Chương 55 : Đồng Môn Huynh Đệ.

Chu Thái cùng Minh một lần nữa cùng nhau đi đến quân doanh.
Lúc này trên xe ngựa hai người liên tục cười nói đủ để thấy cả hai người đều cao hứng .
Người ta nói ngưu tầm ngưu – mã tầm mã, câu này chưa bao giờ sai cả .


Tại thời cổ đại cực kỳ coi trọng xuất thân, xuất thân ngươi ra sao thì bạn bè bằng hữu của ngươi đại khái đều sẽ giống như ngươi .


Nhìn Lưu Bị xem, cái danh dòng họ Hán thất của Lưu Bị căn bản không dùng được, sẽ không có sĩ tộc nào thật sự coi hắn là Hán thất dòng họ, chỉ có sau này Thiếu Đế tự mình nhận hắn thì Lưu Bị mới coi là danh chính ngôn thuận.


Trước đó bạn bè của Lưu Bị có ai ? ngoại trừ Quan – Trương thì cũng chỉ có Giản Ung, My Trúc, cao cấp nhất thì coi như có thêm Công Tôn Toản.
Bất kể Quan Vũ, Trương Phi, My Trúc hay Giản Ung tại thời kỳ này vốn chẳng tính là nhân vật gì, bình dân xuất thân mà thôi .


Về phần Công Tôn Toản ? Công Tôn Toản chỉ có thể coi là ‘rất có gia tư’ nhưng không phải sĩ tộc xuất thân, cùng lắm thì coi như hắn có một vị cha vợ tốt thôi .
Nhìn lại đối thủ của Lưu Bị là Tào Tháo, Tào Tháo kết giao với ai ? .


Ngay từ nhỏ Tào Tháo đã là bạn của Viên Thuật cùng Viên Thiệu, con cháu tứ thế tam công hẳn hoi .
Kém một chút thì cũng có đám huynh đệ họ Hạ Hầu làm bạn từ tấm bé, họ Hạ Hầu tuy không phải thế gia nhưng chắc chắn cũng là sĩ tộc đất Duyện Châu .


available on google playdownload on app store


Coi như Hứa Du làm bạn với Tào Tháo từ nhỏ, Hứa Du xuất thân cũng không tệ, Hứa thị ở Dĩnh Xuyên không phải gia tộc nhỏ, tuy sánh không được Dĩnh Xuyên – Tuân thị nhưng Hứa thị cũng là sĩ tộc .


Nói thẳng ra Tào Tháo từ khi xuất sinh, gặp mặt ai, kết giao với ai, coi ai là bạn bè đều xem xuất thân, đây cũng chính là vòng tròn ‘thế gia sĩ tộc’ cái vòng tròn này về cơ bản không mở cửa cho Bình Dân tiến vào .


Đến ngay như Quách Gia, rất nhiều người đọc Tam Quốc cảm thấy Quách Gia xuất thân hàn môn nhưng không phải, Quách Gia chỉ là nhà nghèo nhưng hắn không phải xuất thân hàn môn, Quách gia xuất thân Dĩnh xuyên – Quách thị, mà Dĩnh Xuyên – Quách thị cũng là đại tộc đất Dĩnh Xuyên .


Cũng bởi vì có cái mác Quách thị này, Quách Gia từ nhỏ mới quen được Tuân Úc cùng Tuân Du, mới có việc gặp mặt Tào Tháo sau này .


Trần Minh xuất thân áo vải, so Lưu Bị còn phải cùi bắp, hắn là bình dân chính cống, cho dù lục khắp mấy đời tổ tiên ra cũng không tìm được ai có tiếng tăm, dạng người như Trần Minh đi đến thời Tam Quốc muốn kết giao sĩ tộc chỉ có hai cách .


Cách thứ nhất, hắn đi bái một vị đại nho hàng thật giá thật, được đại nho yêu thích rồi nhận làm đệ tử .


Dạng này không phải không có, nổi tiếng nhất là Lư Thực, Lư Thực cũng là hàn môn xuất thân sau đó Lư Thực bằng tài năng cùng phẩm tính của mình được đại nho đương thời là Mã Dung nhận làm đệ tử.


Có cái mác đệ tử Mã Dung, cho dù hàn môn xuất thân nhưng Lư Thực vẫn có thể trèo lên rất cao rất cao, sĩ tộc bình thường thấy Lư Thực vẫn phải hô một câu Tử Cán tiên sinh.


Nhưng mà chính Minh biết, dạng như hắn không có tư cách thấy mặt đại nho đương thời, cho dù thấy người ta nào thèm nhận hắn làm học trò ? .
Cách thứ hai hợp với Minh hơn đấy chính là dùng mạng mà đổi, sinh sinh chém ra một con đường .


Cách này người đi đầu phải kể đến Tôn Kiên – Tôn Công Đài .
Gia cảnh của Tôn Kiên khởi điểm có lẽ tương đối tốt, có thể tính là giàu có nhưng Tôn Kiên chắc chắn không phải sĩ tộc xuất thân dù sao nếu hắn là sĩ tộc hắn đã sớm nâng Hiếu Liêm.


Tôn Kiên dẹp phản tặc ở Cối Kê xong cũng chỉ được phong huyện thừa, dạng công lao này mà rơi vào tay Tào Tháo vậy Tào Tháo ít nhất cũng phải Trung Lang Tướng, chịu chạy thêm chút tiền thì thái thú cũng không phải không được.
Đây chính là chênh lệch.


Cũng có người nói Tôn Kiên là hậu duệ của Tôn Vũ nhưng mà cái này càng không có ý nghĩa, người ta Lưu Bị là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương kia kìa, đi ra ngoài vẫn bị kêu là thằng bán giày cỏ, sĩ tộc căn bản không thèm nhìn Lưu Bị .


Tôn Kiên là con cháu mấy đời của Tôn Vũ lại có thể chứng minh cái gì ? ngươi còn định lấy danh tướng thời Xuân Thu doạ sĩ tộc nhà Hán ? .


Mã Đằng là con cháu Phục Ba Tướng Quân kia kìa, cách có trăm năm nhưng sĩ tộc nào thèm nhìn cha con Mã Đằng, phường man di phương Bắc mà thôi huống hồ Tôn Vũ đã là việc của cả nửa thiên niên kỷ .


Cho nên một đời Tôn Kiên rất nỗ lực, một đường cầm đao chặt khắp Giang Đông, chinh chiến hơn chục năm sau đó thật sự giết ra danh tiếng, tiếp đó mới được sĩ tộc đất Giang Đông công nhận .
Đây cũng chính là con đường mà Minh phải đi nếu hắn muốn kết giao sĩ tộc, tự mình giết ra danh tiếng .


Minh cũng sớm chuẩn bị đi theo con đường này, hắn tuy được Giả Tông coi trọng nhưng hắn cũng thừa hiểu chỉ bằng Giả Tông coi trọng nào liên quan gì đến sĩ tộc công nhận ? .


Ấy vậy mà hôm nay, Chu Thái thật sự bái hắn làm đại ca, tuy chưa uống máu ăn thề, chưa vái trời mà kết bái nhưng lại không kém bao nhiêu, Minh không vui sao được ? .
Tuần trước Minh còn ảo tưởng cùng Chu Thái kết bái huynh đệ, học Lưu – Quan – Trương nhưng hắn sau vài ngày rất nhanh tỉnh mộng .


Chu Thái cũng giống Quách Gia, tuy chỉ là thứ chi của sĩ tộc nhưng vẫn cứ là sĩ tộc, cho dù có tâm thật sự kết giao với Trần Minh, Chu Thái cũng phải nghĩ đến Chu gia, hắn có rất nhiều cố kỵ .
Chu gia tài bồi hắn từ nhỏ, hắn cũng không thể không để ý tới mặt mũi cùng suy nghĩ của Chu gia, không thể gặp ai đều bái .


Nếu Minh xuất thân sĩ tộc thì dễ nói, cho dù sĩ tộc xuống dốc cũng được, Chu gia biết việc cũng tặc lưỡi cho qua nhưng hắn chỉ là thứ dân, hàn môn còn không tính .
Dạng người này kết bái huynh đệ với Chu Thái sẽ bị Chu gia coi là ‘có nhục nhã nhặn’.


Dù sao tương lai Chu Thái tiến vào Chu gia, theo thời gian hắn sẽ cưới vợ Chu gia, sinh hậu đại thậm chí ở trong Chu gia đạt địa vị càng ngày càng cao tiếp đó lộ ra việc đại ca kết bái của hắn chỉ là tên thợ săn thứ dân, mặt mũi sĩ tộc lại để đâu ? .


Chu Thái tuy chưa hẳn nghĩ nhiều được như vậy nhưng hắn cũng không ngốc cũng hiểu cố kỵ nhưng mà có một số việc lại có thể . . . lách luật .
Chu Thái không thể kết bái huynh đệ với Trần Minh là điều cả hai đều rõ ràng chỉ là không nói ra nhưng nếu Chu Thái bái sư học nghệ đây ? .


Bái danh sư, cái này Chu gia cũng không quản được dù sao đây là ‘danh sư’ .
Cho dù vị ‘danh sư’ kia không phải sĩ tộc xuất thân nhưng nếu thật sự có chân tài thực học tất nhiên được tính là cao nhân, người có tài ở đâu cũng sẽ được trọng vọng .


Chưa kể ‘danh sư’ dù sao cũng là trưởng bối đi ? cúi đầu trước trưởng bối lại không mất mặt dù sao tại cổ đại thì ‘lớn tuổi’ vẫn sẽ nhận được trọng thị nhất định.
Về việc Minh thay sư thu đồ, điểm này cũng không ai có thể nói gì bởi nó thuộc ‘chuyện riêng’ .


Cứ thế, Trần Minh cùng Chu Thái xưng huynh gọi đệ trở thành thuận lý thành chương, sau này cũng khó ai có thể nói gì bởi đây nào tính là huynh đệ kết bái, cái này tính là . . . đồng môn huynh đệ.


Đồng môn huynh đệ là một từ rất nhạy cảm, cho dù thế gia đại tộc cũng không nguyện ý đi đụng vào cái đám người này, đây là tổ ong vò vẽ .
Cái này lại liên quan đến đại nho đương thời, phàm là đại nho đương thời không chỉ cần tài học mà còn cần cả sức ảnh hưởng .


Sức ảnh hưởng ở đây làm sao kiếm được ? có lẽ người này viết một bản sách danh truyền thiên hạ, có lẽ người này làm ra đại sự kinh thiên được người đòi tán thưởng nhưng thật ra càng phổ biến chính là thu nhận học trò, dạy học trò khắp thiên hạ .


Thu càng nhiều học trò, mang sở học truyền thụ cho càng nhiều người, địa vị cùng danh tiếng của bậc đại nho càng gia tăng .
Học trò tất nhiên cũng có thân sơ – xa gần, có chính danh cùng ký danh .


Bậc đại nho đương thời ít có chính danh đệ tử nhưng ký danh đệ tử vô số, ít thì trăm người, nhiều thì ngàn người thậm chí vạn người cũng không phải không có .


Tại Hán mạt có hai người làm đến cấp bậc ‘vạn đồ’ một người là Thái Ung – Thái Bá Giai, người còn lại là Trịnh Huyền – Trịnh Khang Thành .


Hai người này vì nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến có quá nhiều đệ tử, lấy vạn mà tính mà đám người này gặp nhau cũng có thể xưng ‘đồng môn huynh đệ’.
Cái đám này cũng không bàn xuất thân, không có sĩ tộc hay hàn môn mà đều quy thành ‘đồng môn huynh đệ’ .


Bình thường những người này tản mạn, giao tình cũng chẳng có bao nhiêu nhưng nếu gặp việc lớn lại thêm có người kích động, thế gia đại tộc cũng đau hết cả đầu .


Bởi thế, chỉ cần ngươi gắn cái mác ‘đồng môn huynh đệ’ thì thế gia đại tộc sẽ nhắm một mắt mở một mắt, lại không quản ngươi xuất thân ra sao, sĩ tộc hay không sĩ tộc.
_ _ _ _ _ _


Minh cũng biết thời điểm này chưa thể nói Chu Thái lên cùng một con thuyền với hắn, cái này còn cần một chặng đường dài nhưng ít nhất hắn lúc này cũng đã bắt được điểm trọng yếu nhất .
Ban sơ Lưu – Quan – Trương giao tình thật ra cũng không nặng, xa xa không đến sinh tử cùng chịu, hoạn nạn không bỏ .


Lưu – Quan – Trương kết bái là vì hợp tình hợp lý, cùng nhau chống lại giặc khăn vàng là vì trong lòng cùng hướng tới mục tiêu lớn, có thể vì an dân cũng có thể vì quan chức công trạng hoặc đơn thuần chỉ là ngứa mắt giặc Khăn Vàng.


Chỉ có theo thời gian, ba huynh đệ đi với nhau chịu đủ đắng cay ngọt bùi, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu việc, sinh tử không bỏ, hoạn nạn không buông lúc này mới thật sự là sinh tử huynh đệ .
Lưu – Quan – Trương còn như vậy, Trần – Chu dĩ nhiên không khác mấy .


Minh vốn nghĩ ngày hôm nay cùng Chu Thái xưng huynh gọi đệ đã là việc vui lớn nhưng hắn không ngờ được rằng ngày hôm nay . .. còn có việc vui khác đang chờ hắn .
_ _ _ _ _ _


P/s : Chương này tác chỉ muốn nói, sĩ tộc nhà Hán đều mắt cao hơn đầu cho nên không phải ai Main cũng có thể kết giao, có thể thu phục, truyện tất nhiên có thu danh tướng hoặc danh thần Tam Quốc nhưng chắc chắn không thu vô tội vạ .


Về mặt Logic, có rất nhiều ‘danh nhân’ thời Tam Quốc chướng mắt xuất thân của Main, kết giao còn khó chứ đừng nói thu phục.






Truyện liên quan