Chương 59

Hợp tác quy mô kiểu này bình thường đều chọn những chương trình du lịch, Muôn Nẻo Đường chỉ từng quay review một nhà hàng, hơn nữa là quay để góp đủ số lượng vào những lúc không có tin tức.


Mọi người cười rạng rỡ, từ sau khi vụ án viagra được phát sóng thì giá trị của tổ tiết mục ngày càng tăng lên, trước tiên khoan nói đến lời mời hợp tác này, chỉ riêng những nhà tài trợ mới cũng đã tăng thêm mười mấy cái rồi.


Bào Xuân Sơn phê duyệt chuyện này, nói: “Tiểu Kiều, hôm nay làm cho xong phương án chi tiết.”
Kiều Uyển Lâm gật đầu, đảo Lĩnh Hải, năm xưa bị tháo dỡ ngổn ngang, cậu cũng muốn quay về chốn cũ xem thử.


Sau khi tan họp, cậu pha một ly trà hoa quả, rồi cắm đầu ở bàn làm việc thiết lập phương án cho chương trình. Trong lúc đó điện thoại có sáng lên một lần, là tài khoản truyền thông quốc tế vừa cập nhật.


Cậu bận tới tận chiều, chẳng buồn ăn cơm trưa, nộp cho Bào Xuân Sơn xem qua rồi ký tên thì cậu mới thở phào một hơi.
Nhà ăn đã hết sạch cơm từ lâu, Kiều Uyển Lâm rời khỏi văn phòng, định đi đến nhà hàng thức ăn nhanh hay là tiệm mì nào đó. Cậu mở điện thoại ra, vừa đi vừa đọc tin tức kia.


Andrew, nhà nghiên cứu sinh vật học, dự án nghiên cứu mới…
Đọc xong hàng đầu tiên, ở lối rẽ hành lang Kiều Uyển Lâm đụng phải một người, người kia ưỡn cái bụng bia bắn cậu lùi lại, điện thoại rơi xuống đất, tập tài liệu của đối phương cũng rớt xuống.


available on google playdownload on app store


Cậu đứng vững, nhìn rõ là Tôn Trác, tính ra đây là lần chạm mặt đầu tiên sau khi cậu chuyển đi.
Tôn Trác cũng nhìn cậu, dù sao cũng là cấp trên, không thể chủ động chào hỏi được, nên ông chỉ ưỡn chiếc bụng đầy tính đàn hồi đợi cậu mở miệng.


Kiều Uyển Lâm khom người nhặt điện thoại lên, tập tài liệu rơi vãi bay ra một đống giấy A , cậu nhặt lên từng tờ, sắp xếp gọn gàng theo số trang.
Trang đầu tiên là giới thiệu nhân vật, Andrew, nhà sinh vật học người Hoa… Cậu “Ủa” một tiếng, nói: “Sếp ơi, sếp định làm phỏng vấn nhân vật ạ?”


Tôn Trác nhận lấy tập tài liệu, trả lời: “Chưa chắc chắn.”
Những kênh tin tức Kiều Uyển Lâm đón đọc có tận mấy chục cái, liên quan đến người tên “Andrew” này, truyền thông trong nước không hề có động tĩnh gì, cậu không thể không bội phục sự nhạy bén của Tôn Trác.


Không ngờ lời mở đầu tự nhiên hơn trong tưởng tượng của hai người họ, Tôn Trác cười nói: “Ở tổ mới thế nào rồi, nghe nói dạo trước mệt đến ngất xỉu luôn à?”
Kiều Uyển Lâm ngại ngùng gãi tóc, nói: “Cũng khá ổn ạ.”


Đây là lời thật lòng, mới đầu trong lòng cậu ít nhiều gì cũng hơi tức giận, nhưng bây giờ, những phẫn nộ bất bình lúc tranh chấp đều đã gác lại hết rồi.
Tôn Trác nói: “Hai bản tin cậu phụ trách tôi đều đã xem cả rồi.”
Kiều Uyển Lâm cười: “Không làm chú thất vọng chứ ạ?”


Tôn Trác thở dài một hơi như đang ca thán, từ khi bắt đầu thực tập ở đài truyền hình, Kiều Uyển Lâm vẫn luôn được ông quan sát rất kĩ. Bề ngoài không giống như người có thể chịu khổ, thỉnh thoảng còn phụng phịu, lúc kém tinh ý thì đến cả trưởng đài cũng dám bật lại.


Nhưng trong một đám người mới, Kiều Uyển Lâm lại là người có thiên phú ở lĩnh vực này nhất, sức khỏe yếu nhưng ý chí thì kiên cường, vừa thông minh lại còn có chính kiến riêng của mình. Nhưng mà những đứa nhóc con mới bắt đầu sự nghiệp thì đều như thế cả, đụng chuyện rồi mới có nguyên tắc, và cái gọi là niềm tin nghề nghiệp.


Tôn Trác nói: “Con người cậu có một thứ sức mạnh, giống như mẹ cậu vậy.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Mẹ là tấm gương cho cháu noi theo.”
“Nhưng cũng không giống hoàn toàn.” Tôn Trác cười nhạt, trong lời khen ngợi còn lẫn chút chờ mong, “Có lẽ cậu sẽ ưu tú hơn cả chị ấy.”


Kiều Uyển Lâm nhận được cổ vũ, nói: “Vậy cháu sẽ cố gắng, sóng sau xô sóng trước.”


Tôn Trác liếc đồng hồ đeo tay, phải đi rồi, lúc sượt qua người Kiều Uyển Lâm, ông dừng lại nói: “Con người không nhất định cần phải có tấm gương, có thể tự thúc roi bản thân, dựng một cái cọc tiêu trong lương tâm mình.”


Kiều Uyển Lâm hơi giật mình, trong ấn tượng của cậu, Tôn Trác hoàn toàn là một người thuộc phái hành động, hiếm khi dùng đạo lý hay lời ngon tiếng ngọt để chỉ dẫn cho cấp dưới. Cậu đang suy nghĩ thì Tôn Trác vỗ vai cậu rồi đi lướt qua.


“Sếp.” Cậu đứng phía sau lên tiếng, “Chú chuyển cháu tới tầng mười hai, không phải là để trừng phạt cháu sao?”
Tôn Trác hỏi: “Cậu nghĩ đó là gì?”


Kiều Uyển Lâm đã từng suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vào giây phút này đã biết rõ đáp án rồi. Nếu cậu sa vào vũng bùn, thì đó là trừng phạt, nhưng nếu cậu làm một con cá da trơn, ở trong hoàn cảnh nửa sống nửa ch.ết đó tự vạch ra một khoảng trời, thì đó chính là thử thách.


Giọng cậu không lớn, nhưng rất trịnh trọng: “Đó là gì, sẽ do cháu quyết định.”
Tôn Trác quay đầu lại, ý khen ngợi giấu dưới biểu cảm không cảm xúc, nói: “Làm việc cho tốt.” Sau đó nhéo hàng mày, “Nhưng mà cậu cố ý hay là không chịu nghiêm túc?”


Kiều Uyển Lâm lẫm liệt trả lời: “Cháu làm sao?”
“Lần một phỏng vấn cảnh sát Trình, lần hai là vụ án viagra.” Tôn Trác tính toán rất kĩ, “Dù là mở đầu hay là chạy chữ, cậu đều không hô khẩu hiệu của tổ tiết mục.”


Kiều Uyển Lâm chê bai: “Quê mùa quá, ai lại cổ lỗ sĩ thế không biết.”
Có Muôn Nẻo Đường, chuyện gì cũng xong, thật ra cậu nghi là Bào Xuân Sơn đặt, nhưng không dám hỏi, sợ bị mắng cho đột tử ngay tại cơ quan.
Ánh mắt của Tôn Trác có vẻ thâm sâu: “Là tôi đặt.”


Kiều Uyển Lâm hết hồn: “Chú đặt?”
Trước khi đi, Tôn Trác nói: “Tổng biên tập cũ của Muôn Nẻo Đường, chính là tôi.”


Từ khi vào thu tới nay, trời tối rất sớm, mới gần tám giờ mà đã chẳng thể nào tìm thấy được một vệt trắng trên bầu trời. Lương Thừa tan ca khá muộn, nên đến đài truyền hình đón cậu cũng muộn hơn bình thường nửa tiếng.


Kiều Uyển Lâm đứng đợi ở cổng, ngồi trên hai thùng nước cam do tổ chuyên mục phát. Cậu đã tính hết rồi, mỗi ngày đi làm mang theo một chai, ở nhà không uống, tránh cho lại bị đo đường huyết.


Chiếc việt dã chậm rãi dừng lại, Lương Thừa xuống xe khuân lên giúp cậu, vừa quay đầu lại thì thấy Lôi Quân Minh từ trong toà nhà đi ra.
Kiều Uyển Lâm vội vàng lên xe, ngăn chặn tất cả mọi khả năng gây khó xử. Lương Thừa vòng sang bên ghế lái, lái vào đường lớn, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.


Trong đài phát thanh đang mở đến bài “Chuyến đi ba người” khá hợp với hoàn cảnh, Kiều Uyển Lâm nói xen: “Còn có bài ‘Chuyến đi hai người’ và ‘Chuyến đi bốn người’ nữa đó, anh nghe bao giờ chưa?”
“Chưa.” Lương Thừa hỏi, “Từ chối chưa?”


Thẳng thắn quá, Kiều Uyển Lâm ngẩn ra một hồi mới trả lời: “Rồi.”
Lương Thừa hỏi tiếp: “Từ chối thế nào?”
Câu này vẫn khiến người ta đau đầu y như câu “Biết lỗi chưa”, “Sai ở đâu” vậy, Kiều Uyển Lâm nói: “Thì em chỉ nói, chúng ta không hợp đâu.”


“Không hợp?” Lương Thừa cảm thấy như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, “Em có chắc anh ta từ bỏ không, em phải nói thẳng là không thích, xem thường, tuyệt đối không có khả năng.”
Kiều Uyển Lâm buột miệng: “Anh tưởng ai cũng tàn nhẫn như anh à?”


Lương Thừa á khẩu, đuối lý rồi, buông một tay cầm vô lăng ra duỗi về phía cậu. Kiều Uyển Lâm bộp một cái lên mu bàn tay anh, lầm bầm: “Em vẫn chưa đồng ý với anh mà anh đã quản thúc em thế rồi.”
Kìm nén suốt ba con phố, Lương Thừa nói: “Anh xin lỗi.”


Kiều Uyển Lâm có cảm giác sảng khoái khi được “làm chủ sân nhà”, nhưng cũng hiểu được đạo đức “không đánh người chạy lại”: “Không có gì.”
Lương Thừa hỏi: “Vậy em định chừng nào đồng ý, để anh chuẩn bị trước.”


Kiều Uyển Lâm che nửa mặt như đang đau răng để giấu đi nụ cười, nói chuyện ngang ngược: “Chắc là đợi đến khi em lên làm tổng biên tập, cả tình cảm và sự nghiệp đều lên hương.”
Lương Thừa lười so đo với cậu, có một cuộc điện thoại gọi tới, là Kiều Văn Uyên.


Hai hôm nay hạ nhiệt độ, Kiều Văn Uyên đề nghị đi ăn lẩu. Hơn nữa cả nhà ai cũng bận, tan làm xong lại nấu ăn thì mệt mỏi quá, tiện thể suy nghĩ xem nên mời bảo mẫu hay là người giúp việc theo giờ.


Kiều Uyển Lâm oán thầm trong lòng, sau khi ly hôn ba cậu độc thân hết bảy tám năm, vùi đầu vào công việc, chắc là trái tim trống rỗng lắm. Bây giờ tái hôn rồi, được nếm trải sự ấm áp của gia đình, hình như đã trở thành người đàn ông của gia đình rồi.


Ông chủ quán lẩu là người Tứ Xuyên, vừa vào cửa là đã ngửi thấy mùi ớt cay nồng nặc, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp cũng vừa mới đến, đang ghé vào nhau thân mật cùng xem thực đơn.


Kiều Uyển Lâm ôm bốn chai nước cam đi tới, trong lúc cậu không màng tới thì cảm giác gượng gạo khi ở hôn lễ đã hoàn toàn biến mất rồi, nhìn thấy cảnh này, cậu vừa thấy thoải mái vừa thấy yên lòng.
Hạ Tiệp ngước mắt lên nhìn cậu, nói: “Uyển Lâm tới rồi, để Uyển Lâm gọi đi.”


Kiều Uyển Lâm toét miệng ra hỏi: “Ai khao vậy?”
“Ba khao.” Kiều Văn Uyên nói, “Sao, định vơ vét của ba một bữa à?”


Kiều Uyển Lâm nói: “Ba oan ức lắm chắc? Viện trưởng Kiều à, ba đã hứa sẽ mua xe cho con, xe đâu? Ba nói việt dã thì huênh hoang quá, đợi đến ngày sự nghiệp của con bay cao chín vạn dặm thì xe của ba cũng không biết đang ở đâu nữa.”


Kiều Văn Uyên tức xì khói, mắt kính trượt xuống một đoạn, ông đẩy lên, nói: “Với sức khỏe của con thì lái xe rất nguy hiểm, mới vừa rồi còn nhập viện, sao ba yên tâm được. Lương Thừa người ta đưa đón con còn chưa nói gì, con là hòm thư ý kiến biết đi à?!”


Lương Thừa tìm chỗ đỗ xe nên đến trễ hơn, tà tà cầm chìa khóa treo nút kết bình an tiến vào.
Kiều Uyển Lâm liền nói: “Anh hai ơi, anh nói gì đi chứ.”
Lương Thừa ngồi xuống, râu ông này cắm cằm bà kia: “Chọn loại ít cay đi.”


Nồi lẩu uyên ương nửa đỏ nửa trắng được bưng lên, miệng Kiều Uyển Lâm kín bưng rồi nên không nói nữa, thịt bò mềm, thịt dê béo, ôm nồi nước dùng không cay cắm đầu ăn.
Hạ Tiệp hỏi: “Lễ Quốc khánh hai đứa có dự định gì chưa?”


“Con phải đi làm.” Kiều Uyển Lâm trả lời, “Đến đảo Lĩnh Hải quay hai ngày, xem như đi du lịch luôn.”
Lương Thừa nói: “Con có ca phẫu thuật, phải trực ban nữa, sau lễ mới được nghỉ.”


Một nhà bốn người chẳng ai có được một kì nghỉ trọn vẹn, bữa ăn này xem như là đón lễ sớm vậy. Ăn đã no lắm rồi, nhưng vì muốn vơ vét hết của Kiều Văn Uyên nên Kiều Uyển Lâm gọi thêm một phần bánh bột tẩm đường nâu mang về.


Đúng ngày lễ Quốc khánh, ở bến phà có hai cảnh tượng, lối đi dành cho dân thành phố thì lác đác vài ba người, còn lối cho du khách thì từ sáu giờ sáng đã xếp hàng chật kín.


Nhớ lại năm xưa, trên một chuyến tàu còn không vượt quá mười người, các nhân viên trên thuyền rảnh rỗi tới độ chỉ thiếu điều tụ lại chơi đấu địa chủ. Xuống tàu, Kiều Uyển Lâm chỉnh lại túi vải bố trước ngực, ở trên thêu hàng chữ “Tổ tiết mục Muôn Nẻo Đường”.


Cả hòn đảo đều trở nên rực rỡ, quảng trường được mở rộng, phương tiện giao thông đầy đủ, trên phố biết bao nhiêu nhà hàng và cửa tiệm, cư dân trên đảo dựa vào nghề kinh doanh chỗ ở và khách sạn nên cuộc sống cũng tương đối ổn định.


Những người ngắm mặt trời mọc trên bãi cát vẫn chưa giải tán, ra tới bến tàu, một loạt tàu cá ngày xưa đều đã bỏ hoang, lập ra một khu triển lãm nghệ thuật.
Kho hàng cũ năm xưa đã bị phá dỡ từ lâu, xây thành một khu vui chơi chủ đề hải dương.


Người phụ trách dự án này đang đứng đợi ở cổng, Kiều Uyển Lâm dẫn một nhóm tới nói chuyện, xuống xe điện ngắm cảnh, họ vừa tham quan vừa bàn bạc về hành trình quay ngày hôm nay.


Bên trong đâu đâu cũng là du khách, nào là tình nhân, bạn học, gia đình, có người đang chụp ảnh, có người xếp hàng để nhận quà lưu niệm dịp Quốc khánh, mấy đứa trẻ con thì hớn hở gào thét bi bi bô bô.


Điều ước sinh nhật ba tuổi của Kiều Uyển Lâm là hy vọng ba mẹ có thể dẫn cậu đến khu vui chơi một lần. Nhưng mà nếu không phải Kiều Văn Uyên quá bận thì là Lâm Thành Bích quá bận, nên chẳng bao giờ thành hiện thực. Sau đó cậu lên bốn, lên năm, học tiểu học, bài tập và những lớp học thêm của cậu ngày càng nhiều, nên chính cậu cũng chẳng còn thời gian.


Bên cạnh con đường chính có một bức tượng điêu khắc tạo hình một quyển sách, bên trên vẽ ra khuôn viên của khu vui chơi, Kiều Uyển Lâm đi tới chụp lại để tham khảo.
Phía sau lưng, trong tiếng ồn ào chợt có một giọng nói véo von của trẻ con: “Mẹ ơi, con muốn ăn kem!”


Một người phụ nữ nói: “Mẹ bảo ba đi mua rồi, sẽ về ngay thôi.”
Kiều Uyển Lâm nuốt nước bọt, cứ vậy là đồng ý rồi sao, rõ ràng phải làm đủ năm đề bài tập mới được ăn mà, cậu vẫn còn nhớ rõ bộ dạng khờ khạo vừa đếm số vừa ấm ức lau nước mắt của mình khi xưa.


Cậu xoay người lại, nhìn theo giọng nói mà cậu không bao giờ cần phải phân biệt, dưới ánh mặt trời cách đó không xa, Lâm Thành Bích đang nắm tay một đứa bé trai.
Người đàn ông cầm que kem đi về phía bà và đứa trẻ, đầu tiên là đòi một nụ hôn trên má.


Gia đình ba người hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khó mà nhớ về chuyện trước kia.


Kiều Uyển Lâm không kiềm chế được hai chân, chậm rãi bước tới, điều ước năm ba tuổi biến thành một lỗ hổng in dấu suốt con đường cậu trưởng thành, lòng đố kỵ của cậu đâm chồi nảy nở muốn phá hoại phong cảnh đó để đòi lại.


“Mẹ.” Cậu mở miệng, nhưng lại chỉ khép nép gọi một tiếng.
Tác giả:
Tiểu Kiều: Mẹ, con trai lớn của mẹ tới rồi đây. Con không phải tới để gia nhập, mà là để phá hoại các người. (xạo á)






Truyện liên quan