Chương 54 : Việc Vui Lớn Trong Đời.

Giao Chỉ - Long Biên quận thành .
Đêm hôm qua có nhiều người mất ngủ nhưng không bao gồm Minh bên trong, hắn ngủ một giấc ngon lành đến giờ Mãi mới dậy (5h-7h sáng) .
Vừa tỉnh dậy, làm Minh bất ngờ là hắn vừa đi ra trước sân muốn làm vài động tác thể dục buổi sáng thì Bàng Thạch chạy tới .


Tiểu Bàng Thạch có chút hốt hoảng, hổn hển mà nói .
“Lão gia, tiểu nhân sáng nay vừa mở cừa thì đã thấy Chu lão gia ở trước cửa, Chu lão gia muốn bái kiến đại nhân “ .
Nhà của Minh hiện tại trừ hắn ra có 4 người gồm Kiều mụ mụ, tiểu Thuý, tiểu Thạch cùng Lương ông .


Kiều mụ vẫn là người đứng đầu trong nhà, quản việc bếp núc cùng đi chợ .
Tiểu Thuý hiện tại lo việc quét dọn trong nhà đồng thời giúp Kiều mụ việc bếp núc .
Tiểu Thạch thì lo quét sân, bổ củi cùng với đóng mở cửa đại môn .


Lương ông ( Lương An) thì giúp Minh chăm chút cây trồng cùng thú vật trong nhà, ở đây là thỏ cùng ngựa .
Mỗi người mỗi việc mà sáng nay tiểu Thạch dậy sớm như mọi ngày đi ra đại môn mở cửa thì thấy Chu Thái đã đợi sẵn .


Tiểu Thạch đương nhiên nhận ra Chu Thái vội mời Chu Thái vào nhà sau đó chạy đi báo cho Kiều mụ rồi lại chạy tới báo cho Minh, chạy nhiều cho nên khuôn mặt trẻ trung cũng nóng lên.
Nghe được Chu Thái sáng sớm tới bái phỏng, Minh nhất thời cảm thấy lạ vội đi gặp hiền đệ.


Chu Thái theo Minh đến quân doanh không phải một lần là xong dù sao Minh cùng Nghiêm Mẫn cạnh tranh đặt ở đó cho nên Chu Thái kể từ khi đồng ý theo Minh đến quân doanh thì ngày nào hắn cũng sẽ tới nhưng mà Chu Thái cũng sẽ không tự mình tới phủ đệ của Minh mà là Minh để Lương An đánh xe ngựa đến Chu phủ đón Chu Thái.


available on google playdownload on app store


Chu Thái tự nhận bản thân là tiểu đệ mà tiểu đệ giúp đại ca tất nhiên là bình thường, cái này gọi là nghĩa .
Tuy nhiên Chu Thái là người Chu gia hơn nữa Chu Thái còn là giáo uý trong quân, bản thân có thân phận hẳn hoi cho nên Minh cũng nhất định cần mang xe ngựa mỗi ngày đến mời Chu Thái, đây là lý .


Cái thời cổ đại này coi trọng nghĩa, coi trọng cả lý, thiếu một thứ cũng không được.
Sáng nay Chu Thái đến sớm tất nhiên là có chuyện.
Trần Minh chạy tới đã thấy Chu Thái đợi sẵn, đối phương vừa thấy Minh đã vội ôm quyền chào hỏi .
“An Sinh đại ca “ .


“Ấu Bình đệ, sáng sớm Ấu Bình đã tới phủ đệ của ta không biết có việc gì ? “.
Minh đối với Chu Thái cười nói, ánh mắt như có như không lại nhìn một cái hộp gỗ mà Chu Thái mang tới, trong lòng lấy làm lạ .
Lần trước Chu Thái mang gì tới tặng Minh ? hắn mang tới một hộp cây Đỗ Trọng .


Thứ này không thể nói là không quý, mang ra bên ngoài một hộp Đỗ Trọng cũng phải hơn ngàn tiền, ở Giao Chỉ lại càng khó được .
Thực tế thì Minh cũng không biết giá trị của Đỗ Trọng nhưng tại Long Biên thành cũng có tiệm thuốc, mang ra hỏi là được .


Loại cây này quý nhất ở vỏ, cơ cây Đỗ Trọng có thể dùng để pha trà uống, công hiệu cường thân kiện thể, gia trì gân cốt thậm chí có thể bổ thận .
Minh cũng không rõ diệu dụng ra sao nhưng mấy ngày nay mỗi buổi sáng hắn đều để Kiều mụ giúp hắn pha một bình Đỗ Trọng .


Hiện tại Chu Thái vậy mà lần nữa mang quà cáp đến ? .
Khác với lần trước Minh tỏ ra khách khí trong việc nhận quà sau đó y nguyên vẫn nhận, lần này Minh lại có chút để bụng, làm như không thấy vật Chu Thái mang tới .


Ngược lại Chu Thái cũng không tuỳ ý xách quà cáp, hắn nghe thấy Trần Minh hỏi liền trịnh trọng chắp tay mà nói .
“Đại ca, Ấu Bình muốn học thương pháp “


“Ấu Bình biết việc này không hợp lễ pháp, cũng không cầu đại ca đồng ý chỉ cầu đại ca vì Ấu Bình dẫn tiến cao nhân, thành hay bại bản thân Ấu Bình tuyệt không dám oán trách đại ca “ .
Chu Thái nói xong thậm chí quỳ xuống .


Đầu gối nam nhân có hoàng kim, câu này tại Hán triều cũng không tồn tại nhưng xác thực chỉ cần quỳ xuống đều rất ‘nặng’.
Chu Thái một quỳ quả thật doạ Minh luống cuống, may mà ‘tay hắn dài’ còn kịp vươn ra cản Chu Thái lại, không để đối phương thật sự quỳ xuống .


Hắn đến cái thời đại này mới có gần một tháng, có rất nhiều thứ không hiểu nhưng mà nguyên chủ dù gì cũng có phụ thân đi dạy chữ, một số thứ liên quan đến lễ giáo vẫn biết .


Quỳ tại Hán triều chỉ là hướng về người trên, một lần quỳ xuống rất nặng, người không có bản sự thậm chí chịu không được một quỳ này.


Bản sự hay không thì Minh không biết nhưng mà Chu Thái gọi hắn là đại ca, coi hắn như huynh đệ, nay huynh đệ ở trước mặt hắn quỳ xuống, sau này thật ra . . . khó nhìn mặt nhau.
Cái này ở hậu thế cũng giống nợ tiền vậy, chỉ cần liên quan đến nợ tiền đa số đều sẽ sứt mẻ tình anh em.


Trần Minh lúc này thậm chí còn chẳng hiểu việc gì xảy ra nhưng hắn vẫn ngăn cản Chu Thái quỳ xuống, một mặt lo lắng hỏi .
“Ấu Bình từ từ đã, đệ nói rõ cho ta rốt cuộc là có việc gì ? “.
Chu Thái bị Minh ngăn cản sau đó lại nghe Minh hỏi liền bình tĩnh mà kể suy nghĩ của hắn cho Minh .


Hắn cũng không nói vì ‘biểu hiện ngày hôm qua’ mới dẫn đến hắn thay đổi, Chu Thái chỉ nói hắn đột nhiên có hứng thú với thương pháp nhưng lại không biết tìm ai dạy bảo, chỉ có thể đi cầu Trần Minh .
Đừng nói Long Biên thành, cả cái đất Giao Châu này thương pháp của ai qua Trần Minh ? .


Chu Thái tìm người tất nhiên là tìm đúng người nhưng Chu Thái xuất thân Chu gia, hắn lại hiểu hắn đang phạm huý.
Bản lĩnh của một người là thứ tài sản quý giá nhất hơn nữa bản lĩnh nhiều khi .. . không thuộc về ngươi .


Nếu ngươi tự mình sáng tạo võ học hoặc tự mình thành tài thì không nói, ví như Tôn Kiên chính là dạng người này, hắn sau này muốn dạy ai thì dạy .
Trần Minh không giống Tôn Kiên, ít nhất trong mắt Chu Thái là vậy .


Trong mắt Chu Thái, Trần Minh sau lưng tất nhiên có sư thừa đàng hoàng, người ta thậm chí là cao nhân tuyệt thế .
Chu Thái không hiểu thương nhưng hiểu võ học, thương pháp bậc này làm sao có chuyện không có sư thừa ? có sư thừa – có truyền thừa nó khác đánh bậy đánh bạ hoặc tự mình mày mò nhiều lắm .


Giả dụ như đao pháp của Chu Thái tuy nhìn qua đơn giản nhưng lại hung mãnh có thừa, công thủ đầy đủ, tiến lui tự nhiên, đây chính là vì hắn có truyền thừa, có sư giáo .


Lại lấy Nghiêm Mẫn làm vì dụ, một chiêu quăng đao kia của hắn có thể tính là ‘quái chiêu’ nhiều khi làm ít công to khiến kẻ khác trở tay không kịp nhưng xa xa tính là có truyền thừa, thuộc về tự mình khai phát.


Chu Thái suy nghĩ cũng không sai, thương pháp của Trần Minh là biến hoá từ côn pháp của Lê Văn Hưng tướng quân mà ra .


Côn pháp của Lê tướng cũng không phải đánh bậy đánh bạ hoặc tự mở đường riêng, côn pháp của Lê Văn Hưng có đường lối đàng hoàng, đây là Tây Sơn Côn hoặc cũng có thể hiểu là Tây Sơn Võ Học .
Chu Thái nhìn thấy thương pháp của Minh lầm tưởng là đương nhiên .


Quay lại với Chu Thái cầu học, hắn hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra việc này dù sao đặt ở thời cổ đại cái này hơi bất lịch sự, nếu không phải quan hệ thân thiết rất khó mở miệng .


Chu Thái cũng biết tính khí của cao nhân khác người, cao nhân thu đồ có rất nhiều quy định, việc hắn nhờ Trần Minh dẫn tiến đi gặp cao nhân nhiều khi là làm khó đại ca của hắn nhưng Chu Thái chung quy trẻ tuổi, làm người cũng hào sảng cho nên vẫn quyết định mở miệng nói ra .


Lùi lại thêm vài năm, lời này Chu Thái chưa chắc nói ra được .
Nhưng mà Trần Minh lại đào đâu ra ân sư ? .


Nguyên chủ . . . đúng là có ân sư thật nhưng vị ân sư này tên gì hắn còn không biết hơn nữa ân sư dạy nguyên chủ bắn cung chứ cũng không dạy thương pháp, Trần Minh cho dù tìm được ân sư xong giới thiệu cho Chu Thái vậy cũng không thể giúp Chu Thái cái gì .


“Ấu Bình, cái này không phải ta không chịu giúp đệ mà là ân sư hành tung bất định, ta bây giờ cũng không biết ân sư ở đâu “ .


Trần Minh vốn muốn nói ‘ân sư sớm quy tiên’ nhưng nghĩ một hồi vẫn sửa lại dù sao nguyên chủ là thật sự có ân sư, hắn nói như vậy chẳng hoá rủa người ta, vị ân sư kia có ơn với nguyên chủ vậy cái ơn này Trần Minh tất nhiên cũng nhận .


Không báo được ân thì thôi cũng không cần rủa người đúng không ? .
Nghe được Trần Minh nói, Chu Thái cũng không bất ngờ dù sao ‘cao nhân’ đại khái đều như vậy .
Chu Thái nghe được xong lại ôm quyền mà nói .
“Đại ca, Ấu Bình đợi được, Ấu Bình cũng không làm khó đại ca . . .”


“Ấu Bình biết việc này Ấu Bình lỗ mãng, Ấu Bình cũng không cầu cao nhân thu đệ tử . . . chỉ cầu một chân ký danh, không dám mong cao nhân truyền thụ bản lĩnh chân thật chỉ mong cao nhân cho phép Ấu Bình đi theo đại ca học bản lĩnh “ .
Chu Thái nói rất thật lòng, đây thật ra cũng là suy nghĩ của hắn .


Bái sư là việc cực kỳ trọng đại nhưng mà thu đồ thậm chí so với bái sư càng nặng nhất là người có đại bản lĩnh .
Cái thời đại này là vậy, càng người có đại bản lĩnh thì càng có bức cách, chọn đồ càng xem tư chất, xem tân tình, xem hợp ý thậm chí còn xem duyên phận .


Chu Thái vẫn là tự mình biết mình, hắn thấy hắn thua kém Trần Minh nhiều như vậy, cao nhân nào thèm nhận hắn ? hắn cũng không mơ tưởng từ cao nhân học được chân truyền bản sự, chỉ mong xin cái ký danh sau đó lại từ Trần Minh học thương pháp .


Cao nhân ngứa mắt hắn nhưng không đến mức đại ca Trần Minh cũng ngứa mắt hắn chứ ? Chu Thái cảm thấy đi theo đại ca Trần Minh học bản sự hiển nhiên là một đầu đường ra .
Chu Thái nói xong câu này một lần nữa chắp tay ôm quyền thậm chí còn cúi đầu .


Hắn không lại quỳ dù sao đã quỳ một lần, không cần tiếp tục quỳ xuống .
Mà theo hắn cúi đầu, Trần Minh lại ngẩn người, trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ khó lường .
Nhìn Chu Thái cúi đầu, hai mắt Minh càng ngày càng sáng bởi hắn nghĩ ra cách hay .


“Ấu Bình gọi ta một tiếng đại ca, việc này ta đương nhiên sẽ giúp Ấu Bình chỉ là tung tích của ân sư ta thật sự không biết, ta bây giờ thân ở Giao Chỉ chịu Giả đại nhân coi trọng cũng không thể rời đi “
“Cho dù rời đi lại đi đâu tìm ân sư đây ? “.


Nghe Minh nói vậy, Chu Thái cũng hiểu nhưng trên khuôn mặt trẻ trung cũng lộ ra vài phần buồn bã nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn biến thành mừng rỡ bởi vì Trần Minh lại nói .
“Tuy vậy .. . ân sư để cho ta xuất sư, ân sư nói ta có thể coi như môn phái chúng ta chưởng môn nhân “ .


“Ấu Bình, đại ca nhất thời không thể tìm được ân sư nhưng mà nếu ngươi chỉ muốn theo ân sư ký danh, học chút bản lĩnh lại không phải không được, đại ca có thể thay ân sư thu đồ, sau này gặp ân sư đại ca mang việc này ra nói, ân sư cũng không trách ta “ .


“Ta mới quen Áu Bình đã thân, bản lĩnh của Ấu Bình, tâm ý của Ấu Bình ra sao đại ca đều rõ trong lòng, Ấu Bình muốn học thương pháp, muốn vào phái ta, đại ca quả thật vui vẻ vô cùng “ .


Minh nói xong, Chu Thái cực kỳ cảm động, hắn cũng không biết nói gì thế là lại lấy ra một chiêu cũ – cúi đầu bái .
“Đại ca đại nghĩa, xin chịu Ấu Bình cúi đầu “ .


Khác với lần trước, lần này Minh lại không ngăn dù sao Chu Thái bái một phần là bái vị đại ca là hắn, một phần thật ra cũng là bái ân sư, bái cái môn phái này.
Đợi Chu Thái bái xong, Trần Minh mới nhanh chóng nâng đỡ hắn cười nói .


“Ấu Bình, ngươi trước chờ một chút, môn phái chúng ta gọi là . . .Đông A Võ Phái, quy củ không nhiều nhưng vẫn phải có, ta có thể thay thầy thu đồ nhưng Ấu Bình vẫn cần chuẩn bị hương án, tắm rửa tẩy trần lại dâng lên rượu thịt, hoa quả, lễ vật, không cần nhiều cũng không cần quý, chỉ cần tâm thành là được “


“Mấy ngày tới đại ca ở trong phủ bày hương án, cũng không cần mời khách, chỉ cần hai huynh đệ ta, sau đó ta làm lễ dâng hương lại thay sư phụ thu đồ “.
Minh ban đầu là muốn nói Tây Sơn Võ Phái nhưng nghĩ lại thấy không đúng .


Hắn dù sao cũng học cả bản sự của Nguyễn Xí tướng quân, chẳng nhẽ sau này còn phải bịa ra một cái Lam Sơn Võ Phái ? .
Không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia, nghĩ mấy giây bản thân Minh liền chọn hai chữ Đông A .


Thiết nghĩ, Lê Thái Tổ hoặc Quang Trung Hoàng Đế trên trời có linh cũng sẽ không trách hắn, dù gì công tích nhà Trần hai nhà Lam Sơn cùng Tây Sơn tất nhiên vẫn sẽ nhận .
Đông A võ học cũng có thể tính là một trong những võ phái đầu tiên của đất Đại Việt, về tình về lý mang ra . . . vẫn ổn .


Chu Thái nghe Minh nói ‘trịnh trọng, quy củ, thành ý ‘ thì tin tưởng không nghi ngờ, vui vẻ liên tục nói sẽ làm tốt .
Chu Thái vui vẻ là thật tâm vui vẻ, mà Minh cũng thật tâm vui vẻ cười nói đáp lại Chu Thái bởi vì hắn biết kể từ giờ phút này có một số việc không giống .


Chu Thái gọi Trần Minh là đại ca nhưng . . . không đủ .
Đây không giống Trương Phi cùng Quan Vũ gọi Lưu Bị là đại ca thề nguyền sống ch.ết, khác biệt lớn lắm .
Phải biết trong lịch sử, Tào Tháo cũng gọi Viên Thiệu là đại ca đây này, sau này phản vẫn phản, đánh vẫn đánh .


Chu Thái chịu gọi Trần Minh là đại ca, giao tình giữa hai người kéo gần lại tất nhiên là tốt, Chu Thái vẫn sẽ bội phục Trần Minh nhưng sau này theo hai người lựa chọn khác nhau mà rất có thể vẫn sẽ gặp nhau trên chiến trường.


Cùng lắm ở trên chiến trường kẻ thắng vì người thua đốt nén nhang, dâng chén rượu mà thôi, đây coi như hết tình hết nghĩa .
Mà giờ phút này thì lại không giống, thay sư thu đồ vậy cũng tính là nửa sư, là thật tình thật nghĩa, thật ân thật đức .


Chu Thái kể từ giờ phút này một lần nữa nhận Trần Minh, ít nhất phải coi Trần Minh là nửa trưởng bối của mình, tiếng ‘đại ca’ kia càng nặng, càng quý .
Nói cách khác, hai người ở một mặt nào đó đã biến tướng kết bái huynh đệ .


Chỉ cần Minh sau này chú tâm kinh doanh, chú tâm tài bồi mối quan hệ này, theo thời gian hai người sẽ thật sự trở thành huynh đệ kết bái, lúc này Chu Thái – Trần Minh lại không khác Lưu – Quan – Trương.
Việc này không phải việc vui, việc gì là việc vui ? .






Truyện liên quan