.
Lâm Cam mím môi cười: "Ngủ cả tối qua nên không xem điện thoại."
Bên kia lập tức nhắn lại: "Cậu làm tôi sợ đấy, về nhà đã mất tích. Sao rồi, hết sốt chưa?"
Lâm Cam không muốn để anh lo lắng nên nhắn lại: "Rồi."
"Vậy mấy ngày này cậu chú ý một chút, đừng tùy tiện ra ngoài. Nhiệt độ bên ngoài thấp, dễ bị cảm lần nữa."
Lâm Cam bĩu môi: "Sao dài dòng thế."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Nếu cậu biết đêm qua tôi... cậu sẽ biết vì sao tôi dài dòng như vậy."
Lâm Cam gửi icon đòi ôm ôm hôn hôn.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Xế chiều nay tôi phải về quê, bố tôi đưa về ở cùng bà nội vài ngày."
"Quê cậu ở đâu?"
"Ở huyện sát Ngu Thành, ngồi xe buýt là tới."
"Xa không?"
"Đi bằng xe buýt sẽ mất hơn 2 tiếng."
"Tên là gì?"
"Trấn Phần."
"Đi mấy ngày?"
"Khoảng một tuần."
Hỏi một tràng đã rõ.
Lâm Cam: "Đi xe an toàn, về tới nơi nhắn tin cho tôi."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Được, cậu cũng thế. Nhớ chăm sóc mình."
Sau khi nói chuyện xong, Lâm Cam thấy cả người trống rỗng, không có chút khí lực nào, sau đó lại trầm trầm mê mê ngủ mất.
May là cơn sốt đã tan dần, mẹ Lâm cũng để mặc cho cô ngủ.
___
Lúc Lâm Cam tỉnh lại lần nữa là khoảng 3 giờ chiều.
Nói chính xác hơn là cô bị đánh thức.
Tiếng động dưới lầu rất lớn, Lâm Cam chưa kịp đi dép đã chạy ra bên ngoài.
Cảnh tượng ở đó khiến cô kinh hãi.
Lâm Kiến Quốc đã trở lại, mẹ Lâm đang giằng co với ông ta. Hất tay một cái, ông ta đã đập nát cả TV. Mẹ Lâm tiến đến kéo lại thì bị ông ta đẩy ra, bà ngã nhào xuống đất.
Lâm Cam nhìn tới đỏ mắt.
Không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô chân trần chạy xuống nhà. Lúc cái tát của Lâm Kiến Quốc sắp giáng xuống, cô thay mẹ Lâm đỡ trọn.
"Bốp" một tiếng, mẹ Lâm bàng hoàng.
Bà gắt gao cắn chặt răng, gào lên: "Lâm Kiến Quốc, tôi kéo ông cùng ch.ết!" Giọng bà cố chấp, mang theo ý hận tuyệt vọng đang phá kén.
"Được lắm, không phải tiện nhân bên ngoài kia mang thai sao, còn muốn ly hôn hả? Cứ chờ đi, chờ tôi ch.ết rồi lại nghĩ tới chuyện đó."
Lâm Cầm cụp mắt, coi như đã biết lần này thái độ Lâm Kiến Quốc cứng rắn như thế là vì nguyên nhân gì. Người phụ nữ bên ngoài mang thai con ông ta, giờ ông ta nhất định phải ly hôn.
Có điều việc này lại vừa vặn kích động ý hận và quật cường ở mẹ Lâm. Bà ấy rất cố chấp với chuyện "ly hôn" này. Bây giờ Lâm Kiến Quốc lại đẩy bà vào góc ch.ết, không có đường lui.
Lâm Kiến Quốc nhìn mẹ Lâm: "Đâu phải tôi không đưa tiền cho mẹ con hai người, kéo dài như vậy là có ý gì?"
Ông ta vừa dứt lời thì đi ra ngoài. Mẹ Lâm tê liệt trên mặt đất, Lâm Cam tới đỡ bà ấy cũng không dậy nổi.
Chỉ khi nghe tiếng động cơ xe ầm ầm bên ngoài, mẹ Lâm mới như bừng tỉnh. Một tay chống xuống đất còn chưa vững, bà ấy đã chạy ra ngoài. Lâm Cam ở sau đuổi theo nhưng không kịp.
Đứng trong sân chứng kiến mẹ Lâm cũng rồ ga đuổi theo, Lâm Cam thấy lòng mình trống rỗng.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Lần đó khi Lâm Cam còn nhỏ cũng vậy, cô cứ thế nhìn hai người họ lần lượt bỏ đi. Chỉ có một mình cô ở nhà, bị bỏ đói tới 2 ngày.
Hiện giờ cô đang để chân trần, trong sân lại có tuyết, những cảnh tượng vừa diễn ra lại như ảo tưởng của Lâm Cam.
Lòng thêm buốt giá, Lâm Cam không biết mình trở về phòng thế nào. Đợi tới lúc bình tĩnh lại, cô đã mặc xong quần áo. Lâm Cam lấy khăn quàng, mũ ấm, sau đó gói chặt mình lại trong áo lông vũ dày cộp rồi ra cửa.
Lúc ngồi trên xe buýt, Lâm Cam vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Phải hình dung cảm giác này thế nào đây?
Khi khổ sở không biết làm thế nào cho tốt, thì tốt nhất nên làm theo trực giác mách bảo.
Chạng vạng 6 giờ tối, vì là mùa đông nên màn đêm nhanh chóng buông xuống. Lúc sắp xuống xe buýt, Lâm Cam gửi tin nhắn báo địa chỉ của mình cho Chu Viễn Quang.
Xuống xe, cô ngồi trong phòng chờ cho khách. Phòng chờ ở bến xe nhỏ không có lò sưởi, Lâm Cam không ngừng hà hơi.
Ngày càng lạnh, ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn.
Cuối cùng, giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Cam mới an tâm chìm vào bóng tối.
Hết chương 42.
Lời của tác giả: Gõ xong chương này không dám nói lời nào. Sợ bị mọi người đánh...