Chương 53 : Tiểu Nhân Vật Cũng Muốn Thay Đổi.

Chu Thái đêm nay không ngủ được nhưng không chỉ có hắn .
Đâm nay đám binh lính của Minh cũng có nhiều người không ngủ được .
Tại thời cổ đại, một ngày thường sẽ kết thúc vào giờ Tuất (7h tối – 9h tối) .


Bình thường thì vào giờ này binh lính đều đã ngủ để chuẩn bị dậy sớm cho ngày mai nhưng lúc này vài tên đội trưởng dưới trướng Trần Minh cũng không lên giường.
Trận thua đau ngày hôm nay, những binh sĩ này mới là người thất vọng nhất dù sao vẫn câu nói cũ, ai biết Chu Thái là ai ? .


Trong quân người ta suy nghĩ rất đơn giản, Nghiêm Mẫn là giáo uý, Chu Thái cũng là giáo uý vậy hai người bản lĩnh cũng chỉ ngang nhau mà thôi, đã như thế thất bại chiều nay mới càng thêm khó chấp nhận.


Tuy Minh chỉ là chủ bộ nhưng mà với binh lính mà nói cứ cấp trên của bọn họ sẽ được hiểu thành ‘chủ tướng’ hoặc ‘tướng quân’ cho nên trong mắt binh sĩ Trấn chủ bộ cùng Trần tướng quân không có bao nhiêu khác biệt.


Tướng quân nhà mình ở trên đài đánh Nghiêm Mẫn kêu cha gọi mẹ nhưng mà chiều nay cả 50 người lại bị Chu giáo uý đánh kêu cha gọi mẹ, chênh lệch làm sao lớn như vậy ? .
Bọn họ sẽ không nghĩ đây là do Chu Thái mạnh mà là do bọn họ quá phế .


Giáo uý trong quân đúng là có bản lĩnh trong người nhưng 50 người đều không thắng được đối phương đây quả thật mất hết mặt mũi, việc này mà đồn ra ngoài vậy đám binh lính chỉ có thể cúi mặt xuống không dám nhìn mặt ai.


Thế cho nên đám đội trưởng đêm nay cũng không lên giường sớm, nói đơn giản là ‘tức quá không ngủ được’.
Nhân đêm ngày hè mát mẻ, vài tên đội trưởng ngồi với nhau, trong đó vừa vặn cũng có Lâm Vĩnh.


Trong 10 tên đội trưởng dưới quyền Trần Minh, Lâm Vĩnh không tính là lợi hại nhất nhưng mà Lâm Vĩnh lại là đội trưởng trẻ tuổi nhất, năm nay hắn mới 16 .


Đừng nói trong 10 tên đội trưởng cho dù toàn quân thì Lâm Vĩnh cũng có thể coi trẻ tuổi nhất, trong quân còn có người gọi hắn là ‘Lâm tiểu đội trưởng’.
Lâm Vĩnh cũng rất vui vẻ với cái danh biệt danh này dù sao cũng lộ ra hắn đặc biệt một chút không phải sao ? .


Tất cả mọi người đều từ Ngô Quận tới lại đi qua đoạn hành quân tới Giao Chỉ, bản thân binh sĩ từ sớm đã nhận biết nhau thậm chí thân thuộc.
Nhân số tân binh vốn chỉ có hơn trăm người, trải qua cả tháng hành quân xa xôi khó khăn, muốn không nhận biết mới là khó.


Đám tân binh từ Ngô Quận đến Giao Chỉ này đa số đều quan hệ rất tốt, tiếp sau đó lại chia đôi ra, một nửa đi theo Nghiêm Mẫn một nửa lại đi theo Trần Minh .
Đi theo Nghiêm Mẫn thì không nói nhưng đi theo Trần Minh, đám tân binh này lại càng thêm gắn kết .


Nhân số rút ngắn không nói, quan trọng là đám tân binh này ngày ngày ngủ chung với nhau.


Tại đại doanh trại binh sĩ còn có trướng bồng riêng nhưng tại Lý gia lại đào đâu ra trướng bồng ? Lý gia thừa sức lo nơi ăn chốn ở cho 50 tên binh lính này nhưng không có nghĩa phải vì binh lính dựng trướng bồng, Lý gia tách ra hai căn phòng ở hậu viện rồi chia binh sĩ ra ngủ trong hai phòng .


Về bản chất cái này cũng chẳng khác đi nghĩa vụ quân sự ở hậu thế là bao .
Tại đại doanh trại chỉ là vài binh lính cùng ngủ nhưng mà tại Lý gia chính là chia ra 25 người một phòng .
Chật trội một chút, bất tiện một chút nhưng tình huynh đệ quả thật là khăng khít .


Tiếp theo đó Minh lại đặt ra 10 tên đội trưởng .
Đội trưởng với đội trưởng vốn đi gần nhau dù sao cùng cấp bậc lại thêm Minh thường thường dạy dỗ các đội trưởng trước sau đó lại để bọn họ về dạy dỗ lại binh sĩ bên dưới, quan hệ rút ngắn rất nhiều .


Đây có thể coi như ban cán sự lớp, chưa chắc thân thiết với nhau bao nhiêu nhưng cộng tác nhiều tất nhiên cũng quen mặt, khoảng cách được rút ngắn .


Mà đội trưởng với binh lính bên dưới quan hệ càng gần gũi dù sao đây là người mang cơm trưa cùng cơm tối cho bọn họ đây này, đội trưởng cũng là người trực tiếp chỉ dạy binh lính bên dưới, dóng hàng điểm danh, xây dựng đội ngũ cũng đều lấy đội trưởng làm đầu .


Binh doanh mới thành lập cũng không có ma cũ bắt nạt ma mới, số lượng người quá ít cũng sinh ra không có chuyện kẻ trên bắt nạt kẻ dưới, càng không có tranh chấp lợi ích .


Va chạm nhẹ có lẽ là có dù sao cái này không ngăn được nhưng về tổng thể mà nói binh doanh này của Minh giống như một lớp học ở hậu thế vậy, về cơ bản là đoàn kết .
Lâm Vĩnh thật sự rất yêu thích cuộc sống hiện tại, nó khác xa so với suy nghĩ của hắn về cuộc sống ở Giao Chỉ .


Hắn cảm thấy nơi này như ngôi nhà thứ hai của hắn vậy, ở trong nhà hắn là lão tiểu, hắn được đại ca che chở cùng bảo vệ thì trong quân doanh hắn cũng có rất nhiều đại ca, bọn họ đều rất chiếu cố hắn .


Ở đây ăn ngon uống sướng, đã thế nơi này còn cho Lâm Vĩnh nhận được một thứ mà từ trước đến nay hắn không có, đấy chính là mộng tưởng .


Rất nhiều người cùng khổ ở Hán triều sinh hoạt chỉ vì sống sót, nào có cái gì gọi là mộng tưởng ? Lâm Vĩnh trước đây cũng không có hoặc nếu có cũng chỉ là cưới vợ sinh con nhưng mà khi đến quân doanh này Lâm Vĩnh thật sự có mộng tưởng .


Hắn không dám nói ra ngoài vì sợ xấu hổ nhưng mà hắn . . . hắn cũng muốn trở thành nam tử đỉnh thiên lập địa giống như Trần tướng quân .
Trần Minh cũng không biết hắn bất tri bất giác đã trở thành thần tượng của rất nhiều binh lính, ít nhất trong cái quân doanh này không thiếu binh sĩ thần tượng hắn .


Kẻ yếu thần tượng kẻ mạnh, tại thời cổ đại này . . . vốn cũng là thường thức, chẳng có gì lạ .
Chỉ là cái mộng tưởng trở thành người như ‘Trần tướng quân’ của Lâm Vĩnh đến chiều nay liền nát vụn .


Lâm Vĩnh không ngốc trái lại tương đối thông minh, hắn trải qua một tuần huấn luyện này chính hắn cũng cảm thấy mình mạnh lên không ít, cái cảm giác mỗi ngày thức dậy bản thân mình đều tiến bộ khiến Lâm Vĩnh cảm thấy hạnh phúc vô cùng .


Trải qua một tuần vỗ béo, nào chỉ Lâm Vĩnh mà tất cả binh sĩ của Minh đều mạnh lên, điều này không cần hoài nghi dù sao đây là sức mạnh của dinh dưỡng đầy đủ .


Lâm Vĩnh ở trong giấc mơ còn cảm thấy . . . hắn sau này cũng có thể như Trần tướng quân, sống lưng thẳng tắp, tay cầm trường thương uy chấn chiến trường .


Cho dù Lâm Vĩnh . . . cũng chưa từng ra trận, hắn không biết chiến trường rốt cuộc như thế nào nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn tưởng tượng ra . . . tương lai của chính mình.
Nhưng mà giấc mơ âu cũng chỉ là giấc mơ, mơ đẹp bao nhiêu thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu .


Bằng vào ngươi cũng muốn đuổi theo Trần tướng quân ? người ta Chu giáo uý một người có thể bại cả quân doanh của ngươi, ngươi còn nghĩ mình có thể làm Trần tướng quân ? .
Suy nghĩ này sau chiều hôm nay thật sự xuất hiện ở trong đầu rất nhiều người .


Đại đa số người chịu hiện thực đánh đập xong liền biết thực tế khác xa tưởng tượng, biết an phận thủ thường nhưng có một số người lại không cam tâm với cái hiện thực kia .
Bọn họ sinh ra lòng phản kháng, ít nhất cũng phải thay đổi cái gì đó .


Lâm Vĩnh chính là dạng người này dù sao tiểu Lâm Vĩnh năm nay mới 16, chung quy .. . chưa chịu đủ xã hội đánh đập .
Đám đội trưởng tụ lại với nhau nói chuyện phiếm, kẻ thì than thở, kẻ chửi đổng vài câu, kẻ tỏ ra nóng lòng muốn báo thù Chu Thái, chỉ có Lâm Vĩnh . . . hắn nghĩ làm sao để tốt lên .


Đánh bại Chu Thái thì ai cũng muốn nhưng nói miệng thì ai chẳng nói được ? thực tế thì sao ? .
“Các vị đại ca, tiểu đệ nghĩ chúng ta có thể thay đổi một chút, cũng nhất định phải thay đổi một chút “ .


Lâm Vĩnh tối nay chỉ một mực ngồi nghe đám ‘đồng liêu’ nói chuyện, hắn nghe câu được câu không vì đầu của hắn đang bận nghĩ đến thứ khác .
Nghĩ một hồi, Lâm Vĩnh đột nhiên có sáng ý .


Hắn nói ra câu này, đám đội trưởng đều nhìn hắn, có người trực tiếp vỗ đùi cười nói .
“Lâm tiểu huynh đệ nghĩ ra kế sách gì, mau nói “ .
“Đúng đúng, Lâm tiểu huynh đệ mau nói, đại ca biết trong chúng ta đầu óc ngươi dùng tốt nhất” .


Đám đội trưởng nhao nhao hướng về Lâm Vĩnh, phải biết trong quân có vụ ‘Ha’ “Hô’ cũng là Lâm Vĩnh nghĩ đến, cái này quả thật dùng tốt .
Nay Lâm Vĩnh lại nghĩ ra sáng ý, đám đội trưởng tất nhiên nguyện ý nghe .


Thấy mọi người nhìn mình, khuôn mặt trẻ trung của Lâm Vĩnh hơi đỏ lên, hắn nuốt một ngụm nước bọt cho ‘mượt’ họng sau đó khẽ nói .
“Các vị đại ca . .. tiểu đệ cảm thấy chúng ta có thể thay đổi một chút”


“Trần tướng quân không phải nói sao, cái gì mà . . . cái gì mà phương trận là ch.ết, người là sống . . . gì gì đó “
“Tuỳ vào tình hình mà phương trận cũng có thể thay đổi “


“Chúng ta ở đây đều cùng Chu giáo uý đấu qua, Chu giáo uý sức khoẻ kinh người, năm huynh đệ cùng lên cũng cản không được hắn cho nên .. . cho nên tiểu đệ cảm thấy không bằng mười huynh đệ cùng lên ? “.


“Phương trận mười người vẫn giữ nguyên nhưng thay vì đợt đầu chỉ có năm người đâm về phía trước, chúng ta hai hàng người toàn lực đâm, toàn lực đẩy về phía trước”
“Tiếp đó hàng một giữ nguyên, hàng hai thu gậy trước, rồi lại đến hàng hai tấn công, hàng một thu gậy “


“Tiểu đệ .. . tiểu đệ cũng không biết cách này được không nhưng thiết nghĩ đợt đầu tiên lấy mười huynh đệ đồng thời phát lực tất nhiên phải hơn năm huynh đệ”


“Chưa kể . .. chưa kể đệ xem Chu giáo uý có thể thắng dễ chúng ta là bởi hắn quen thuộc tiết tấu thu phát của chúng ta, đã vậy chúng ta trực tiếp làm loạn lên xem hắn đoán như thế nào ? “.


“Đợt đầu tiên chúng ta biến tấu lấy hàng hai tấn công trước, hàng một tấn công sau nhưng đợt thứ hai .. . huynh đệ chúng ta biến trở về như cũ, đến đợt thứ ba, thứ tư thì tuỳ xem các vị đội trưởng đại ca nghĩ thế nào ? nói chung đừng để Chu giáo uý dễ dàng đoán chúng ta phát lực ra sao . . . điều này chắc hẳn có thể làm khó hắn đi ? “.


Lâm Vĩnh xin thề, một đời này hắn chưa từng nói một câu nào dài như thế, cũng chưa từng một lần nói nhiều từ như thế nhưng mà nói xong đoạn câu này, hắn thấy mấy vị đội trưởng chăm chăm nhìn mình .
Tiếp đó đám đội trưởng rất nhanh vỗ đùi gọi tốt .


“Còn có thể biến hoá như vậy ? “.
“Ha ha, ta biết đầu óc Lâm tiểu huynh đệ dùng tốt, xa xa hơn đám chúng ta “
“Mả mẹ nó, lão tử trở về viện gọi đám binh lính kia dậy, lúc này còn sớm ngủ cái chó gì “


“Đúng đúng, gọi đám huynh đệ dậy, chúng ta đám người này trong đêm tập luyện trước một lần “
“Trước tập luyện nửa canh giờ sau đó đi ngủ, sáng mai trên thao trường lại tập, lần này chúng ta chơi ch.ết tên giáo uý kia “ .


Có người khai sáng, đám đội trưởng vui mừng quá đỗi mà Lâm Vĩnh cũng cảm thấy vui vẻ như mở cờ trong bụng dù sao được người tán thưởng ai chẳng vui ? .
Trong những giờ phút cả đoàn đội vừa nhận thất bại, cần nhất không phải an ủi mà là có người đưa ra phương hướng .


Đúng cũng được, sai cũng được nhưng nhất định phải có người đưa ra phương hướng, lúc này mới có thể làm cả đoàn đội sống lại.
Có thể sống lại xong rất nhanh sẽ theo phương hướng sai lầm mà lại nằm xuống nhưng ít ra . . . còn có thể sống thêm một hồi .






Truyện liên quan