Chương 56 : Chu Thái Lại Phá Trận.
Giao Chỉ - Long Biên thành, trời về chiều .
Minh rất thích khoảng thời gian này trong ngày, khi ánh chiều tà buông xuống nơi đất Giao Chỉ, vầng mặt trời kia như khoác lên mảnh đất này một lớp kim tuyến óng ánh, lớp kim tuyến kia hoà vào núi rừng Giao Chỉ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp .
Rừng núi Giao Chỉ vốn có phần âm u, cảnh sắc Giao Chỉ có chút gì đó đượm buồn nhưng mà theo thứ ánh sáng vàng của mặt trời phủ kín khắp chân trời góc bể lại khiến mảnh đất này bỗng dung tràn đầy sức sống .
Minh kiếp trước rất ít đi qua Hà Nội, Hà Nội trong tiềm thức của hắn đã rất mơ hồ dù sao chỉ có hồi nhỏ hắn mới đi theo cha mẹ tới thăm thủ đô của Việt Nam.
Hà Nội trong ký ức của Minh càng nhiều chỉ là tưởng tượng từ những thông tin hắn chắt lọc được trên Internet nhưng mà Minh chắc hẳn ở Hà Nội cũng khó mà nhìn được thứ cảnh sắc hào hùng bậc này .
Thiên địa phủ lên một lớp áo mới, toàn bộ đất trời như bừng sáng, chỉ tiếc Minh đi đến thế giới này nhưng trong tay không có máy ảnh, hắn cũng không tinh thông mỹ thuật .
Dưới loại cảnh sắc này, con người đất Giao Chỉ cũng như được thổi thêm sức sống, bước chân nhanh hơn, khuôn mặt rạng dỡ hơn nhiều lắm .
Nói chung thì, trời chiều chính là lúc quận thành Long Biên đẹp nhất cũng là lúc thời tiết dễ chịu nhất trong những ngày hè nắng gắt .
Cũng bởi vậy Minh mới sắp xếp cho binh sĩ của mình đấu với Chu Thái vào trời chiều, chung quy cũng bởi thời tiết thích hợp.
Ngày hôm nay chúng binh sĩ so với ngày hôm qua tiến bộ một chút, Minh có thể nhìn ra trong lúc tập luyện bất kể đám đội trưởng hay tân binh đều dốc sức, so với ngày hôm qua càng liều mạng .
Minh đối với điểm này rất hài lòng, với hắn mà nói đây là ‘hiệu ứng Chu Thái’.
Chỉ là ngày hôm nay hắn cũng không quá quan tâm đến binh sĩ dù sao hắn vẫn đặt trọng tâm lên hiền đệ nhà mình .
Đối với binh lính, Minh tự nhận đã dạy hết khả năng, hôm nay cùng lắm chỉ coi là ‘ôn bài cũ’ có đám đội trưởng thúc dục thì Minh cũng không cần phải lo .
Hắn làm chủ bộ huấn luyện cho binh sĩ chứ không phải bảo mẫu .
Thay vào đó hôm nay ở trong trướng bồng, hắn dạy Chu Thái thương pháp .
Chiêu thức thì chưa dạy được dù sao Minh đã đặt ra quy củ thì nhất định phải tuân theo quy củ, có hương án đàng hoàng, quỳ bái đàng hoàng mới có thể tính là đệ tử Đông A võ phái .
Đây cũng không phải làm khó Chu Thái mà bởi cái gì càng chính quy, càng trang nghiêm thì người ta mới càng coi trọng, càng nghiêm túc chấp hành .
Hôm nay Minh chỉ dạy cho Chu Thái thế nào là thương pháp .
Thực tế thì bất kể Lê Văn Hứng tướng quân hay Nguyễn Xí tướng quân đều không phải đại hành gia trong lĩnh vực này tuy nhiên côn pháp dù sao vẫn có phần tương tự thương pháp, cả hai coi như ‘đồng nguyên’.
Chu Thái trước đây quá dũng, dũng lực của Chu Thái cho dù là Trần Minh cũng cần tránh né nhưng dũng quá nhiều khi không được .
Đao pháp của Chu Thái đi theo con đường đơn giản nhưng bá đạo, mỗi đao đều toàn lực bổ ra, mỗi đao đều có thể chặt thủ cấp địch .
Con đường đao pháp của Chu Thái vốn không sai, dùng đao vốn là thế nhưng nếu Chu Thái đã có ý định dùng thương thì lại không được .
Nhắc đến thương pháp, rất nhiều người nói cần nhanh, cần chuẩn, cần khoáng đạt, cần biến hoá nhưng Minh cho rằng không phải, Lê Văn Hứng tướng quân cũng cho rằng không phải .
Thương pháp trước hết phải coi trọng phòng thủ cái đã, phải có thủ thì mới có công được .
Về bản chất, người đầu tiên mang thương ra chiến trường .. . vốn là sợ ch.ết, không sợ ch.ết sao mang vũ khí dài như vậy ? .
Thương được gọi là chiến trường chi vương không phải vì nó mạnh nhất mà là bởi nó an toàn nhất, tại chiến trường ngươi nhất định phải đảm bảo mình an toàn cái đã sau đó hãng nghĩ tới giết địch, mạng cũng không có thì ngươi định giết ai ? .
Cũng đừng chơi cái trò mạng đổi mạng, đổi mạng với một đám binh lính thì cũng . . . quá oan .
Minh không rõ thương pháp nhà khác thế nào, ví như thương pháp của Triệu Vân chẳng hạn, ý niệm của Triệu Vân ra sao, hắn chọn đi theo con đường nào, cái này Minh không biết được nhưng thương pháp của Minh chính là lấy thủ làm gốc, trọng thủ rồi mới công .
Cái này đi ngược lại hoàn toàn so với con đường đao pháp của Chu Thái, tất nhiên Chu Thái cũng sẽ không phản bác dù sao đao cùng thương không giống nhau, lý niệm võ học giữa các nhà cũng không giống nhau .
Vấn đề lớn nhất là Chu Thái . . . không quá thích hợp, hắn từ nhỏ đến lớn về cơ bản là ‘mãng’ một đường ‘tung hoành ngang dọc’ bây giờ ép hắn lấy phòng thủ làm đầu lại khiến Chu Thái cảm giác bó tay bó chân.
Cái này thật ra giống như bóng đá vậy, một đội đang theo trường phái tấn công tổng lực đột nhiên có huấn luyện viên mới tới, đổi từ tấn công tổng lực sang phòng ngự phản công, đám cầu thủ quen được mới lạ .
Chu Thái cảm thấy không thoải mái, cảm thấy bó tay bó chân nhưng bất kể thế nào Minh cũng sẽ bắt hắn học, cũng sẽ từ từ sửa hắn .
Côn pháp của Lê Văn Hưng tướng quân vốn cũng không phải lấy giết người làm chủ mà là để phòng thân, áp chế địch nhân là chính .
Thời đại Tây Sơn chuyển ra dùng súng, dùng pháo, một cây thiết côn rất khó ngang dọc chiến trường cho nên Lê Văn Hưng tướng quân học được coi trọng bản thân, lấy thủ làm công, trước cầu ổn định.
Đây là khác biệt tư duy của thời đại, cho dù Triệu Vân nhiều khả năng cũng không nghĩ như Lê Văn Hưng dù sao thời Hán mạt đào đâu ra súng, ra pháo .
Thời Hán mạt chỉ cần ngươi mặc giáp trụ vậy ngươi quả thật có thể mãng, cho dù cung tên cũng khó làm gì được ngươi .
Đổi sang thời nhà Thanh, ngươi có mười cái mạng, mặc mười bộ giáp cũng không đủ mãng, một đợt súng hoả mai cùng bắn bao nhiên bộ giáp cho đủ ? .
Một đợt pháo kích đánh tới, có mười Triệu Vân cũng phải quỳ .
Tất nhiên đây không phải ai đúng ai sai, ai cao ai thấp, đây đơn giản là khác biệt thời đại, khác biệt suy nghĩ .
Minh sinh ra ở thời hiện đại cái thời mà súng – pháo càng thêm tiên tiến cho nên Minh trăm phần trăm ủng hộ Lê Văn Hưng tướng quân dẫn tới thương pháp của hắn cũng lấy thủ làm công, trước không bàn giết địch, bảo hộ bản thân cái đã .
Về phần Chu Thái, hắn không quen cũng phải quen, Minh khó khăn lắm mới thu nhận người huynh đệ này, hắn thương còn không hết làm sao có thể để Chu Thái . . . phí mạng .
Loạn thế, không ai nói trước được gì cho dù Trần Minh cũng không dám nói hắn có thể đi đến cuối, ch.ết trận sa trường với Trần Minh cũng chẳng phải cái gì to tát .
Hắn đã ch.ết qua một lần, hắn không muốn lại ch.ết nhưng không có nghĩa là hắn sợ ch.ết .
Chu Thái là huynh đệ của hắn, người huynh đệ này Trần Minh nhận, Trần Minh biết Chu Thái không sợ ch.ết nhưng hắn cũng không muốn huynh đệ mình ch.ết, cho nên hắn nhất định phải rèn luyện lại Chu Thái .
Cũng may, tiểu huynh đệ nhà hắn năm nay mới 19, ném ở hậu thế cũng mới chỉ là sinh viên đại học, cái tuổi này .. . vẫn sửa được .
_ _ _ _ _ _
Cũng bởi vì Minh cùng Chu Thái không quá để ý đến đám binh sĩ tập luyện dãn tới hai việc .
Thứ nhất, đám đội trưởng cùng binh lính của Minh cảm thấy . . . chạnh lòng .
Ngày hôm nay Trần tướng quân không ăn cơm trưa cùng mọi người, cũng không nán lại thao trường xem mọi người mà là ở trong trướng bồng cùng Chu giáo uý .
Điều này Minh thật ra không nghĩ tới nhưng các binh sĩ đều nhìn trong mắt, sau đó thì sao ? .
Sau đó bọn họ cũng không đổ lỗi cho Minh mà là tự hận chính mình vô năng, vì vô năng nên không còn được Trần tướng quân coi trọng .
Không phải sao ? hôm qua vừa thua tan tác, trưa nay Trần tướng quân liền không ăn cơm cùng mọi người .
Sẽ không ai trách Trần Minh bời vì ‘kẻ dưới’ ở thời đại này là rất khó oán trách ‘kẻ trên’ nhất là với suy nghĩ của những người dân cùng khổ .
Bởi tự trách chính mình cho nên toàn thể binh sĩ càng thêm ra sức, càng thêm cố gắng .
Điều thứ hai, bởi Minh hôm nay không quá để ý đến chúng tướng sĩ dẫn tới lúc Chu Thái đối chiến cùng đám binh lính, Minh thu được niềm vui cực lớn .
Chu Thái ra trận, hắn vẫn dùng đao gỗ cùng khiên gỗ dù sao cũng không thể bắt Chu Thái chuyển sang gậy gỗ chứ ? .
Chiến pháp của Chu Thái cũng không khác gì ngày hôm qua, chủ yếu là vì hắn nhất thời chưa sửa được thói quen, Minh cũng tạm thời không cần Chu Thái sửa, Chu Thái mãng một chút mới có thể càng dễ phá trận .
Mãng .. . cũng không phải không có ích .
Nếu Chu Thái không trở thành ‘người nhà’ với Minh, hắn mãng cũng kệ hắn thôi, tại Hán triều bằng bản sự của Chu Thái lại khoác lên mình một bộ giáp tốt, cưỡi một con ngựa tốt vậy hắn rất khó ch.ết .
Sự thực chứng minh trong lịch sử Chu Thái vẫn sống rất khá, hắn mãng nhưng hắn mạnh cho nên hắn có tư cách này .
Chu Thái dũng mãnh tiến tới, về cơ bản cũng không sai nhưng mà rất nhanh cả Minh cùng Chu Thái đều bất ngờ bởi vì ngày hôm nay đám binh sĩ không giống hôm qua .
Vẫn là tiểu đội đầu tiên lao tới ngạnh kháng cùng Chu Thái nhưng mà không ai sợ .
Cũng phải nói một chút rằng hôm qua bị Chu Thái đánh đập một lần quả thật có người bị thương, ngày hôm nay có 5 người không cách nào tập luyện vẫn còn ném ở Lý gia dưỡng thương, cũng may không có ai gẫy xương.
Quay lại vấn đề chính, nhóm binh lính đầu tiên không sợ hãi Chu Thái dù sao hôm qua đã đánh qua, đã ăn đòn qua .
Ở một góc độ nào đó mà nói, người cổ đại . . . chịu đòn tốt thậm chí ‘nhờn đòn’ bọn họ chỉ sợ đói chứ chưa hẳn đã sợ đánh đập dù sao . .. ai cũng số khổ .
Không sợ cho nên mãnh tiến hơn nữa không phải chia thành từng đợt công kích, chỉ nghe ‘Ha’ một tiếng, mười tên binh lính dùng hết khí lực bình sinh đâm gậy tới .
Đáng lý ra, mười người này vẫn không cản được Chu Thái nhưng mà Chu Thái lại áp dụng đúng chiến pháp ngày hôm qua, hắn trong tay cầm khiên cũng không toàn lực phòng thủ, bản ý của Chu Thái là ngạnh kháng một lần công kích rồi vung đao phản kích nhưng Chu Thái nào ngờ lần này đợt đâm đầu tiên không phải 5 người mà là 10 người .
Thân hình Chu Thái thế mà khựng lại, sinh sinh bị 10 tên binh tốt chặn lại .
Tiếp theo đó, chỉ thấy tập thể binh sĩ đồng thời gầm lên “Hô” .
Mười tên binh sĩ thu gậy rồi lại “Ha’ một tiếng, mười cây gậy lại đâm tới .
Lần này, Chu Thái bị đẩy lùi, là thật sự bị đẩy lùi một bước .
Bất kể hắn lấy lý do ra sao, không để ý cũng được, bất cẩn cũng được nhưng lùi là lùi .
Tiểu Chu Thái năm nay mới 19 tuổi . . . sai lầm là bình thường đồng thời dễ xúc động cũng là bình thường .
Bị đám binh lính sinh sinh đẩy lùi, Chu Thái cảm thấy mặt nóng rát, so với hôm qua còn nóng thế là hắn gầm lên một tiếng, cánh tay nắm khiên nổi lên gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn.
Chu Thái chọn một biện pháp .. . tương đối ngu nhưng cũng cực hiệu quả, hắn dùng hết sức bình sinh, núp nửa người sau lớp khiên chắn sau đó cứ như con tê giác lao tới .
Đặt ở chiến trường, Chu Thái chơi một trò này không ch.ết cũng bị thương nhưng mà ở trên thao trường thì khác, Chu Thái quá khoẻ, sức một người hất lui cả đội binh sĩ 10 người, một cái phi thân liền phá trận.
Phá trận xong, đao gỗ của hắn lại tung hoành, rất nhanh đám tân binh ngã trái ngã phải nhưng mà lúc này đội hai cũng chạy tới .
So với ngày hôm qua, tốc độ nhanh hơn nhiều .
Dù sao bọn họ sớm chạy tới đồng nghĩa với đồng đội bớt chịu đòn, Chu Thái cũng bớt chút thời gian nghỉ ngơi, cứ thế Chu Thái lại tiến vào một vòng chiến đấu mới .
Nhìn chiến cuộc ở thao trường, ánh mắt Minh càng ngày càng sáng .
Kết quả trận này không quan trọng dù sao Chu Thái chắc chắn không thể thua, ngươi cầm vũ khí thật đi ra có lẽ còn có thể khiến Chu Thái đổ chút máu, ngươi cầm gậy gỗ có mà đánh hắn cả ngày .
Chu Thái căn bản không thể nào thua 50 tên tân binh của Trần Minh nhưng biểu hiện của đám tân binh khiến Minh sáng mắt .
Đôi khi, kết quả giống nhau nhưng vẫn phải xem quá trình .
Đám binh sĩ vậy mà học biến trận, cho dù chỉ là cải biến tiết tấu công kích nhưng đây quả thật đã là cải biến lớn lao dù sao cái thời cổ đại này con người ngại nhất là thay đổi .
Có thể tự mình biến trận kể cả một chút thay đổi nhỏ nhất mới có thể càng dễ dàng học xuống phương trận của người La Mã dù sao phương trận của người La Mã chưa bao giờ cố định một loại mà là biến hoá tuỳ trường hợp .
“Hắc hắc, không để ý một chút mà thôi không ngờ nhặt được bảo ? “.
“Binh sĩ nhà ta sau một trận thua vậy mà còn học được trưởng thành, học được thay đổi chiến pháp ? “.
“Thay đổi tiết tấu thì cũng thôi đi đã thế còn học được xa luân chiến ? học được không cho đối phương nghỉ ngơi ? “.
“Thú vị, thú vị “ .
Nhìn Chu Thái phá trận, nhìn binh lính không ngừng nỗ lực tiến lên, Minh đột nhiên phát hiện . . . trời chiều Giao Chỉ tuy đẹp nhưng cũng chẳng đẹp bằng cảnh sắc thao trường ngày hôm nay .
Đám tân binh này . . . có tương lai .