Chương 100: Lên Núi (2)
Trần Minh đoán không sai, núi Hương không lớn, chỉ cần có tâm phòng bị thì gió thổi cỏ lay người trên núi đều có thể biết.
Thời điểm quân đội Trần Minh đi đến đất này cũng chưa từng che giấu hành tung của mình, tuy không gióng trống khua chiêng nhưng cũng không lén lén lút lút.
Một đội ngũ gần ngàn người đi qua núi Hương, không chú ý cũng được.
Đám phản tặc đã sớm làm ra phản ứng, cho người nhìn chằm chằm vào quân đội của Trần Minh thậm chí đã sớm rút ra khỏi núi Hương.
Cái này cũng giống như các bộ lạc người Việt chạy vào rừng hoặc lên núi vậy, bọn họ căn bản không sợ quân Hán.
Quân Hán đến thì cùng lắm chạy là được, quân Hán chẳng nhẽ còn có thể bao vây toàn bộ núi rừng Giao Chỉ ?.
Nguy hiểm nhất cũng chỉ dừng lại ở việc quân Hán tìm được buôn làng sau đó đốt làng mà thôi, tài vật cùng công sức của bộ tộc sẽ bị tổn thất rất nhiều nhưng chí ít nhân mạng cũng không quá ảnh hưởng.
Đám loạn tặc trên núi Hương lại càng không có gì tiếc nuối, trên núi có sơn trại nhưng mà sơn trại cũng chẳng lớn, xây sơn trại trên núi cũng không khó.
Bọn chúng đã sớm rút một bộ phận ra khỏi núi Hương chạy đến địa phương khác sau đó phân phó vài tên loạn tặc nhanh nhạy ở lại núi Hương quan sát tình hình.
Núi Hương tuy nhỏ nhưng đám người này chiếm núi cũng có mấy tháng, chỉ cần phát hiện quân đội Trần Minh lên núi thì việc tìm đường lui vốn không khó, quân đội của Trần Minh cũng không cản được.
Cho nên khi A Sử mang quân lên núi đã sớm không thấy cái bóng của tặc nhân tuy nhiên sơn trại của tặc nhân còn tại, bên trong . . . vẫn có không ít người.
A Sử không sợ chiến đấu cũng chưa từng ngại chém giết nhưng mà trước tình cảnh hiện tại, A Sử lại có phần không biết làm gì bởi vì trong trại hiện tại chỉ toàn phụ nữ cùng trẻ nhỏ, trong trại sơn tặc không có đàn ông, người già cũng không.
Những người phụ nữ cùng trẻ nhỏ đang co cụm trong một lều vải lớn, dùng ánh mắt hoảng sợ cùng đề phòng nhìn đám người A Sử.
Khi nghe đến ‘rất nhiều phụ nữ’ thì bản thân ngươi nghĩ đến gì đầu tiên ? hiển nhiên là nghĩ tới nữ sắc đầu tiên nhưng trên thực tế nếu đối mặt với hình ảnh này, chỉ cần không phải dạng người ‘đói quá làm liều’ thì rất ít người sẽ nghĩ đến nữ sắc.
Những nữ nhân này mặc quần áo có phần rách rưới, cơ thể gầy nhom, vẻ mặt hốc hác, mái tóc rối bời thậm chí trên người còn có mùi hôi khiến cả lều vải đều có phần trướng khí mù mịt.
“Các ngươi, ai có thể nói chuyện ? “.
A Sử không biết giải quyết tình hình trước mặt thế nào cuối cùng đành lành giọng lên tiếng.
Hắn lần này lên núi có hai việc, thứ nhất là muốn chém giết loạn tặc bởi A Sử vẫn là người chính nghĩa, thứ hai là muốn lập công.
A Sử không muốn làm quan cho nhà Hán nhưng hắn cảm thấy đi theo huynh đệ Trần Minh không tệ, quan trọng nhất là ‘công’ của hắn tính theo cách khác, ví dụ như A Sử chém đầu tặc nhân có thể được Trần Minh quy thành lúa gạo, thịt muối, vải vóc hoặc tiền đồng.
Chuyến này bọn họ theo Trần Minh vốn đã được nhận tiền ‘thuê’ đầy đủ.
Người trên núi cho dù không quá hiểu quy củ của người dưới núi nhưng vẫn hiểu cái gì gọi là ‘tiền mua mạng’.
Năm đó Lương Long phản, hắn cũng liên hệ không ít bộ tộc Sơn Việt trên núi sau đó được không ít người Sơn Việt giúp sức.
Đây không phải vì Lương Long có bao nhiêu danh vọng tại Giao Chỉ hoặc bao nhiêu giao tình với cộng đồng người Sơn Việt mà là bởi Lương Long trả đủ tiền mua mạng.
Đối với tiền mua mạng, A Sử không lạ gì cũng không ngại nhưng Trần Minh không giống Lương Long.
Tiền mua mạng đã trả, lý ra Trần Minh không cần trả thêm, A Sử cùng mấy huynh đệ thậm chí phải sẵn sàng ch.ết vì Trần Minh nhưng mà Trần Minh vẫn nguyện ý để bọn họ lập công, dùng công huân đổi lấy tài vật.
Lương Long làm loạn, A Sử không phục Lương Long, không muốn học các bộ lạc khác dẫn người gia nhập quân Lương Long nhưng A Sử là thật sự phục Trần Minh.
Cũng vì bội phục Trần Minh, A Sử mới càng nóng lòng lập công nhưng nào ngờ lên núi xong cũng không giống như hắn tưởng tượng.
Trên núi không ai ngăn cản A Sử, đến cả cạm bẫy mà Trần Minh nhắc tới cũng không có, một đường đi thẳng tới trại sơn tặc sau đó A Sử liền đối diện với tình cảnh trước mặt.
A Sử lớn tiếng nói với đám nữ nhân nhưng mà có vẻ A Sử vẻ ngoài nhìn tương đối hung dữ lại thêm hình xăm trên người hắn dẫn tới chúng nữ nhân cùng trẻ nhỏ càng thêm sợ hãi, có đứa bé còn trực tiếp khóc lên.
A Sử lúc này cảm thấy phi thường bó tay bó chân, hắn sợ nhất chính là đàn bà cùng trẻ con khóc bởi vì tại bộ lạc của A Sử, đây được tính là ‘không hoàn thành nhiệm vụ’.
Thân là dũng sĩ trong bộ tộc, chỉ đứng dưới tộc trưởng, tế tự cùng già làng, bản thân vốn được người trong bộ tộc trọng vọng cùng tôn sùng, điều này đồng nghĩa với dũng sĩ phải bảo vệ được bộ tộc, ít nhất không thể để người trong tộc ch.ết đói.
Tại bộ lạc của A Sử thậm chí đại đa số bộ lạc ở núi rừng Giao Chỉ, nữ nhân cùng trẻ con hầu hết chỉ khóc khi . . . quá đói, quá tuyệt vọng.
Càng là như thế, A Sử càng ghét nghe nữ nhân khóc cũng may lúc này ở đằng sau A Sử, Lý Cầm lên tiếng.
“Khóc cái gì mà khóc ? không nghe quan gia hỏi sao ? các ngươi muốn kháng lệnh triều đình ?”
“Người đâu bắt hết đám người đang khóc lóc kêu than này lại, coi như phản tặc mang xuống núi chém”.
Lý Cầm hô lớn hai câu lập tức khiến đám nữ nhân sợ run thậm chí có người dùng tay bịt miệng mấy đứa trẻ lại, không khí trở nên yên ắng rất nhiều.
Lý Cầm xuất thân Lý gia, hắn tuy không quá quản sự việc trong tộc nhưng vẫn biết người trong tộc đối phó với đám ‘dân đen’ ra sao, lời hắn nói quả nhiên có hiệu quả hơn A Sử nhiều.
Thấy đám nữ nhân bị doạ cho im lặng, Lý Cầm lại nói.
“Các ngươi lúc nãy điếc sao ? không nghe quan gia nói gì ? trong các ngươi ai có thể làm chủ thì lên tiếng, trả lời quan gia hỏi”
“Còn nếu toàn bộ bị câm vậy quan gia cũng không cần các ngươi, toàn bộ mang xuống núi bán cho kỹ viện”.
Giao Chỉ có kỹ viện không ? thú thật là không có hoặc có nhưng Lý Cầm không biết, tuy vậy Dương Châu có, Lý Cầm từng ‘may mắn’ đi qua.
“Đại nhân, đại nhân tha mạng, tiểu nô có thể nói chuyện”
“Đại nhân tha mạng, đại nhân hỏi gì chúng tiểu nô đều có thể nói”
“Đúng vậy đúng vậy, xin đại quan gia thương xót”
Nghe Lý Cầm doạ một hồi, đám nữ nhân bắt đầu thi nhau van xin, chỉ là không còn ai dám khóc lóc, lúc này Lý Cầm mới chắp tay hướng về A Sử nhẹ gật đầu.
A Sử hơi liếc mắt nhìn Lý Cầm rồi cũng gật đầu theo, hắn cảm thấy .. . hắn học được cái gì đó.
_ _ _ _ __
A Sử để chúng nữ im lặng sau đó lại tuyển vài nữ nhân hỏi chuyện chỉ là càng nghe chúng nữ nói chuyện, sắc mặt A Sử càng trầm lại.
Tất cả phụ nữ cùng trẻ em ở đây đều không phải gia quyến của phản tặc.
Phản tặc họ Trương, tên Vũ, kẻ này đến từ đâu chúng nữ cũng không biết chỉ biết Trương Vũ tự xưng là thiên tướng.
Khoảng 4 tháng trước, Trương Vũ cho người tấn công làng của chúng nữ, giết sạch nam đinh cùng người già trong làng sau đó chiếm làng làm nơi ẩn thân.
Thời gian đó, những nữ nhân ở trong làng có thể nói. . . sống không bằng ch.ết, bị Trương Vũ cùng đám thuộc hạ của hắn dày vò khổ cực kỳ.
Trương Vũ cùng đám thuộc hạ chiếm thôn làng được khoảng 1 tháng thì đột nhiên di chuyển, bắt hết phụ nữ cùng trẻ con mang đến núi Hương, đường đi không xa nhưng cũng không dễ đi khiến trên đường cũng không thiếu người ch.ết nhưng Trương Vũ không quan tâm.
Tiếp đó Trương Vũ chiếm lấy núi Hương, dựng trại trên núi, bắt chúng nữ nhân ở lại sau đó lại bắt đầu cho kẻ dưới tiến đánh thôn làng dưới núi, cướp lấy lương thực cùng tài vật.
Cũng kể từ ngày đó, chúng nữ bị Trương Vũ ép ra ngoài làm nương rẫy, Trương Vũ cùng đám thuộc hạ cũng không trực tiếp tham gia vào việc lao động.
Chúng nữ ban ngày phải ra nương làm rẫy, đến xế chiều thì phải trở về trại lo cơm nước cùng hầu hạ đám người Trương Vũ.
Các nàng cũng muốn trốn nhưng lại không có cách nào dù sao .. . thân nữ tử giữa rừng núi hoang vu có thể chạy đi đâu ?.
Ngoài ra đám trẻ nhỏ này đều là con cái của các nàng, bọn trẻ bị Trương Vũ cầm xuống, mẫu thân có thể đi đâu ?.
Nguyên do cuối cùng, mọi người ở đây đã bị Trương Vũ bức bách quá lâu, đã sớm không có tinh thần phản kháng, chỉ có thể cam chịu qua ngày.
Nói là . . . . ch.ết lặng với cuộc sống cũng không sai.
Về phần Trương Vũ cùng đám thuộc hạ chạy đi đâu, chúng nữ nhân nào biết được, chỉ biết sáng sơm hôm nay Trương Vũ liền mang theo người chạy khỏi núi Hương đồng thời trói hết nữ nhân cùng trẻ nhỏ tại trướng bồng.
“Lý . .. Cầm, việc này xử lý thế nào ? “.
Đối mặt với chúng nữ nhân, A Sử cảm thấy tê cả da đầu.
Lý Cầm cũng không biết giải quyết ra sao, hắn nghĩ nghĩ một hồi sau đó chỉ có thể nói.
“Trước mắt chỉ có thể để vài huynh đệ ở lại canh giữ sơn trại, chúng ta áp giải những nữ nhân cùng trẻ nhỏ này xuống dưới núi, lại để tướng quân giải quyết”.
Nghe được Lý Cầm nói, A Sử rất nhanh gật đầu đồng ý sau đó đám người cùng nhau di chuyển chúng nữ đi về phía thôn trang.
Cũng may chúng nữ cũng không yếu nhược, đường núi Hương lại không tính khó đi, chặng đường xuống núi không xảy ra đại sự gì.
_ _ _ _ _
A Sử cùng Lý Cầm không giải quyết được, việc này lại bị ném cho Trần Minh.
Đối mặt với chúng nữ cùng trẻ nhỏ, cho dù Trần Minh cũng thấy đau đầu.
Chúng nữ không nhiều, tính cả hài tử cũng chỉ có trên dưới 30 người, từ số lượng người này có thể dự đoán lời chúng nữ nói không giả, loạn tặc Trương Vũ quả thật đồ một thôn dù sao số lượng phụ nữ trong một thôn tại đất Giao Chỉ đại khái cũng là số lượng này.
“May mắn, đây không phải gia quyến của đám loạn tặc nếu không rất khó xử lý”.
“Chính xác, bất cả sư huynh vẫn nên cẩn thận, không phải gia quyến của loạn tặc không có nghĩa là không có ám tử của loạn tặc trong này”.
Chu Thái tuy trẻ tuổi nhưng mà có một số việc hắn vẫn rất hiểu dù sao .. . Dương Châu không tính là an bình.
Đừng nói Dương Châu, tại thời đại này nơi nào có thể coi là an bình ?.
“Ấu Bình nói cũng không phải không có đạo lý dù sao tặc nhân bỏ chạy cũng quá dứt khoát”.
Chu Thái gật gù, lại hướng Trần Minh giải thích.
“Sư huynh, những nữ nhân này dù sao cũng đi theo tặc binh mấy tháng, tặc binh muốn thu phục vài người trong số bọn họ cũng không khó, ngay trong nhà tù ở Dương Châu cũng có nhiêu nơi tù phạm bị trưởng ngục thu mua huống hồ là nơi này ? “.
“Dùng tù nhân để nhìn chằm chằm những tù nhân khác, cách làm này ở Dương Châu có rất nhiều”.
Trần Minh nghe Chu Thái nói xong thì không khỏi cảm thấy hứng thú, hắn ở hậu thế gặp vụ này cũng nhiều nhưng không ngờ người cổ đại cũng chơi như vậy ? .
“Vậy theo Ấu Bình, chúng ta giải quyết thế nào ? “.
Trần Minh vừa cười vừa hỏi mà cái này lại làm khó Chu Thái, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút khó xử.
Nếu người khác hỏi, Chu Thái sẽ nói ‘giết là được’.
Chỉ hơn 30 nhân mạng, Chu Thái thật ra cũng không quan tâm nhưng mà Chu Thái biết sư huynh nhà hắn thiện tâm, cũng sẽ không để hắn làm như vậy.
“Sư huynh, nếu là ở Dương Châu, tại mỗi huyện đều có huyện nha, có huyện thừa, chúng ta là quân đội cho nên trực tiếp ném vấn đề này cho bọn họ là được nhưng ở Giao Chỉ không giống, ít nhất . . . Ấu Bình cũng không biết xử lý những nữ nhân cùng trẻ nhỏ này thế nào”.
“Cách tốt nhất trong mắt Ấu Bình cũng chỉ có để bọn họ theo quân, chỉ mấy chục người cũng sẽ không đối với chúng ta tạo thành phiền phức, đợi đến địa phương nào thích hợp .. . ném bọn họ ở lại là được”.
Chu Thái cũng chỉ nghĩ ra cách này.
Về phần Trần Minh, hắn đối với phương án của Chu Thái hơi gật gù dù sao cách làm này không tệ chỉ là . . . cũng không tốt lắm.
Không tốt ở đâu ? ở chỗ . . . Trần Minh không muốn tha cho đám tặc nhân kia.
“Được rồi, trước mắt cứ giải quyết theo phương án của đệ, để binh lính sắp xếp chỗ nghỉ lại cho đám phụ nữ cùng trẻ nhỏ kia, chúng ta nghỉ lại ở đây thêm một đêm, ngày mai lại lên đường”
“Đệ cũng cho binh sĩ sớm mang việc này nói với chúng nữ nhân để bọn họ chuẩn bị, còn chúng ta trước lên núi, ta muốn xem một chút trại tặc”.
Chu Thái rất nhanh làm theo Trần Minh phân phó sau đó hai huynh đệ lại cùng A Sử, Lý Cầm một lần nữa dẫn binh lên núi.