Chương 58 : Luận Tam Quốc

Trung thành, hai chữ này rất khó nói.
Dân tộc Hán là một hệ tư tưởng mà không phải chỉ triều Hán, tư tưởng này tồn tại từ bao giờ thú thật Minh cũng không biết, cái này để đám sử gia trả lời .


Minh chỉ biết là người Hán ở thời kỳ Tam Quốc thật ra cũng không quá để ý mấy cái vấn đề này cho lắm .
Cái gọi là chính thống, có người quan tâm cũng có người không quan tâm .


Bằng chứng thì có nhiều lắm, ví dụ như Trương Phi, bản thân Trương Phi thích tự xưng là người nước Yến, là Yến nhân Trương Dực Đức chứ không phải Hán nhân .


Tây Lương – Cẩm Mã Siêu càng ưa thích lá mặt lá trái, gặp người Hán thì hắn chính là hậu nhân của Phục Ba Tướng Quân – Mã Viện, gặp người Khương thì hắn chính là anh em huynh đệ trong nhà với Khương nhân.


Hoặc lại như Giả Hủ - Giả Văn Hoà cùng Lý Nho – Lý Văn Ưu, hai vị mưu sĩ đỉnh cấp này sẽ không quan tâm Hán hay không Hán, Lý Nho còn dám hiến kế đốt Lạc Dương, giết Hán Thiếu Đế đây này .


Giả Hủ cũng không khác Lý Nho là mấy, nếu hắn quan tâm Hán thất vậy hắn đã không đi theo Lý Giác – Quách Tỷ cầm Hán Hiến Đế, sau này về Tào doanh bản thân Giả Hủ cùng nào thèm quan tâm Hiến Đế tròn méo ra sao ?.
Tất nhiên cũng có những người cực quan tâm vấn đề này, ví dụ cũng nhiều .


available on google playdownload on app store


Nổi tiếng nhất và có trọng lượng nhất chính là Dĩnh Xuyên – Tuân Thị, đứng đầu là Tuân Úc.


Cũng bởi Tào Tháo giết Tuân Úc, đối với Tuân thị đủ ác mà sau này Tuân thị đối với Tào thị cũng cực ác, không có Tuân thị toàn tộc giúp đỡ, Tư Mã Ý làm sao trở thành người cười cuối cùng ? .


Một nhân vật khác là Quan Vũ, Quan Vũ trung thành với Lưu Bị tất nhiên không giả nhưng mà Quan Vũ cũng được Tào Tháo thân phong là Hán Thọ Đình Hầu .


Sau này cho dù rời Tào Doanh, cho dù lập bất thế công lao ở Thục doanh, là nhân vật số hai của nước Thục, bản thân Quan Vũ muốn phong tước gì không được ? vấn đề là Quan Vũ mãi mãi vẫn chỉ nhận Hán Thọ Đình Hầu.


Đây không phải vì Tào Tháo phong, càng không quan tâm tới vấn đề cảm ân với Tào Tháo, đơn giản chỉ bởi trong lòng Quan Vũ có Hán thất, Quan Vũ coi đây là tước hiệu Hiến Đế phong tặng hắn, đến lúc ch.ết Quan Vũ cũng không đổi tước hiệu .


Đây là đại diện cho hai loại người ở thời Tam Quốc, thuộc về quan tâm Hán thất cùng không quan tâm Hán thất .
Thật ra còn một loại người thứ ba, thuộc về gió chiều nào theo chiều ấy, điển hình có thể nói tới Giang Đông – Tôn Kiên .


Tôn Kiên một mực treo Hán thất ở trên miệng nhưng nếu có cơ hội hắn nào có dừng tay ? cơ ngơi ở Giang Đông của Tôn gia là Tôn Kiên một đường giết ra ngoài chứ nào liên quan gì Hán thất .
Tất nhiên một khi ngươi lựa chọn đứng ở trung lập vậy cũng khó mà nói ngươi trung Hán thất .


Sau thời kỳ Tam Quốc đến giai đoạn Ngũ Hồ Loạn Hoa, giai đoạn này người Hán ở Trung Nguyên cũng không hề đoàn kết mà tách ra đấu đá khắp nơi bởi thế người Hán sau này mới bị người Hồ gọi là dê hai chân, mặc sức mà chém giết .


Từ một điểm này càng có thể nói rõ, chủ nghĩa dân tộc ở thời kỳ này vốn không quá mạnh, tuy vẫn có rất nhiều người hướng về Trung Nguyên, hướng về một chữ ‘Hán’ nhưng lại chưa thành quan niệm, chưa thành một hệ tư tưởng thống nhất xuyên suốt dòng chảy lịch sử như sau này .


Phải đến Đường triều thì cái văn hoá ‘Hán’ mới thật sự được thúc đẩy mạnh mẽ bởi vì Đường triều lấy ra đại sát khí đầu tiên của thời cổ đại . .. ít nhất là trong lịch sử Trung Nguyên .


Nhà Đường mang khoa cử đến Trung Nguyên, để càng nhiều người có thể đọc sách, càng nhiều người có thể làm quan, để bình dân bách tính có càng nhiều đường ra đồng thời coi như chặt tay chặt chân sĩ tộc phong kiến .


Cũng từ đấy về sau, sĩ tộc ‘cổ đại’ chính thức lui vào dĩ vãng của dòng chảy lịch sử, thay vào đó là sĩ tộc thế hệ mới, sĩ tộc thế hệ mới chịu nhiều hạn chế hơn thế hệ cũ nhiều lắm mà cũng theo sĩ tộc lụi bại mà nhà Đường mới bành trướng đến cực đại đồng thời vào khoảng giai đoạn này hệ tư tưởng dân tộc Hán mới được đẩy mạnh .


Lấy lịch sử mà luận, việc để một người không liên quan gì tới Bách Việt tới làm việc cho Minh sau đó giúp Minh gây dựng đất Giao Chỉ không phải là không khả thi thậm chí không thiếu người .


Tất nhiên mấy việc này còn quá xa xôi, Minh chỉ nghĩ thoáng qua nhưng lại không đi sâu vào làm gì dù sao bằng những gì hắn có hiện tại, nghĩ xa quá trái lại tự áp lực bản thân cũng tự làm khó chính mình .


Đi đến thời kỳ Tam Quốc này, Minh cảm thấy đã rất không tệ rồi dù sao cho dù hắn cả đời vô vi tầm thường thì Giao Chỉ cũng chẳng thể tệ hơn được, cùng lắm nằm ngửa đợi Sĩ Nhiếp tới .


Hắn đến Giao Chỉ khác gì làm ăn không vốn ? sự thành tất nhiên có thể để lại tiếng thơm muôn đời nhưng mà thất bại cũng không sao, cùng lắm cái đất Giao Chỉ này tính thêm một Lương Long thứ hai hoặc một khởi nghĩa Hai Bà Trưng phiên bản nam giới .


Đã làm ăn không vốn, bản thân Minh rất thả ra cũng rất thoải mái, như vậy hiển nhiên cũng không cần tự mình cho mình áp lực .


Hắn lúc này cũng không thể khiến người khác trung thành với ‘Việt’ nước Việt còn chẳng có thì trung thành với ai ? ngươi chỉ là một chủ bộ nhỏ nhoi chẳng nhẽ còn muốn lập quốc ?.
Học Lương Long ? có tin ngày mai Chu Tuấn tới lấy đầu ngươi không ? .


Cho dù ngươi ngạnh kháng được Chu Tuấn vậy nếu Tôn Kiên cũng tới thì sao ? việc này liền lớn .
Minh cũng không mơ tưởng xa vời, không ham muốn mấy cái thứ viển vông kia, với hắn thì làm gì cũng cần làm từng bước, từng bước ở đây chính là lấy bản thân thay cho một chữ - Việt .


Thay bằng để người khác trung thành với ‘Việt’ thì chuyển sang trung thành với Trần Minh .
Đợi sau này thời cơ thích hợp hắn tự mình xưng vương thậm chí lập quốc, những người này đi theo hắn tất nhiên cũng thành công thần nước Việt .


Tại Tam Quốc, rất nhiều trường hợp cũng thuộc về - nhận người không nhận quốc gia.
Điển hình thì nhiều lắm, ví dụ Trương Phi chẳng hạn .
Trương Phi trung thành là trung với Lưu Bị mà không phải Hán thất, Trương Phi nhận Lưu Bị mà không nhận Hán thất, đối với Trương Phi thì Hán thất có hay không không quan trọng.


Hứa Chử tương tự Trương Phi, Hứa Chủ chỉ nhận Tào Tháo mà không nhận Hán thất, Tào Tháo nhận Hán thất vậy hắn là tướng nhà Hán, Tào Tháo không nhận Hán thất thì hắn là tướng nhà Nguỵ .


Đám anh em họ Hạ Hầu cùng họ Tào của Tào Tháo thật ra đều là dạng người này, nhận Tào không nhận Hán .
Đương nhiên phe Nguỵ Quốc vẫn có rất nhiều người trung thành với Hán thất, cho nên tỷ lệ là 30-70 nghiêng về phe Tào.
Bên Thục quốc thì phức tạp một chút, đại khái chia ra 50-50 .


Về phần Đông Ngô ? cái đám nhà Ngô này mới là điển hình không nhận Hán, chỉ bo bo giữ mình, chỉ chăm chăm quan tâm vào một giải Giang Đông, cái đám này phải tín là 10-90 .


Đáng buồn cho Tôn Quyền là cái số ‘90’ kia cũng không phải trung thành với Tôn gia mà là lấy lợi ích của thế gia Giang Đông làm đầu, cũng bởi nguyên do này mà đất Giang Đông như một nhà tù khổng lồ, nếu có kẻ địch đến vậy còn có thể tạm đồng tâm hợp lực nhưng không có kẻ địch liền chuyển sang đấu đá lẫn nhau, đất Giang Đông chỉ có thể giữ yên bờ cõi cũng chính là vì vậy .


Người đời chê cười Tôn Quyền nối nghiệp cha anh thiếu chí tiến thủ nhưng thay bất cứ ai vào vị trí Tôn Quyền cũng chưa hẳn làm được như hắn .
_ _ _ _ _ _ _
Nhận người không nhận quốc gia .


Đây chính là mục tiêu trước mắt của Minh, hắn muốn tìm một đám người này chỉ trung thành với hắn mà không quan tâm tới Hán thất .


Lợi thế của Trần Minh là hắn đang ở Giao Chỉ, dạng người này ở Giao Chỉ thậm chí tại Giao Châu nhiều như lá mùa thu đã thế Minh còn có hệ thống giúp đỡ cho nên cùng lắm học Tư Mã Ý cẩu chục năm, Minh chắc chắn vẫn sẽ cỏ rất nhiều nhân tài trung thành với hắn .


Bất lợi của Trần Minh cũng là có bởi vì hắn hiểu đất Giao Chỉ muốn tự mình bảo vệ bản thân thì dễ nhưng thành nghiệp thì khó như lên trời, bản thân Minh cũng không muốn một mực ở Giao Chỉ, hắn muốn đến Trung Nguyên, muốn nhìn hết thảy anh hùng thiên hạ, cũng muốn tự mình tiến nhập loạn thế mà theo con đường này có rất nhiều nhân sĩ đối với Minh vô duyên.


Chẳng nói đâu xa, hai người Chu Du cùng Gia Cát Lượng chắc chắn không thể cùng Minh ngồi chung một chiếc thuyền, nhân tài ở Tam Quốc rất nhiều nhưng nhiều người Minh cũng dùng không được.


Điểm này tất nhiên tính là bất lợi nhưng chỉ là ‘tiểu’ bất lợi thôi, hắn cũng không tham Trung Nguyên, nhân tài Tam Quốc cũng không phải không thể không có dù sao hắn có hệ thống .
Hệ thống có thể bù đắp cho Trần Minh, cũng bởi vậy ngay từ thời điểm này Minh mới muốn thử nghiệm trên người Lâm Vĩnh .


Để Chu Thái hoàn toàn trung thành với Minh như cái cách Trương Phi hay Hứa Chử trung thành với chúa công thật ra rất khó, ít nhất cần một chặng đường rất dài nhưng Lâm Vĩnh thì khác.
Lâm Vĩnh không giống Chu Thái, Lâm Vĩnh cũng càng dễ lung lạc.
_ _ _ _ _ _ _
“Tiểu Vĩnh, ngươi có biết chữ ? “.


Minh nhìn Lâm Vĩnh, đột nhiên hỏi một câu .
Lâm Vĩnh nghe vậy vội chắp tay nói .
“Bẩm chủ bộ, tiểu nhân không nhận ra chữ, tiểu nhân chỉ nhận biết tên chính mình “ .
Lâm Vĩnh đối với Minh thành thật mà đáp đồng thời cũng không xấu hổ thậm chí còn tự hào .


Cái thời đại này mù chữ mới là chủ lưu, có thể nhận biết tên mình đã coi như không tệ, coi như ‘thằng chột làm vua xứ mù’.
“Vậy tiểu Vĩnh ngươi có muốn học chữ hay không ? “.


Minh nhìn ra sự tự hào trong mắt Lâm Vĩnh, hắn cũng sẽ không cười đối phương ngược lại trong nội tâm còn có gì đó không thoải mái.
Con người ở cái thời đại này thật sự quá khổ, phải như thế nào mà việc biết được tên của bản thân mình viết ra sao cũng là điều đáng để tự hào ?


Lâm Vĩnh vốn còn đang không biết tại sao Minh hỏi hắn có biết chữ không thì đột nhiên nghe được Minh hỏi câu này, ánh mắt tiểu Lâm Vĩnh trợn lên, thoạt nhìn có chút khôi hài.


Lâm Vĩnh như không tin vào tai mình, hắn thậm chí cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Minh, phải biết việc này tương đối phạm thượng .


Nếu việc Minh cầm tay chỉ dạy binh lính từng chiêu thức đã là công ơn to lớn vói binh sĩ nói chung và Lâm Vĩnh nói riêng thì việc Minh dạy chữ cho Lâm Vĩnh thậm chí phải nói là công ơn lớn bằng trời, nói là công ơn tái tạo cũng không lạ .


Cái thời đại này lấy hiếu đạo là nhất nếu không cũng chẳng có Hiếu Liêm nhưng mà hiếu đạo ở đây không chỉ dừng ở hiếu với cha mẹ, có đôi khi ơn thầy lại không thua công cha, khóc thầy còn hơn cả khóc cha.


Con chữ ở thời đại này quý lắm, cũng không phải ai đều có thể học, loại người như Lâm Vĩnh thậm chí trong mơ cũng chưa từng tưởng tượng ra được mình sẽ được dạy chữ .


“Nhìn ta làm gì, ta nói trước học chữ không được ảnh hưởng đến quân huấn, ngày bình thường ngươi vẫn phải thực hiện quân huấn, tới khi ăn tối cùng quân doanh xong lại đến Trần phủ, mỗi ngày ta dạy ngươi nửa canh giờ” .


Nửa canh giờ không nhiều, nửa canh giờ muốn học chữ hiển nhiên không đủ nhưng đây cũng là Minh nghĩ sâu tính kỹ dù sao bỏ nhiều thời gian ra học tập bản thân Lâm Vĩnh chưa chắc đã học được .


Học tập có thể khai phát trí tuệ con người cho nên giáo dục trẻ nhỏ phải giáo dục từ tấm bé, đây không chỉ là dạy trẻ kiến thức, cách đối nhân sử thế mà còn giúp trẻ nhỏ phát triển não bộ .


Lâm Vĩnh đã qua cái tuổi này rồi, hắn năm nay đã 16, cả đời Lâm Vĩnh chưa từng đọc sách biết chữ, bỏ nhiều thời gian ra học tập ngược lại là làm hại hắn .
Nghe được giọng nói có phần bình thản của Minh, Lâm Vĩnh lại như nghe được tiếng trời .


Hắn cũng không quản nhiều như vậy, vội rời khỏi ghế đá cứ như vậy ở trước mặt Minh khấu đầu quỳ xuống .
Lâm Vĩnh cũng không nói gì, không phải tiểu tử này không biết cảm ân mà là con người ta có những thời điểm mà lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, căn bản không nói ra được .


Lâm Vĩnh cứ như vậy dập đầu với Minh, mặc kệ nền gạch bên dưới cứng rắn, đến mức cái trán của hắn đỏ lên nhưng Lâm Vĩnh không quan tâm .
Cũng may, Minh vẫn là đưa tay ra tóm lấy cổ áo hắn, nhẹ kéo hắn lên .
“Được rồi, trở về ngủ sớm đi ngày mai còn có quân huấn “


“Đúng rồi nếu đám đội trưởng hỏi ta nói gì với ngươi thì cứ nói thật với bọn họ là được, nói với chúng đội trưởng đợi sau khi chúng ta so tài với Nghiêm Mẫn xong, bọn họ mỗi tối nếu muốn học chữ thì tới Trần phủ gặp ta, mỗi tối ta dùng nửa canh giờ dạy chữ cho mọi người “ .


Giọng của Minh vẫn nhẹ nhàng thậm chí có chút gì đó bâng quơ nhưng chỉ vài câu nói thôi lại khiến tiểu tử Lâm Vĩnh nhịn không được oà khóc, nước mắt lã chã .
“Lâm Vĩnh .. . Lâm Vĩnh thay mặt chúng huynh đệ đa tạ chủ bộ”
“Đa tạ chủ bộ “
“Đa tạ chủ bộ “


Lâm Vĩnh chỉ biết vừa khóc vừa nói bốn chữ này, tiểu Lâm Vĩnh dù sao không đi học cũng không có tài miệng lưỡi càng không giống đám nho sĩ nói đủ loại lời lẽ tốt đẹp, hắn chỉ có một mảnh chân tâm .


Còn vì sao Minh biết Lâm Vĩnh đối với hắn sinh ra chân tâm ? đấy là bởi . . . điểm nguyện lực trong hệ thống giờ phút này nhảu lên thêm 1 điểm.
_ _ _ __ _






Truyện liên quan