Chương 57 : Mèo Trắng – Mèo Đen.

Chu Thái vẫn thắng chỉ là so với ngày hôm qua Chu Thái có thêm chút chật vật cũng lộ ra chút mệt mỏi nhưng mà Chu Thái thật ra không có phản ứng quá lớn .


Chu Thái ngày hôm qua đánh với đám binh lính xong thì bản thân đã chuẩn bị trước ngày hôm nay đám binh lính có tiến bộ, ngày hôm nay hắn so với ngày hôm qua càng thêm phí sức .


Bởi vậy tuy hôm nay các binh sĩ của Minh phát huy vượt xa mong đợi của hắn cũng gây cho Chu Thái một chút rắc rối nhưng mà Chu Thái vẫn coi đây là ‘nằm trong tính toán’.


Dù sao Chu Thái tuy chưa từng lãnh binh cũng không quá hiểu luyện binh nhưng hắn đi theo Chu Tuấn, ở bên cạnh Chu Tuấn lâu âu cũng luyện ra được vài phần bản sự.


Tân binh lột xác thành lão binh nhiều khi cũng chỉ cần một trận chiến, binh lính ngày hôm nay phát huy vượt xa ngày hôm qua nhiều khi cũng chỉ cần một bữa cơm no hoặc là vài lời khích lệ của chủ tướng, một điểm này không có gì lạ ít nhất trong quân Chu Tuấn đây không phải việc lạ .


Tại thời đại này Chu Tuấn xác thực rất mạnh, phóng mắt toàn bộ nhà Hán hiện tại cũng không có mấy người nói dùng binh hơn Chu Tuấn .
Ngược lại với Chu Thái đã chuẩn bị trước tinh thần, đám tân binh của Minh lại một lần nữa chịu ‘xã hội đánh đập’.


available on google playdownload on app store


Bọn họ tầm mắt không cao được như Chu Thái, hiểu biết không nhiều như Chu Thái, đám binh lính này thậm chí nghĩ ngày hôm nay có thể thắng được Chu Thái đây này .
Nghé con không sợ cọp, đây là câu miêu tả hợp lý nhất về đám tân binh của Minh dù sao bọn họ không biết Chu Thái đáng sợ .


Bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng kết quả vẫn là thảm bại, binh lính của Minh vui vẻ được mới lạ, cả đám có phần buồn thiu, cho dù đêm nay Minh cố tình cho đám binh sĩ thêm mấy quả trứng gà thì binh lính phản ứng cũng không lớn .


Cho dù là Lâm Vĩnh trẻ trung nhất, ít chịu xã hội đánh đập nhất thì cũng đang cảm thất vọng với bản thân mình vô cùng .
Mà đúng lúc này, đợi binh sĩ ăn xong cơm tối chuẩn bị trở về hậu viện nghỉ ngơi, Minh cho người gọi hết đám đội trưởng tập trung lại .


Theo điều lệnh của Minh, đám đội trưởng lập tức tập hợp .
“Ngồi đi, cũng không cần đứng xếp hàng, tuỳ ý ngồi là được rồi “.
Minh ngồi khoanh chân trên mặt đất, thản nhiên ra hiệu chúng tướng sĩ ngồi xuống.


Đây cũng không phải lần đầu tiên Minh quây quần cùng đám binh lính, bình thường vào giờ ăn trưa hay ăn tối hắn cũng ngồi cùng đám người cho nên không lạ.
Theo Minh ra hiệu, đám đội trưởng rất nhanh ngồi xuống hơn nữa không cần Minh nói cũng có thể ngồi thẳng hàng thẳng lối.


Một chút tình tiết nhỏ thôi nhưng vẫn làm Minh vui trong lòng, đội quân này bắt đầu có quân kỷ, coi kỷ luật là một phần của sinh hoạt.


Đáng tiếc Minh kiếp trước cũng không đi lính, hắn nghe đồn lính Việt Nam có vụ gấp chăn chiếu vuông vức để mà rèn tính kỷ luật nhưng chính Minh còn không biết gấp, cũng chẳng thể mang về thời cổ đại áp lên binh sĩ.
Quay lại vấn đề chính, Minh nhìn chúng tướng sĩ sau đó bắt đầu cười nói .


“Biểu hiện của các ngươi ngày hôm nay ta nhìn trong mắt, biểu hiện không tệ, biết tự thân làm ra biến hoá, hiểu được phương trận là ch.ết, người là sống, thật sự không tệ” .


“Tuy nhiên nếu các ngươi chỉ có chút biến hoá này là không có cách nào đánh bại Chu giáo uý, Chu giáo uý là đồng môn sư đệ của ta, bằng chút bản lĩnh này của các ngươi muốn thắng hắn thì còn xa lắm “ .


Minh nói bình tĩnh nhưng khi rơi vào tai đám đội trưởng lại khiến ai nấy phấn chấn không thôi, nếu ít giây trước sĩ khí của đám đội trưởng chỉ là 50 thì hiện tại ít cũng phải 80.


Nếu không phải uy quyền của Minh trong quân đủ cao chỉ sợ đám đội trưởng này đã không nhịn được chen vào mấy lời .
Thua Chu giáo uý là việc cực kỳ mất mặt nhưng mà thua sư đệ đồng môn của Trần tướng quân không phải quá bình thường sao ? có gì mất mặt ? .


Thu hết biểu hiện của chúng đội trưởng vào mắt, Minh lại cười nói .
“Chu giáo uý từ ngày mai cũng không tiếp tục luận bàn cùng các ngươi dù sao các ngươi biết thời gian có hạn, ngày ta đánh cược với Nghiêm Mẫn sắp đến “


“Chu giáo uý tuy đã thu liễm nhưng mỗi lần đều có vài huynh đệ cả ngày không xuống giường được, cũng không thể để đến ngày quyết đấu cùng Nghiêm Mẫn chúng ta lại thiếu binh thiếu tướng “.


“Cũng từ ngày mai chúng ta thay đổi chương trình huấn luyện, buổi sáng các ngươi vẫn học phương trận, buổi chiều ta liền dạy các ngươi cung tiễn”


“Các ngươi sau này chưa hẳn sẽ trở thành cung tiễn thủ nhưng ra chiến trường chắc chắn phải đối mặt cung tiễn thủ, đối mặt cung tiễn ít nhất các ngươi phải hiểu cung tiễn cái đã, muốn hiểu phải học, các ngươi học càng tốt thì sau này ra chiến trường có lẽ các ngươi càng an toàn “ .


Cung tiễn thủ không phải ai cũng làm được, phàm là cung tiễn thủ ở thời cổ đại thì đều là người tinh nhuệ dù sao luyện ra được lực tay kéo cung cũng đã là vấn đề lớn với rất nhiều người chứ đừng nói bắn tên nhanh, bắn tên chuẩn xác.


Đương nhiên ở thời cổ đại còn có chiến thuật mưa tên, đại khái là ném cung cho một đám binh sĩ rồi loạn xạ, cái đám binh sĩ này cũng không được gọi là cung tiễn thủ, bọn họ bị quy thành cung binh .


Phàm là binh lính trang bị cung tên thì đều là cung binh nhưng từ cung binh đi tới cung tiễn thủ lại là một khoảng cách rất xa.


Nhắc đến cung tiễn thủ, Minh nhớ được Tam Quốc cũng có một đội cung tiễn thủ nổi tiếng, đây có thể coi là tinh nhuệ binh hàng đầu của Viên Thiệu tại Hà Bắc sau này, cụ thể cái đội quân này gọi là gì thì Minh không để ý lắm, hắn chỉ để ý người đứng đầu đám cung tiễn thủ này gọi là Khúc Nghĩa.


Khúc Nghĩa sau này bị Viên Thiệu trảm nhưng mà việc Viên Thiệu trảm Khúc Nghĩa không khác gì Tào Tháo giết Thái Mạo, một người vì thế sau này thảm bại Quan Độ mà người kia cũng thảm bại tại Xích Bích.


Đáng tiếc Minh tự biết, hắn cùng Khúc Nghĩa vô duyên dù sao người ta ở Hà Bắc mà hắn còn đang ở Giao Châu, cách nhau cả cái Trung Nguyên đây này .
“Rõ”.
Đám đội trưởng thấy Minh lại không nói tiếp liền đồng loạt hô ‘rõ’ .


Đây cũng là quân kỷ hơn nữa đám đội trưởng lúc này không chỉ phấn chấn mà còn có cả cảm động, bọn họ tuy đều là tân binh nhưng vẫn tự biết đại tướng nhà mình tốt .
Không có nhiều tướng quân ở thời đại này đối với binh sĩ nói nhưng lời như Minh vừa nói .


“Đúng rồi, hôm nay các ngươi biến đổi phương trận là suy nghĩ của ai ? “ .
Minh tỏ ra không quá để ý mà hỏi một câu .
Nghe được Minh hỏi, lập tức có một tên đội trưởng ôm quyền mà nói .
“Bẩm Trần chủ bộ, chúng thuộc hạ thay đổi phương trận đều là kế sách của Lâm Vĩnh “ .


Tên đội trưởng này đứng ra nói, ánh mắt của những đội trưởng khác thậm chí cả Trần Minh cũng nhìn về phía Lâm Vĩnh.
Chịu nhiều ánh mắt như vậy nhìn về mình, Lâm Vĩnh hơi xấu hổ cúi đầu nhưng rất nhanh vẫn bước ra .
“Bẩm Trần chủ bộ, thuộc hạ là Lâm Vĩnh” .


Minh nhìn thấy đối phương, hơi gật đầu mỉm cười hữu hảo.
Minh cũng không phải không biết Lâm Vĩnh, thật lòng thì 50 tên binh sĩ này hắn nhận ra toàn bộ, tạm không nói có ‘binh khế’ trong tay, sinh hoạt với nhau hơn 1 tuần không nói đủ để hiểu tất cả chúng binh sĩ nhưng tên thì vẫn nhớ được .


Cái này cũng giống giáo viên nhận lớp thôi, sĩ số lớp 50 người trong 1 tuần muốn nhớ hết học sinh cũng không khó chưa kể Lâm Vĩnh còn tính là cán sự lớp đây này .


Minh đối với Lâm Vĩnh có ấn tượng bởi vì đối phương là đội trưởng hơn nữa còn trẻ, trong 50 tên tân binh của Minh, Lâm Vĩnh là trẻ nhất .


“Các đội trưởng khác trở về nghỉ ngơi, mang những lời ta nói chuyển xuống đội ngũ của mình sau đó nói mọi người nghỉ ngơi thật tốt bởi vì tập cung tốn rất nhiều thể lực “ .
“Còn Lâm Vĩnh, ngươi đi theo ta một chút “ .


Minh chủ động lưu lại Lâm Vĩnh khiến cho đám đội trưởng hâm mộ không thôi nhưng cũng không có ai ghen ghét Lâm Vĩnh, điều này có thể nói rõ quan hệ của đám đội trưởng đích thực không tệ.
Mà tiểu Lâm Vĩnh bị Minh lưu lại thì có chút kích động xen lẫn khẩn trương .


Tiểu Lâm Vĩnh năm nay mới 16, suy nghĩ cơ hồ lộ hết lên mặt, tất nhiên đây cũng không có vấn đề dù sao ném Lâm Vĩnh đến hậu thế thì hắn mới là học sinh lớp 10, non là đương nhiên.
“Lâm Vĩnh, hôm nay xa phu của ta có việc không tới đón ta được, ngươi giúp ta xách chút đồ vật thế nào ? “.


“Tuân lệnh chủ bộ “ .
Minh hướng về Lâm Vĩnh cười nói mà Lâm Vĩnh tất nhiên vui vẻ chắp tay đáp ứng .
Tại cái thời đại này, kẻ dưới có thể vì kẻ trên làm việc là niềm hạnh phúc lớn lao .
Sau một hồi, Lâm Vĩnh mang theo một túi vải sau đó theo Minh rời khỏi Lý gia.


Trong túi cũng không có gì hiếm lạ, chủ yếu là chút quặng muối Minh mua từ nhà họ Lý, ngoài ra Lâm Vĩnh sau lưng còn đeo thêm một cây thiết côn, côn này tất nhiên cũng là của Minh .


Từ Lý phủ đến Trần phủ vốn không xa, khoảng 15 phút đi bộ liền tới, cả chặng đường này Minh hết nhìn gió lại nhìn trăng chỉ là không nhìn Lâm Vĩnh.


Về phía tiểu Lâm Vĩnh căn bản không có một chút biểu hiện bất mãn nào mà cực kỳ cẩn thận đi sau lưng Minh hơn nữa cũng cố gắng giữ một khoảng cách vừa đủ với hắn.


Minh cũng không cố ý thả chậm tốc độ nhưng mà Lâm Vĩnh cho dù trên người mang theo 10kg hàng hoá y nguyên vẫn có thể bắt kịp Trần Minh, điều này khiến Trần Minh đánh giá cao Lâm Vĩnh hơn một chút, ít nhất cước bộ đối phương rất không tệ .


Tuổi trẻ mà, ăn tốt, ngủ tốt lại trải qua rèn luyện, tiến bộ hơn xa những người tuổi tác lớn.
Lâm Vĩnh đến Giao Chỉ, tố chất thân thể của hắn tuyệt đối không phải hàng đầu trong quân nhưng trải qua 1 tuần dưỡng tốt, tố chất thân thể của tiểu Lâm Vĩnh lại phát triển nhanh hơn những người khác không ít.


Trở về Trần phủ, Trần Minh lại gọi Lâm Vĩnh đi vào hậu viện cùng hắn .
Đợi Lâm Vĩnh đặt túi muối xuống sân, Minh từ trong nhà mang ra một bộ ấm trà, cười mà nói .
“Tiểu Vĩnh, uống trà chứ ? “.


Đến thời cổ đại bản thân Minh vẫn không quen uống trà, bất kể kiếp trước hay kiếp này hắn đều không biết trà ngon ở chỗ nào nhưng mà coi như không thích uống hắn cũng phải cố tập uống dù sao tiếp khách cũng không thể lúc nào cũng mang rượu ra, càng không mang lước lọc ra .


Tại cái thời đại này, yến tiệc nhất định phải có rượu mà đãi khách nhất định phải dùng trà .
Ở phía bên kia Lâm Vĩnh nghe Minh nói vậy thì ngẩn người sau đó vội sợ hãi mà nói .
“Chủ bộ . . . chủ bộ .. . tiểu nhân không dám “ .


Nhìn điệu bộ của Lâm Vĩnh như vậy bản thân Minh cũng cười cười rồi nhẹ lắc đầu, có một số lúc hắn không hiểu được suy nghĩ người cổ đại.
“Không cần câu nệ, trước ngồi đi “ .
Minh chỉ Lâm Vĩnh ngồi xuống sau đó lại tự mình rót cho hắn một chén trà .


Lâm Vĩnh thành thật ngồi xuống nhưng lúc này nào còn cái vẻ tiểu đội trưởng trong quân ngược lại giống nhưu tù nhân vậy, vừa luống cuống vừa bó tay bó chân.


Đến khi Minh rót xong tách trà, Lâm Vĩnh cũng không biết phải làm gì, mãi đến lúc Lâm Vĩnh thấy Minh hơi nhíu lông mày mới sợ hãi mà tiếp tách trà, cung kính nói .
“Tiểu nhân . .. tiểu nhân Lâm Vĩnh đa tạ chủ bộ thưởng trà “ .


Nói xong Lâm Vĩnh vậy mà một hơi uống luôn tách trà, phải biết trà là trà nóng thế là tiểu Lâm Vĩnh bị phỏng miệng, cổ họng sặc liên hồi .
“Gấp gì chứ, ta cũng không có ăn thịt ngươi “ .


Minh tiếp lấy chén trà trong tay Lâm Vĩnh, nội tâm hắn có chút bất đắc dĩ thậm chí cảm thấy bản thân hắn hình như .. . hơi làm màu ? .
Đợi Lâm Vĩnh bớt ho lại, Minh mới ôn tồn hỏi Lâm Vĩnh về việc nhà .
Cái này hiểu đơn giản là lấy thông tin cá nhân .


Lâm Vĩnh cũng thành thật, kể hết tần tật mọi việc trong nhà mà theo câu chuyện của Lâm Vĩnh kể lể, trong đầu óc Minh dần dần tưởng tượng ra được một hộ gia đình bình thường ở thời cổ đại.
Tiếp đó, Minh lại làm gì ? .


Thật lòng mà nói Minh có phần yêu tài dù sao tiểu Lâm Vĩnh năm nay mới 16, cái tuổi này chỉ cần đào tạo tốt vậy sau này hiển nhiên là nhân tài có thể cho Minh sử dụng, Minh bây giờ cực kỳ thiếu người.


Quan trọng nhất là bản thân Minhn không chỉ yêu tài mà còn muốn thử nghiệm, hắn muốn thử nghiệm dùng thẻ kỹ năng nhân vật lên người Lâm Vĩnh.
Từ khi có được hệ thống, Minh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này .


Hệ thống yêu cầu là người Việt, cũng không nói là tộc nào của các tộc Bách Việt hơn nữa Minh luôn cảm thấy một chữ ‘Việt’ này không đơn giản.


Nói thế nào đây, Minh cũng không phải người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, cũng không học người Trung Quốc học cái câu ‘không phải tộc ta tất có dị tâm’.
Câu này phi thường đần độn cũng phi thường cực đoan, cực đoan đến não tàn.


Có những việc tất nhiên phải đề phòng nhưng cái gì ngươi cũng đề phòng vậy rốt cuộc ngươi lại phải phòng cái gì ? cũng bởi câu này mà Trung Quốc cổ đại trực tiếp bị ép ‘bế quan toả cảng ‘ bỏ lỡ rất nhiều .
Phòng là phải phòng nhưng cũng đừng quá cực đoan .


So với cai câu ‘không phải tộc ta tất có dị tâm’ kia, Minh càng yêu thích câu nói của Đặng Tiểu Bình ‘mèo trắng mèo đen chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt’.


Giả dụ, đối phương không phải người Việt thậm chí chẳng có chút liên hệ gì với tộc Bách Việt nhưng đối phương tâm hướng nước Việt thì sao ? .


Ở hậu thế điển hình nhất phải kể đến anh hùng lực lượng vũ trang – Nguyễn Văn Lập ( Kostas Sarantidis) bản thân ngài Kostas vốn không phải người Việt Nam, trong người không chảy xuôi huyết quản Việt Nam nhưng mà ai dám nói ngài Kostas không tính là người Việt Nam ? .


Ở cổ đại, những người như ngài Kostas thật ra càng nhiều, lấy ví dụ như thời kỳ Sĩ Nhiếp chấp chính Giao Chỉ, có rất rất nhiều người dân từ Dương Châu chạy về Giao Châu hoặc Giao Chỉ tránh nạn, đám người này có một bộ phận có liên quan đến người Bách Việt nhưng cũng có rất nhiều người vốn không liên quan gì .


Những người thuộc dạng ‘không liên quan gì’ kia lại tính thế nào ? bọn họ chạy đến định cư ở đất Giao Chỉ sau đó sinh hoạt ở Giao Chỉ, an cư lập nghiệp, con đàn cháu đống vậy tất nhiên cũng phải tính là người Giao Chỉ .


Bọn họ còn nhớ về Trung Nguyên không ? theo Minh là có nhưng trên đời này cái gì cũng không cần làm quá tuyệt, việc nhớ về Trung Nguyên và việc an cư lạc nghiệp tại đất Giao Chỉ lại không có quá nhiều vấn đề, chỉ cần đừng có tâm gây hại cho Giao Chỉ là được rồi, theo thời gian những người này hoặc con cháu của bọn họ cũng trở thành người bản địa mà thôi, mối liên hệ với phía Trung Nguyên sẽ càng ngày càng giảm.


Cái này gọi là đồng hoá .
Minh suy nghĩ những vấn đề này để làm gì ? chỉ vì Minh cảm thấy cái hệ thống này cũng sẽ nghĩ giống hắn .
Việt ở đây không phải là dòng máu mà là một loại tư tưởng .
Chỉ cần trung thành với nước Việt vậy tất nhiên ngươi là người Việt .


Người Bách Việt cũng được, người Hán cũng được, Khương cũng được, Ngũ Khê Man cũng được thậm chí thổ dân Philippines, Indonesia, Malaysia, Champa hay bất cứ quốc gia nào đều không khác mấy, chỉ cần có thể vì Giao Chỉ sử dụng vậy bọn họ đều là người tốt, đều là người Việt.


Dĩ nhiên đây chỉ là tư tưởng của Minh, hệ thống tính thế nào lại là việc của hệ thống, cái Minh cần làm là . . . đi thử nghiệm xem cái hệ thống này có chấp nhận tư tưởng của Minh hay không .






Truyện liên quan