- Chương 1: Hình như bà đây động lòng thật rồi
- Chương 2: Không biết lúc nào cậu ấy mới nhìn về phía tớ nữa
- Chương 3: Bạn học Chu, tôi ăn cơm cùng cậu được không?
- Chương 4: Biết cách tốt nhất để bịt miệng tôi là gì không?
- Chương 5: Lúc hôn môi, cậu ấy không thích mùi khói thuốc
- Chương 6: Lâm Cam, bỏ tay ra
- Chương 7: Điều đẹp đẽ nhất là cùng cậu tránh mưa dưới mái hiên
- Chương 8: Anh hùng cứu mỹ nhân chút mà lại tiền mất tật mang
- Chương 9: Bạn học Chu, nghe tôi giải thích đã!
- Chương 10: Cho cậu đặc quyền đó
- Chương 11: Biết ưu điểm lớn nhất của cậu là gì không?
- Chương 12: "Theo đuổi" cậu còn không phải vì thích...
- Chương 13: Sao lại đánh vào mặt? Bà đây còn muốn tìm bạn trai!
- Chương 14: Bạn học Chu sẽ liên lạc với mình!
- Chương 15: Không ghét cậu
- Chương 16: Cậu mắng thế nào nghe cũng như cưng chiều
- Chương 17: Sau này Tâm Can nhi sẽ bảo vệ nụ cười của cậu
- Chương 18: Bạn học Chu, cậu mặc đồng phục siêu cấp đẹp
- Chương 19: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật
- Chương 20: Vậy bây giờ cậu quản tôi hả?
- Chương 21: Có biết tôi sẽ lo lắng không?
- Chương 22: Có phải cậu bắt đầu thích tôi rồi không?
- Chương 23: Tôi cõng cậu
- Chương 24: Lâm Cam, còn nói nữa tôi ném cậu xuống
- Chương 25: Đi cùng tôi không?
- Chương 26: Bạn học Chu, cậu là chất xúc tác của tôi
- Chương 27: Cậu có thể đưa tôi đi trốn không?
- Chương 28: Mẹ tôi bảo con gái nói không cần tới, con trai nhất định phải đi
- Chương 29: Bạn học Chu, có thể thấy tôi vô cùng yêu...
- Chương 30: Bạn học Chu, sao lại cho tôi kẹo?
- Chương 31: Thích một người có gì sai?
- Chương 32: Vì cậu rất... Ngọt ngào
- Chương 33: Còn kêu loạn nữa, tôi hôn cậu
- Chương 34: Cậu không còn đường lui
- Chương 35: Chạy xong có thưởng
- Chương 36: Gặp được cậu là điều ngọt ngào nhất
- Chương 37: Không cảm thấy thích là chuyện gì sai trái
- Chương 38: Mọi người đều biết cậu là của tôi
- Chương 39: Không cho phép thấy tôi không được
- Chương 40: Cậu ngốc nhưng đơn giản
- Chương 41: Ngốc, vì tôi không muốn chúng ta phải tách ra
- Chương 42: Nghe được giọng nói quen thuộc mới an tâm chìm vào bóng tối
- Chương 43: Vì cậu, cuối cùng tôi cũng trút bỏ được bộ lông nhím gai góc
- Chương 44: Sao cậu lại thích tôi?
- Chương 45: Mẹ, mai con không tới gặp A Quang được rồi
- Chương 46: Cho cậu hôn một phút
- Chương 47: Ngoan, chúng ta nhất định sẽ làm được
- Chương 48: Cậu ở đâu?
- Chương 49: Học trưởng Chu, em muốn tới tìm anh
- Chương 50: Anh chỉ thích trẻ thiểu năng
- Chương 51: Anh ăn đáng yêu lớn lên
- Chương 52: Tật xấu của tôi chính là bao che
- Chương 53: Buổi tối có thể không về kí túc xá không?
- Chương 54: Học trưởng Chu, anh xong đời rồi
- Chương 55: Em ra đường có mang não hay không cũng như nhau
- Chương 56: Lát nữa đưa em tới một nơi
- Chương 57: Để mỗi sớm thức giấc anh được thấy em
- Chương 58: Tôi là A Cam, nuôi bạn học Chu không thèm ăn
- Chương 59: Vì muốn tranh thủ mỗi phút em nhìn anh
- Chương 60: Em còn cần thế giới nào tốt hơn đây?
- Chương 61: Tôi không thích cậu, mới là lạ
- Chương 62: Chớ khiêu khích anh
- Chương 63: Hai năm nhanh thôi
- Chương 64: Lâm Cam, gả cho anh
- Chương 65: Phiên ngoại
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, sủng ngọt, nữ truy, HE.
Số chương: 64 chương
Editor: TBBPoster: Tâm Tít Tắp
Nhân vật chính: Chu Viễn Quang, Lâm Cam
Nội dung theo: Theo Lâm Cam
Ngau từ khi còn nhỏ thì Lam Cam đã có tính cách không biết sợ ai là gì, Bỗng nhiên cho đến một ngày, cô lại rất ngoan ngoãn, không còn gây sự khắp nơi.
Có người hỏi cô thì cô nói rằng: " Gây chuyện thật sự chẳng có ý nghĩa gì"
“Ý cậu là sao?”
Ánh mắt của Lâm Cam đang dõi theo bóng lưng của Chu Viễn Quang phía trước, cô gắng nói từng chữ: “Bởi vì giờ đây đã có ‘ánh nắng’ rồi!”
* Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng]: Viễn Quang.
Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời:
“Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt.
Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.”
Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài.
Nội dung theo: Chu Viễn Quang
Mang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất.
Nói như vậy là bởi:
Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam.