Chương 58: “Không được cởi dây áo, anh nghĩ em là loại người gì vậy hả?”
Xe cảnh sát chạy tới quán nhậu, Ứng Tiểu Quỳnh cũng quay lại rồi, mắng mỏ, răn dạy, đội dân phòng cũng vào góp vui, bên phía lan can nhốn nháo cả lên.
Kiều Uyển Lâm thì chẳng có hơi sức đâu mà nghe, vẫn còn đang đắm chìm trong hơi thở của mình và Lương Thừa, đôi môi cậu bị giày vò đến khi cậu thở không nổi nữa mới được buông ra.
Cậu thấy hơi chóng mặt, nhưng lại thấy nóng hơn cả, lảo đảo đứng không vững, đâm sầm vào ngực Lương Thừa.
Mấy chục manh mối của một bản tin lớn cậu đều có thể xử lý rõ ràng được, nhưng bây giờ lại rối như tơ vò. Cậu không biết mình nên phản ứng như thế nào, nên vui hay nên giận? Nên thẹn thùng hay là thản nhiên?
Kiều Uyển Lâm ngẩn ra tròn năm phút, ánh mắt tiếp xúc với đôi môi ướt át của Lương Thừa, cậu chợt ngoảnh đi, nhìn lướt qua du thuyền đêm ở đầu ngọn liễu, rồi lại nhìn về phía ánh đèn xanh đỏ chớp tắt của xe cảnh sát.
Cậu hù dọa một cách vụng về: “Cảnh sát tới bắt anh rồi kìa.”
Lương Thừa làm bộ đi về phía trước, nói: “Vậy anh đi tự thú.”
Kiều Uyển Lâm vội vàng ngăn lại, cảm giác như sắp sụp đổ tới nơi: “Em chơi không lại anh, anh đừng đùa giỡn em nữa!”
Đến nơi này biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thưởng thức cảnh sắc của công viên Cát Tường, Lương Thừa dẫn Kiều Uyển Lâm đi dọc theo đường chính, rừng cây long não, vườn hoa nguyệt quý, rồi đến cổng chính công viên.
Vẫy tay gọi một chiếc taxi, Kiều Uyển Lâm chui vào hàng ghế sau, nép sát vào cửa, Lương Thừa ngồi vào cách cậu nửa cánh tay. Cậu nhìn bác tài xế từ kính chiếu hậu, chột dạ sợ người ta nhìn ra điểm mờ ám.
Những người hốt hoảng lo sợ đều là người tốt, còn những kẻ khốn nạn thì luôn thành thạo có thừa, Lương Thừa móc điện thoại ra gửi WeChat cho Ứng Tiểu Quỳnh.
Kiều Uyển Lâm dùng khóe mắt liếc, miệng mím chặt thành một đường kẻ, trong lòng nhẩm đọc bản thảo —— Ngày Hai mươi ba tháng Chín, buổi tối, trời mát, gốc cây liễu thứ tư ven hồ Cát Tường.
Rồi miêu tả thêm tám trăm chữ nữa mới vào chủ đề chính: Mình và Lương Thừa hôn nhau rồi.
Kiều Uyển Lâm khẩy lỗ rách trên quần bò, toàn thân đều gồng lên, Lương Thừa hôn cậu, cả hai đều rất tỉnh táo, môi dán vào môi.
Chuyện xấu hổ hơn nữa là, tám năm trước Lương Thừa đã biết là cậu hôn lén anh. Tối hôm đó Lương Thừa không hề ngủ, có khi cũng chẳng say, bố tiên sư tất cả đều là giả vờ.
Đêm đầu tiên cậu chuyển đến tiệm sườn xám thì Lương Thừa đã nhận ra cậu là đứa nhóc anh từng cứu nhưng không chịu nói, đợi đến khi cậu phát hiện thì anh mới hờ hững thừa nhận.
Bị hiểu lầm là thanh niên bất hảo, bị đuổi đi cũng không giải thích.
Một con búp bê giữ đến tám năm, nếu lần trước cậu không phát hiện ra, không chừng anh sẽ giấu tới khi nó thành sản phẩm văn hóa phục cổ luôn mất.
Ngay từ đầu đã biết cậu hôn lén mà còn giả vờ mắt điếc tai ngơ, từ khi gặp lại tới nay không hề lộ ra bất kì sơ hở nào, làm cậu chẳng có chút phòng bị gì cả, đến khi chuyện xảy ra thì cậu trở tay không kịp.
Sau khi chuyện xảy ra, Kiều Uyển Lâm vừa xấu hổ vừa giận dữ, huyệt thái dương dán vào cửa kiếng, mặt ỉu xìu trông rất đau buồn, cậu cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Bác tài xế liếc cậu một cái, hỏi: “Say xe à?”
Say tên họ Lương này thì có, Kiều Uyển Lâm ấp úng: “Vâng… hơi say.”
Vì thế tài xế không lái vào trong tiểu khu, dừng ở trước cổng, Kiều Uyển Lâm lập tức xuống xe, quẹt thẻ qua cổng luôn không thèm đợi ai.
Lương Thừa thanh toán xong đi xuống, đi phía sau cách cậu bảy, tám mét, đèn đường trong tiểu khu không tính là sáng, bóng người thì lắc lư, bóng cây thì đung đưa, anh lững thững theo phía sau.
Kiều Uyển Lâm muốn đi nhanh hơn, lòng thì có thừa nhưng sức thì không đủ, cụ già đi dạo bộ cũng dễ dàng vượt qua cậu.
Bỗng nhiên, Lương Thừa ở phía sau: “Chiu chiu.”
Kiều Uyển Lâm dừng chân theo phản ứng có điều kiện, quay đầu lại nhìn, Lương Thừa quỳ một gối xuống, đang vui đùa với một chú chó con vẫy đuôi ngoe nguẩy.
Người chủ dẫn chó đi, Lương Thừa đứng dậy đuổi theo một nửa khoảng cách, rẽ thêm một khúc ngoặt, dần dần đã tới trước cửa nhà, anh cất tiếng: “Kiều Uyển Lâm.”
Quay lại thì càng ngại nói chuyện, Kiều Uyển Lâm tiếp lời: “Sao không gọi ‘Lâm Lâm’ nữa?”
Thật ra Lương Thừa đã suy tính rất kĩ, hình như Kiều Uyển Lâm không thích anh gọi cả họ lẫn tên, gọi là “Tiểu Kiều” thì Trịnh Yến Đông chê không đủ thân thiết. Gọi “Uyển Lâm” thì giống như phụ huynh gọi vậy, không đủ đặc biệt. Gọi “Kiều Kiều”, không chừng nhóc con này sẽ nói “Nhìn đâu cơ”. (*)
(*) Chữ “Kiều” và chữ “nhìn” đồng âm, đều đọc là “qiao”, gọi “Kiều Kiều” nghe sẽ ra “Nhìn kìa”, mà KUL có tính hóng hớt nên cậu sẽ hỏi “Nhìn đâu cơ”
Còn về phần “Lâm Lâm”, đúng là có hơi buồn nôn, dưới ánh trăng và cành dương liễu, ấm đầu lên gọi thì không sao, bây giờ gọi quang minh chính đại như thế, anh khó mà mở miệng được.
Kiều Uyển Lâm nói rõ: “Em vẫn chưa đồng ý với anh đâu.”
Lương Thừa nói: “Ừm.”
“Anh không được…” Kiều Uyển Lâm ngại ngùng, “Cho nên anh không được đột ngột cứ thế, cứ thế mà hôn.”
Lương Thừa đuổi theo nửa quãng đường còn lại, đến trước mặt cậu, lại giở ra nợ cũ: “Tốt xấu gì thì anh cũng đã thông báo với em rồi, chứ đâu có nhân cơ hội em ngủ mà hôn đâu.”
Kiều Uyển Lâm không nhịn được nữa: “Bởi vì em không có giả bộ ngủ.”
Lương Thừa: “Năm mười sáu tuổi đó, là nụ hôn đầu của em à?”
Kiều Uyển Lâm bị đâm vào tử huyệt, cậu đang nói chuyện hiện tại mà Lương Thừa cứ khăng khăng nhắc đến quá khứ để khống chế cậu. Cậu không muốn nói chuyện nữa, xoay người đi vào nhà.
Nhưng ở phía sau Lương Thừa lại nói: “Còn đó là nụ hôn đầu của anh.”
Cũng may là đêm tối nên nét đỏ trên mặt Kiều Uyển Lâm mới không quá rõ ràng, nhưng tự cậu cũng cảm nhận được độ nóng, sắp phát sốt lên rồi, xồng xộc xông vào nhà.
Ở trong phòng khách, Kiều Văn Uyên đang nằm trên ghế mát-xa thư giãn gân cốt, Hạ Tiệp ngồi trên sô pha ngâm chân, tạo thành một bầu không khí của phái dưỡng sinh.
Kiều Uyển Lâm thay dép lê rồi lướt qua ngay, quên cả chào hỏi. Vừa mới xuất viện nên mọi người đều đang quan tâm đến cậu, Kiều Văn Uyên nói: “Sao mặt đỏ thế, sốt à?”
“… Con nóng trong người.”
Hạ Tiệp nói: “Dì nấu trà thanh nhiệt cho con nhé?”
“Không cần đâu ạ, con còn đang đau bụng.” Kiều Uyển Lâm nói không suy nghĩ gì, nói xong là trốn luôn vào phòng.
Còn Lương Thừa thì vẫn điềm nhiên như không, sau khi về nhà còn cùng hai vị phụ huynh xem tivi.
Kiều Uyển Lâm tắm xong, nằm sấp trên giường xem livestream của lão Tứ, còn hai lỗ tai thì dựng thẳng, mười lăm phút sau nghe thấy Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp về phòng nghỉ ngơi, Lương Thừa thì vào phòng ngủ đối diện.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy chán nản, đăng bình luận vào livestream của lão Tứ: Chả biết cái này đáng xem chỗ nào.
Bị cả nghìn bình luận khác chửi mắng, Kiều Uyển Lâm ôm trái tim nhỏ bé của mình thoát ra, chui vào chăn ngủ. Cậu vừa mới tắt đèn, ngón tay còn chưa rời khỏi công tắc thì cửa phòng đối diện vang lên tiếng.
Kiều Uyển Lâm nín thở, lặng lẽ mở đèn lên lại.
Lương Thừa đứng ngoài cửa gõ hai cái.
Chắc là con người đều có thiên phú làm kẻ trộm, Kiều Uyển Lâm sợ phòng bên cạnh nghe thấy, mở điện thoại ra gửi WeChat: Chuyện gì thế?
Xác nhận là cậu còn thức, Lương Thừa liền mở cửa đi vào.
Hai mắt Kiều Uyển Lâm nhìn thẳng vào anh, Lương Thừa mặc một cái áo choàng tắm màu sẫm, tóc vẫn còn ướt, từ cổ đến xương quai xanh vẫn còn vài giọt nước chưa lau khô. Tự dưng cậu thấy bực bội: “Sao anh lại mặc thế này?”
“Đồ ngủ giặt rồi.” Lương Thừa nói, “Cái này không phải để mặc sau khi tắm xong à.”
Kiều Uyển Lâm dời tầm mắt, liếc bừa về phía đồ sạc pin ở tủ đầu giường, nói: “Muộn thế này rồi, anh có chuyện gì nữa?”
Lương Thừa ngồi xuống mép giường, vạt áo hơi hé ra để lộ bắp chân khẳng khiu, mùi hương thơm mát sau khi tắm bay ngập đầu giường. Kiều Uyển Lâm hít thở thật sâu, thấy hơi chóng mặt, nghi ngờ anh bôi thuốc mê lên người.
Ban đêm ban hôm, mới hôn chưa lâu đã cùng ở một phòng, cậu lo lắng: “Em muốn phát triển từng bước một.”
Lương Thừa nhấc tay mò lên eo.
“Anh làm gì thế?” Kiều Uyển Lâm ngồi phắt dậy, “Không được cởi dây áo, anh nghĩ em là loại người gì vậy hả?”
Ánh mắt Lương Thừa giống như đang nhìn bệnh nhân khoa tâm thần, móc máy đo đường huyết ở trong túi áo ra, nói: “Buổi tối uống tận mấy hộp sữa đậu nành, anh phải đo đường huyết sau bữa ăn cho em.”
Kiều Uyển Lâm: “… Hả?”
Lương Thừa vừa tức vừa cười: “Em nghĩ anh là loại người gì vậy hả?”
Gắn kim và giấy thử xong, Kiều Uyển Lâm vẫn còn mông lung, Lương Thừa xé mở miếng giấy sát trùng, cầm ngón tay cậu lau sạch, sau đó bấm lạch cạch đâm kim xuống.
Giấy thử thấm máu, máy hiện trị số, Lương Thừa nói: “Bảy chấm năm, vẫn ổn.”
Kiều Uyển Lâm cảm giác không cần dùng bông gòn thì máu cậu cũng đã lúng túng đến độ tự đông lại rồi, cậu nhặt máy bấm kim lấy máu lên, vò mẻ chẳng sợ nứt, nói: “Sao anh không đo, không phải anh cũng nếm thử rồi đấy sao?”
Lương Thừa im lặng nhìn cậu, đưa ngón tay ra cho cậu trút giận, cậu ghé tới, lược bỏ luôn công đoạn sát trùng, dồn hết cơn giận lên đầu kim.
Trước khi xuống tay, cậu đã vứt nó đi.
Lương Thừa hỏi: “Sao thế?”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu: “Em không muốn thấy anh chảy máu nữa.”
Tuy đã từng phạm tội, từng ngồi tù, nhưng Lương Thừa tự nhận mình vẫn còn là chính nhân quân tử, định đo đường huyết xong thì chúc ngủ ngon, nhưng bây giờ anh không kiềm chế được nữa.
Chỉ trong hai giây, anh túm Kiều Uyển Lâm ngồi lên đùi mình, ôm lấy cậu, cơ thể dưới lòng bàn tay anh cứng đờ, anh nói: “Cứ ngủ thế này đi, em ngủ rồi anh sẽ đi.”
Kiều Uyển Lâm từ từ tiêu biến hết sức lực, tìm một tư thế thoải mái, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lương Thừa. Đèn đầu giường đã tắt, cậu nhắm mắt lại, linh hồn cợt nhả cạy mở răng cửa tìm cảm giác tồn tại.
“Hôm em bị ngất em đã mơ thấy Liễu Cương bị phán quyết.”
Thảo nào lại nói mớ “Báo được thù rồi”. Lương Thừa nói: “Rồi hắn sẽ bị thôi.”
“Tối nay tiêu hết bao nhiêu tiền thế?”
Lương Thừa nói: “Chuyển cho anh Ứng rồi, bây giờ em đang nợ anh đấy.”
“Chẳng lẽ anh hôn miễn phí à?”
Lương Thừa: “…”
“Ống kính có phải mua trên trang web chính thức không, có được tặng giá đỡ ba chân mini không?”
Lương Thừa nói: “Nếu em không muốn ngủ thì chúng ta làm chuyện khác.”
Cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng chịu im, lưng được Lương Thừa vuốt ve, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Hình như cậu ngủ mất rồi, còn nằm mơ nữa, nhưng tất cả đều quá chân thật, giống như hồi ức hơn.
Đó là mùa hè năm Lương Thừa bỏ đi.
Sau giờ trưa, ngõ Vãn Bình chỉ còn lại tiếng ve kêu râm ran. Tiệm sườn xám treo bảng tạm nghỉ, Vương Nhuế Chi mặc một chiếc sườn xám the hương vân ngồi ở cửa phơi nắng, màu tím nhạt nho nhã thanh tú, dây đeo kính viễn thị màu bạc sáng lóng lánh.
Bà xỏ qua một kim, khâu cúc cho một chiếc áo, bỗng hỏi: “Uyển Lâm, con vẫn còn nhớ tới Tiểu Lương sao?”
Kiều Uyển Lâm nằm gục trên bàn may làm bài tập nghỉ hè môn nghệ thuật, tay mềm èo cắt hỏng một tấm vải. Cậu không chắc Vương Nhuế Chi nhìn ra được bao nhiêu, cũng không cãi bừa, chỉ đáp: “Không có, con còn đang muốn quên anh ấy.”
“Ừm, quên được thì tốt.” Vương Nhuế Chi muốn nói lại thôi, “Trừ phi…”
Kiều Uyển Lâm nói: “Trừ phi gì cơ?”
Vương Nhuế Chi nói, dù là sai lầm hay bất đắc dĩ thì việc một thiếu niên có thể đích thân giết người, không chỉ có lòng dũng cảm vì bị ép tới đường cùng, mà còn có một chút nhẫn tâm không thể nào thay đổi được.
“Thích một người như vậy khó tránh khỏi bị tổn thương.” Bà nhìn cậu với ánh mắt thương xót, “Trừ phi con là miếng thịt đầu quả tim, là con ngươi trong mắt nó.”
Kiều Uyển Lâm siết miếng vải, người đó đời nào là cậu được chứ.
Mãi lâu sau, hai chân tê rần, Lương Thừa vẫn giữ nguyên tư thế đó không suy suyển gì.
Trong lúc mộng mị, Kiều Uyển Lâm cọ lên vai anh, sau đó nhấc cánh tay lên một cách do dự và vụng về, vòng qua eo anh.
Lương Thừa cúi đầu xuống, nghe được một câu nói mớ.
“Con…” Kiều Uyển Lâm nói, “Sẽ thử thêm lần nữa.”