Chương 52 : Tâm Tình Biến Hoá.
Tối nay, binh sĩ lại có đồ ăn ngon bởi vì đêm nay có gà luộc để ăn.
Tuy vậy so với cái vẻ hào hứng buổi sáng, binh sĩ ăn bữa tối cũng không ngon lành, phần vì bị đánh đau phần vì thất vọng với bản thân .
Đừng nói binh sĩ của Minh bị hạ sĩ khí, cho dù Chu Thái cũng trở nên ít nói một chút .
Những điểm này Minh đều nhìn trong mắt nhưng mà hắn cũng không có đứng ra làm cái gì, một chút trắc trở mà thôi chẳng nhẽ còn cần hắn đi nâng ? .
Minh làm như không có việc gì, cùng binh sĩ cười nói như thường, ăn xong bữa tối lại khoác vai Chu Thái đi về Chu phủ .
Ở trên đường hồi phủ, Chu Thái rõ ràng muốn mở miệng nói gì đó nhưng thuỷ chung không nói ra được thành lời thế là cả chặng đường rõ ràng trở nên trầm lặng hơn một chút .
Cũng may thành Long Biên vốn nhỏ, từ phủ Lý gia đi về phủ Chu gia cũng chẳng xa xôi gì cho nên không khí trong xe không trở nên quá khó xử .
Chu Thái về đến phủ đệ liền có người ra đón, đây là một vị quản gia của Chu phủ gọi là Thuần Vu Hãn.
Khi lần đầu nghe tên đối phương thì Minh cũng hơi giật mình dù sao họ kép Thuần Vu khá ít thấy thậm chí còn khiến Minh liên tưởng tới Thuần Vu Quỳnh .
Sau này Minh có bắt chuyện bâng quơ với vị quản gia này thì mới biết, họ Thuần Vu là một họ kép ở Kinh Châu hơn nữa họ Thuần Vu cũng không phải một họ của người Hán, càng giống giữa người Hán lai cùng người Man.
Ở thời kỳ Tam Quốc nhắc đến Man tộc là nhắc đến dân tộc nào ? .
Nổi tiếng nhất có lẽ là Nam Man – Mạnh Hoạch nhưng người Man không phải chỉ có Mạnh Hoạch, cũng không chỉ xuất hiện ở Vân Nam .
Nhắc đến người Man xuất hiện sớm nhất trong Tam Quốc phải là Ngũ Khê Man mới đúng mà Ngũ Khê ở đây là năm con suối lớn ở đất Kinh Châu.
Thế lực Ngũ Khê Man ở Kinh Châu thật ra giống Sơn Việt ở Giang Đông, về bản chất cũng na ná nhau không khác biệt mấy .
Họ kép Thuần Vu có thể tính là một phần của Ngũ Khê Man Tộc nhưng theo thời gian lai tạp Hán hoá rất nhiều, dần dần cũng biến thành ‘nửa Hán ‘ .
Để dễ hình dung, họ Thuần Vu cũng giống họ Mã, tổ tiên Mã gia ban đầu là người Khương nhưng dần dần chịu Hán hoá, đến đời cha ông của Mã Viện đã hoàn toàn coi mình là người Hán, họ Thuần Vu trải qua mấy chục hoặc trăm năm sau nếu không biến mất trong dòng chảy lịch sử thì có lẽ cũng sẽ hoàn toàn Hán hoá .
Đây chỉ là chút thông tin ‘nghe vui tai’ thôi, Minh nghe coi như biết, sau này đến Kinh Châu coi như hiểu thêm một số việc, còn lại hắn cũng không nghĩ nhiều.
Về phía Chu Thái, hắn từ quản gia biết được Chu Cảnh vẫn chưa về nhà, bản thân Chu Thái cũng không lấy làm lạ dù sao Chu Cảnh so với Chu Thái thì bận hơn nhiều lắm, thường thường tối muộn mới có thể về phủ.
Thực tế thì Chủ Cảnh là biệt bộ Tư Mã, bản thân Chu Cảnh lúc này kiêm nghiệm luôn toàn bộ việc phòng ngự của Long Biên thành, bận bịu là hiển nhiên .
Chu Thái tất nhiên cũng có một gian phòng riêng, một mảnh sân riêng trước cửa viện, hắn trở về gian phòng của mình sau đó cứ như vậy ngồi ở thềm cửa .
Tâm trạng Chu Thái hiện tại tuyệt đối không vui vẻ gì bởi vì hắn cảm thấy mất mặt .
Lấy sức một người phá trận 50 binh tốt, cái này nhiều người có thể thổi cả đời nhưng trong mắt Chu Thái chính là mất mặt .
Nếu đây là thân vệ binh của Chu Tuấn thì cũng thôi đi, bản lĩnh của đám người này Chu Thái cũng nhận, bảo Chu Thái lấy sức một người đối kháng với 50 thân vệ binh của Chu Tuấn đã thế còn trong tình trạng đối phương chuẩn bị đầy đủ, Chu Thái biết mình ch.ết chắc .
Nhưng đám tân binh từ Ngô Quận có thể so sánh với thân vệ binh của Chu Tuấn sao ? .
Đám binh lính kia rõ ràng hôm nay mới tập luyện phương trận, Chu Thái nhìn tất cả trong mắt, dạng binh lính này lại tính là gì ? vậy mà Chu Thái biểu hiện ra sao ? .
Trong mắt người khác Chu Thái đã làm rất rất tốt rồi, cả trận chiến hắn thậm chí còn chưa bị binh lính đánh trúng lần nào, ném lên chiến trường thậm chí tính là ‘vô thương’ chiến quả như thế còn chưa hài lòng ? .
Đáng tiếc Chu Thái quả thật không hài lòng bởi chính Chu Thái cũng biết đợi đám tân binh kia lại học phương trận thêm mấy ngày, Chu Thái cũng sẽ không nhẹ nhõm như vậy .
Càng đáng nói là Chu Thái đột nhiên cảm thấy . . . sầu khổ trong lòng .
Hắn trời sinh thần lực, kỳ tài võ học đã thế còn khổ luyện võ công từ nhỏ, Chu Thái thậm chí cảm thấy bằng vào vũ dũng của hắn có thể hoành tảo Giang Đông .
Chu Thái hai năm trước cũng có may mắn nhìn thấy Giang Đông Mãnh Hổ - Tôn Kiên .
Thú thật, Chu Thái cũng không sợ Tôn Kiên, năm đó Chu Thái mới 17 tuổi nhưng hắn cảm thấy cho hắn thêm mấy năm Tôn Kiên cũng không phải đối thủ của hắn .
Tôn Kiên đúng là rất dũng mãnh nhưng trong mắt Chu Thái bản thân Tôn Kiên cũng chỉ dũng mãnh mà thôi mà nếu chỉ như vậy lại không đủ .
Bản sự của Tôn Kiên đến từ đâu ? đầu tiên Tôn Kiên có sưc vóc, tiếp theo là đánh liều, cuối cùng là trải qua nhiều trận chiến mà tự đúc kết kinh nghiệm, cái dũng mãnh của Tôn Kiên là dùng . . . mạng để đổi .
Dạng người này Chu Thái tất nhiên cũng kính trọng dù sao dùng mạng chém ra thanh danh, không kính sao được ? Chu Thái vốn nể trọng dũng giả cho nên không có lý do chán ghét Tôn Kiên nhưng dạng người này muốn Chu Thái cảm thấy bội phục thì lại chưa đủ .
Chu Thái có tự tin cũng có cao ngạo của chính mình nhưng sự tự tin cùng cao ngạo này khi đến Giao Chỉ . .. cũng không còn lại bao nhiêu .
Chu Thái lần đầu gặp Trần Minh, hắn bản năng đã cảm thấy Trần Minh mạnh mẽ dù gì thân hình của Trần Minh bày ra đó lại thêm đôi ‘tay vượn’ cái đôi tay này trong mắt người luyện võ đều ‘không đùa được’.
Nghiêm Mẫn cũng có một đôi tay vượn, bằng vào đôi tay này tuy võ học của Nghiêm Mẫn chẳng ra sao, bản sự chỉ là liều mạng nhưng cũng luyện ra được một chiêu đao pháp khó lường, chiêu đao kia Chu Thái cũng cần cẩn thận đối đãi .
Chu Thái cũng không bởi Trần Minh xuất thân thợ săn mà khinh bỉ, tuy nhà hắn cũng tính là Chu gia nhưng lại chỉ là thứ chi, gia cảnh Chu Thái cũng không tốt đẹp lắm, lấy cái gì khinh thường người ta ? .
Chu Thái vốn chưa từng đánh giá thấp Trần Minh nhưng khi nhìn Trần Minh lấy một địch ba đánh bại anh em họ Nghiêm, Chu Thái mới chân chính coi trọng Trần Minh .
Đánh bại ba anh em họ Nghiêm không tính là gì, Chu Thái cũng làm được nhưng lại tuyệt không làm nhẹ nhàng được như Trần Minh, hắn thậm chí còn cảm thấy trận chiến kia Trần Minh là đang ‘trêu đùa’ anh em nhà họ Nghiêm đây này .
Sau đó mới có việc Chu Thái đến nhà bái phỏng Trần Minh .
Lần đầu đến, Chu Thái vốn đã có ý định kết giao Trần Minh thậm chí là muốn so chiêu nhưng mà Trần Minh say rượu mới tỉnh lại thêm Chu Thái cũng cảm thấy khó mở miệng cho nên không mang việc này ra nói .
Lần thứ hai, Chu Thái đến nhà Trần Minh mang theo quà cáp, ý tứ kết giao là có lại thêm Trần Minh nói chuyện cực hợp ý hắn thế là mượn hơi rượu Chu Thái cũng mang việc luận bàn ra .
Đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên kể từ khi ‘xuất sư’ mà Chu Thái thua trận, thua một trận quyết đấu thuần tuý .
Kể từ đêm đó, Chu Thái với Trần Minh bội phục cực kỳ nhưng mà hắn cũng chưa hẳn cảm thấy kém Trần Minh cho nên mới có mấy lần luận bàn sau nhưng càng luận bàn Chu Thái mới càng thấy Trần Minh hơn hẳn hắn .
Trần Minh hơn Chu Thái vài tuổi, chênh lệch vài năm này tất nhiên cũng có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người, đạo lý này Chu Thái hiểu .
Ví như hai năm trước, Chu Thái mới 17 trong khi Tôn Kiên đã 25, khi đó Chu Thái quyết đấu với Tôn Kiên nhất định sẽ bị Tôn Kiên chém ch.ết dưới đao .
Chỉ là Chu Thái thuỷ chung không hiểu, Trần Minh cùng lắm hơn hắn 3 tuổi, bản sự vì sao lớn thế ? .
Võ nghệ Chu Thái thua Trần Minh .
Vũ khí Chu Thái thua Trần Minh.
Tiễn pháp Chu Thái y nguyên thua Trần Minh .
Cái duy nhất hắn thắng là thân thể hắn tốt hơn Trần Minh nhưng cái này cũng bởi Chu Thái là người Chu gia, tuy nhà hắn không giàu có nhưng thiên phú luyện võ của hắn quá mạnh dẫn tới Chu gia rất nhanh để ý hắn, hắn được Chu gia tài bồi từ nhỏ .
Từ nhỏ đã ăn thịt, từ nhỏ đã luyện võ, thân thể không tốt hơn xuất thân thợ săn như Trần Minh thì Chu Thái cũng quá mất mặt .
Ngay cả như vậy, khí lực của Trần Minh vẫn lớn doạ người, không hề thua kém Chu Thái.
Chu Thái đối với điểm này thậm chí vì Trần Minh tiếc hận, Trần Minh cơ thể không tính là tốt nhưng khí lực đã lớn như vậy, nếu Trần Minh từ nhỏ đã ăn thịt, uống đủ loại thuốc bổ, ngâm đủ loại nước thuốc đồng thời từ nhỏ rèn luyện vậy không phải Hạng Vũ tái thế ? .
Tất nhiên cái này là Chu Thái bị nhầm lẫn dù sao Trần Minh bật hack nhưng hắn không biết, càng là không biết hắn mới thấy chênh lệch giữa hai bên càng lớn.
Đối mặt với Trần Minh, sự kiêu ngạo của Chu Thái không còn gì cả, hắn cũng chân tâm bội phục Trần Minh mà gọi Trần Minh là đại ca .
Thua trong tay đại ca, không mất mặt .
Ấy thế mà hôm nay đến quân doanh của đại ca, hắn đến cả binh tốt đại ca tiện tay luyện cũng không bằng ? .
Chu Thái cảm thấy bản thân mình thất bại ghê gớm thậm chí không có mặt mũi mà đi gặp đại ca .
_ _ __ _ _
Ngồi trên thềm cửa, Chu Thái để mặc gió đêm đập vào cơ thể rắn chắc của hắn, hai tay đặt lên đùi nắm chặt .
Cũng không biết hắn ngồi bao lâu đột nhiên đứng lên, đi tới giá vũ khí lấy ra một cây trường thương .
Chu Thái không giỏi dùng thương thậm chí không dùng qua thương pháp, hắn đi theo con đường đao pháp nhưng mà đêm nay Chu Thái thật sự cầm thương .
Hai chân dang rộng ra sau đó trùng xuống đứng thành trung bình tấn, đôi chân to lớn cùng bắp thịt rắn chắc như bám chặt vào nền đá, từng đường cơ bắp của Chu Thái căng phồng .
“Ha”.
Chu Thái kêu lớn một tiếng, âm thanh vang vọng hậu viện, hai vai rung lên, nửa thân trên như mãnh hổ vồ môi, thương trong tay hắn đâm ra .
Một thương này . . . cũng không nhanh lắm dù sao Chu Thái dùng quá nhiều sức lại lộ ra nặng nề nhưng một thương này mạnh kinh người .
Một thương đâm ra, Chu Thái lại kêu một tiếng .
“Hô” .
Bụng hắn hơi thóp lại, đây là hấp khí, tiếp đó thu thương .
Thương thu lại, Chu Thái “Ha” một tiếng, toàn lực đâm ra đồng thời lồng ngực của hắn như bành trướng, đây là ‘thả khí’ .
Một thương này nhanh tới cực điểm, vừa nhanh lại vừa mạnh .
Hai chiêu thương pháp đơn giản nhưng nếu ném vào trong binh doanh của Minh .. . đám binh lính kia cả đời nhiều khi không đạt đến được .
Không phải vì cảnh giới Chu Thái quá cao mà bởi vì thân thể hắn quá trâu bò, lực đâm mạnh mẽ như vậy binh lính bình thường ăn bao nhiêu cân thịt, luyện bao lâu mới được ? .
Chu Thái trong đêm liên tục thu thương cùng đâm thương, ánh mắt hắn càng ngày càng sáng .
Hắn là kỳ tài luyện võ hàng thật giá thật, hai chiêu này có cái khỉ gì để hắn học ? Chu Thái vừa nhìn là có thể làm theo, mắt hắn sáng lên bởi vì khi cầm lên thương pháp chẳng biết sao Chu Thái cảm thấy lồng ngực rộng mở .
Thương không bá đạo bằng đao, đao ở trên chiến trường tuyệt đối là bá đạo nhất nhưng thương lại khoáng đạt cùng tự do, thứ mà đao không so được .
Nói đơn giản là, đao vốn ngắn, đao bổ cũng là lực nhất nhưng thương lại dài dẫn đến phạm vi hoạt động lớn hơn .
Nắm trường thương trong tay, Chu Thái đột nhiên cười lên ha hả .
Hắn cũng không biết vì sao mình muốn cười, đột nhiên cao hứng mà thôi chẳng nhẽ không được cười ? .
Chỉ là giờ phút này không ai biết được, Chu Thái thay đổi, tương lai của Chu Thái cũng thay đổi .
Minh tuyệt không ngờ được, hắn thật sự thay đổi nhân sinh quỹ tích của Chu Thái.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi Tôn Sách ch.ết thì khắp Giang Đông có ai nói võ lực qua Chu Thái ? .
Có lẽ Cam Ninh cùng Thái Sư Tử có thể ngạnh kháng Chu Thái nhưng mà bảo bọn họ thắng được Chu Thái vậy thì không, tuy vậy Chu Thái lại chưa bao giờ được tính là danh tướng Giang Đông .
Hắn là cận vệ của Tôn Quyền, tất nhiên được Tôn Quyền nhất mực tin tưởng nhưng trong quân hắn còn thua cả Chu Trị thậm chí công lao của Chu Thái trong lịch sử cũng không có bao nhiêu.
Chu Thái thật ra rất giống Hứa Chử, cả Nguỵ Quốc ai dám nói đánh thắng Hứa Chử ? Trương Liêu cũng không dám nói thắng Hứa Chử nhưng địa vị trong quân của Hứa Chử vĩnh viễn không bằng Trương Liêu.
Chu Thái nếu cứ phát triển theo con đường trước mặt, tương lai hắn có lẽ y nguyên vẫn sẽ là cận vệ của Tôn Quyền, chưởng khống thân vệ doanh của Tôn Quyền nhưng mà đêm nay . .. Chu Thái cầm lên thương .
Tướng đã cầm thương nào có đạo lý không ra chiến trường, nào có đạo lý không ngang dọc thiên hạ ? .
Đao là bá vương đao nhưng thương mới là chiến trường chi vương.