Chương 99: Lên Núi.
Trần Minh mang đến lương thực cũng không phải hạo hạng, trong lương thực trộn không ít hạt trấu.
Đây cũng không phải Trần Minh ác tâm hay keo kiệt, lương thực bọn hắn có đều là như vậy, đều trộn hạt trấu cùng một số loại hạt khác.
Khi mới đến Giao Chỉ, Trần Minh còn không ăn được thứ gạo này nhưng đã qua gần 2 tháng, hắn cũng học được bóp răng bóp miệng mà ăn.
Có lương thực cứu đói đã là Giả Tông nhân từ, chẳng nhẽ còn hi vọng Giả Tông cấp gạo trắng cho dân chúng ?.
Dân chúng thậm chí chưa từng nghĩ đến gạo trắng để ăn, gạo trắng là thứ chỉ có trong triền thuyết, dân chúng bình thường nào dám nghĩ ? .
Với đại đa số dân chúng, gạo trộn hạt trấu đã là hảo hạng, người bình thường nếu có thể ngày ngày ăn gạo này đã là hạnh phúc nhất trần đời, sao có thể oán thán ?.
Chẳng thế mà sau khi được binh lính của Trần Minh mang gạo đến, thôn dân khí thế ngất trời bắt đầu làm việc.
Cho dù những người phụ nữ xanh xao vàng vọt hay mấy lão nhân đứng cũng không vững đều như được thổi một luồng sức sống mới, trong cơ thể tràn ngập lực lượng.
Dĩ nhiên, Trần Minh không thể để dân làng nấu cơm ăn, hắn yêu cầu tất cả mọi người nấu cháo.
Cháo cũng không có thịt nhưng mà có muối, cái này Trần Minh lo được.
Dân chúng chịu đói lâu ngày không thể ăn cơm, cũng không thể ăn quá chắc bụng, cháo là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên vẫn là câu nói kia, có ăn là tốt rồi, thôn dân tuyệt đối sẽ không có ý kiến, bất kể là cháo hay là cơm trong mắt những thôn dân này đều không khác.
Chỉ là cháo trắng thêm chút muối, cũng không thấy thêm rau thêm thịt nhưng chẳng biết tại sao Trần Minh lại thấy thơm đến thế ?.
Cái thứ mùi thơm mà kiếp trước Trần Minh còn chẳng bao giờ thèm quan tâm, ở hậu thế ai lại còn ăn thứ cháo này ? cho dù mua cháo ăn liền về cũng ngon gấp vạn lần thứ cháo mà Trần Minh đang nhìn thấy dân làng lúc này ăn nhưng cái sự hạnh phúc trên mặt mọi người nơi đây . . . cháo hậu thế khó mà so sánh được.
Nhìn khung cảnh này, trong ánh mắt Trần Minh không che đậy sự vui thích, hắn lúc này thật ra hiểu thêm một chút cảm giác của những người đi làm thiện nguyện, đi giúp các mảnh đời khó khăn ngoài kia.
Kiếp trước Trần Minh chưa từng làm thiện nguyện, càng không quan tâm mấy cái này nhưng mà hiện tại hắn hiểu niềm vui đôi khi là thấy người khác được vui vẻ.
“Ha ha, trở lại cổ đại, cảnh giới làm người càng ngày càng cao”.
Trần Minh không khỏi bật cười, trở lại thời cổ đại có gần 2 tháng, quả thật có những điều mà hắn kiếp trước chắc chắn sẽ không nghĩ hắn kiếp này có thể nghĩ đến.
Thu lại ánh mắt bản thân, Trần Minh lại đưa mắt nhìn lên Hương sơn.
Hương sơn ở hậu thế là núi nào ? cái này Trần Minh chịu, chỉ biết Hương sơn không lớn, cũng chẳng cao.
“Thái thú trước của đất Giao Chỉ họ Cố, cái này rất khó để suy ra cái gì nhưng mà họ Cố có đi qua An Định lại là một việc có vấn đề, ít nhất đại đa số thái thú của Giao Chỉ đều chăm chăm ở trong phủ thái thú, rất ít đi ra ngoài”.
“Kẻ loạn tặc trên núi kia họ Trương, cái họ này .. . có chút đặc thù”.
Họ Trương là họ thấy rất nhiều ở Trung Quốc, ở Trung Quốc sau này có rất nhiều người họ Trương, ngay cả trong Tam Quốc nếu như muốn kể họ Trương thì kể cả ngày cũng chưa chắc đã hết.
Tuy nhiên Trần Minh cũng không dám chắc ở Giao Chỉ không có họ Trương, ví như người ta di cư đến Giao Chỉ đã có mấy đời, cái này lại tính thế nào ? tất nhiên cũng tính là người Giao Chỉ.
Từ họ của đối phương, Trần Minh cũng không suy luận ra cái gì nhưng hành động của họ Trương trên núi Hương quả thật có phần đáng ngờ dù sao nó không hợp lắm với một chữ ‘tặc’.
“Thôi thôi, nghĩ nhiều làm gì, trước đưa quân lên núi lại thử xem hư thực họ Trương ra sao”.
Trần Minh nghĩ đến đây liền cho người gọi A Sử tới.
“A Minh huynh đệ, ngươi gọi ta ? “.
A Sử có phần tươi cười nhìn Trần Minh, ánh mắt của A Sử nhìn Trần Minh không hề che giấu sự bội phục.
A Sử hiểu rất rõ Trần Minh vừa làm gì, đây là phát gạo cứu dân.
Trần Minh cũng không biết, từ xưa đến nay tại đất Giao Chỉ không có ‘phát gạo cứu dân’ ít nhất là với triều đình nhà Hán.
Trong một vài thời điểm, các dòng họ lớn của Giao Chỉ cũng sẽ phát gạo cứu dân thậm chí một số hiệu buôn lớn do người Hán làm chủ cũng sẽ phát gạo cứu dân nhưng triều đình nhà Hán đặt ở Giao Chỉ thì không.
Trần Minh thân là quan lại nhà Hán, tay cầm binh quyền, lương thảo thậm chí tiền tài, quyền lực của Trần Minh thời điểm hiện tại có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nếu là quan lại nhà Hán khác, vốn đã mắt cao hơn đầu, con dân chúng Giao Chỉ như con kiến hôi nhưng Trần Minh lại nguyện ý lưu lại thôn làng này, nguyện ý phát gạo cứu dân, A Sử không bội phục Trần Minh không được.
Giờ phút này A Sử càng thêm tin phục viện Trần Minh nói hắn là người Mân Việt, hắn thật sự coi anh em Bách Việt một nhà.
“A Sử huynh đệ, nếu ta phân cho huynh đệ 50 binh sĩ lên núi, A Sử huynh đệ có tự tin không ? “.
A Sử nghe vậy, hai mắt toả sáng, cười lớn mà nói.
“Ta chỉ đợi câu này của A Minh, đừng nói 50 binh sĩ, cho ta mang theo huynh đệ trong tộc cộng thêm 20 binh sĩ cũng đủ chém giết đám ch.ết tiệt kia”.
A Sử cực kỳ coi thường đám người trên núi.
Có sức khoẻ, có gan, có đao kiếm trong tay sao không hướng về người Hán chém giết ? cho dù không dám chém người Hán vậy sao không hướng về đám người có tiền mà ra tay ? hà cớ cứ phải bắt nạt những người cùng khổ không có sức chống cự này ? .
Cho dù bết bát nhất, núi rừng ở nơi đó cũng không thể để các ngươi ch.ết đói, cầm đao kiếm trong tay đi săn thú rừng chẳng nhẽ không được ? .
Đúng là tại Giao Chỉ vào những năm mùa đông khắc nghiệt, một số bộ tộc Sơn Việt sẽ đánh xuống dưới núi cướp bóc lương thực nhưng không phải toàn bộ các bộ lạc trên núi đều làm như vậy, bộ lạc của A Sử chính là như thế.
Núi rừng Giao Chỉ rộng lớn, chỉ cần chăm chỉ tìm kiếm, khổ là khổ một chút nhưng sẽ không ch.ết đói.
Trong mắt A Sử, loại loạn tặc như họ Trương . . . vừa đáng khinh vừa không đáng kể, A Sử tự tin có thể chém giết đối phương một cách dễ dàng.
Kẻ có đại bản lĩnh, ai lại học họ Trương ?.
“A Sử huynh đệ, phản tặc trên núi không tính là gì nhưng bọn chúng chiếm núi lâu ngày vốn có địa lợi, huynh đệ không nên coi thường”
“Như chúng ta so với dã thú, dã thú thường thường khoẻ hơn con người nhưng cũng không tránh được khỏi bẫy rập của thợ săn, chúng ta mạnh hơn bọn chúng nhưng sao có thể phòng được bẫy rập đây ?”.
Mượn việc săn thú, Trần Minh miêu tả quả thật làm A Sử dễ hiểu có điều A Sử vẫn không quá để ý mấy cái này, ngược lại nói.
“A Minh, ta biết ngươi lo lắng cho ta nhưng mà chúng ta vốn lớn lên trên núi làm bạn với núi rừng nhiều năm, sợ gì bẫy rập của đám tặc nhân kia ? “.
“Ta cùng các huynh đệ trong bộ lạc chỉ cần quan sát một chút, sợ gì bẫy rập trên núi ?”.
A Sử tự tin như vậy, Trần Minh cũng khó mà nói được gì hắn.
Thật tình thì đây là nhược điểm chung của rất nhiều người tại thời cổ đại, không riêng gì võ tướng.
Nói ngạo nghễ một chút thì là coi trời bằng vung.
Nói văn hoa một chút thì là ‘chọc trời khuấy nước mặc dầu, dọc ngang nào biết trên đầu có ai’
Nói khó nghe một chút thì là ếch ngồi đáy giếng.
Vì sao đọc Tam Quốc thấy rất nhiều võ tướng hống hách không coi ai ra gì ? đấy là bởi thời đại này không có Internet, tất cả mọi người cả đời đều bị nhốt ở một vùng cố định, ‘miệng giếng’ quanh năm suốt tháng cũng chỉ như vậy, nếu bản thân có bản lĩnh thì sẽ càng ngày càng tự đại, đã thế thiên tính của con người vẫn luôn là chỉ muốn tin thứ mà mình tin.
Trần Minh thưởng thức A Sử là thật nhưng không có nghĩa A Sử không có điểm trừ, ‘tầm mắt’ chính là điểm trừ lớn nhất của A Sử.
Dĩ nhiên như đã nói, đây không phải điểm trừ của mỗi A Sử, rất nhiều người ở thời đại này đều như vậy.
Cách giải quyết việc này có hai, thứ nhất là tự mình trải nghiệm, tự mình bước ra khỏi ‘miệng giếng’.
Người có thể làm được như vậy thật sự không nhiều hơn nữa tự mình trải nghiệm nhiều khi sẽ phải trả cái giá rất đắt, cái giá này đôi khi là cả mạng sống.
Cách thứ hai chính là học tập, học tập có thể mở mang đầu óc, bản thân nếu không thể đi ra được khỏi mảnh đất nơi mình sống thì cũng có thể nhìn người xưa làm bài học mà nhận định thời nay, không thể nhảy ra được khỏi miệng giếng thì ít nhất cũng có thể .. . chui xuống càng sâu.
Đông Ngô – Lã Mông chính là minh chứng dễ thấy nhất cho việc học tập thay đổi con người.
Chỉ là học tập cũng không phải ai cũng có thể học tập được nhưng ít nhất đi theo đường này cũng không cần đánh đổi tính mạng.
Trần Minh thích A Sử là thật, có tâm thành toàn cùng nâng đỡ A Sử là thật nhưng nếu A Sử không thể tiến bộ, hắn cả đời cũng chỉ như Chu Thương, Trần Đáo hoặc đám con cháu Hạ Hầu gia.
Có thể theo quân, có thể lập tiểu công nhưng không thể cầm quân, cũng không có khả năng phong hầu bái tướng.
“Được được, A Sử huynh đệ đã tự tin như vậy, ta để mấy huynh đệ đồng tộc đi theo A Sử, lại cấp A Sử thêm 30 binh lính, A Sử thấy thế nào ?”.
A Sử nghe vậy mới vui vẻ chắp tay sau đó xoay người đi gọi huynh đệ của mình.
Nhìn theo A Sử rời đi, Trần Minh như có điều suy nghĩ.
“Võ dũng của A Sử ta đã thử qua, tuy nói núi này còn có núi cao hơn, tại Giao Chỉ người mạnh hơn A Sử có lẽ có nhưng không thể nào tại cái núi nhỏ này cũng gặp đi ?”
“Ngoài ra địch quân là phản loạn, gặp binh lính triều đình trời sinh ở thế yếu, chưa chắc đã dám chính diện đối đầu với A Sử thậm chí khả năng cao quân ta đêm qua vừa hạ trại, đối phương đã sớm lánh mũi nhọn, trên lý thuyết A Sử lần này lên núi cũng không diệt được địch bởi địch quân sớm bỏ chạy, lần này A Sử thám thính tình hình trên núi là chính”
“Tuy nhiên vẫn cần lấy cẩn thận làm đầu”.
Trần Minh nghĩ một hồi, thấy A Sử mang người đi lại cho người gọi Lý Cầm.
Lý Cầm trẻ tuổi hơn A Sử, võ nghệ cũng không bằng A Sử nhưng Lý Cầm cũng không yếu, kẻ này cũng rất có võ dũng.
Nếu để chấm điểm, võ lực của A Sử khoảng 80 thì của Lý Cầm cũng trên dưới 70, đây đã không thấp.
Quan trọng nhất, Lý Cầm chỉ là tử đệ Lý gia, trên đầu hắn có rất nhiều trưởng bối điều này khiến Lý Cầm so với A Sử càng dễ chấp hành mệnh lệnh.
Lý Cầm có thể không lập đại công nhưng người như hắn cũng khó gây nên trọng tội.
“Thuộc hạ tham kiến tướng quân”.
Lý Cầm tiến tới, cung kính cúi chào Trần Minh, Trần Minh thấy Lý Cầm thì chỉ gật đầu dù sao Lý Cầm cùng A Sử không giống.
“Lý Cầm, ta lệnh cho ngươi mang 30 quân lên núi đi theo A Sử giáo uý, cũng không cần theo sát chỉ cần đừng mất dấu A Sử giáo uý là được tuy nhiên nhất định phải đảm bảo có thể kịp thời trợ giúp A Sử khi cần thiết, nếu A Sử giáo uý có hỏi thì bảo là ta mệnh lệnh cho ngươi lên núi kiểm tr.a đánh dấu vị trí gỗ Trầm trong núi hiểu chưa ?“
Lý Cầm nghe vậy liền chắp tay cung kính.
“Tuân lệnh tướng quân”.
Tại Hán mạt quan chức vẫn tương đối lỏng lẻo, có đôi khi chức quan chỉ là tuỳ ý phong thưởng.
Ví dụ như Trần Minh, Trần Minh chỉ là chủ bộ nào dám xưng tướng quân ? tuy nhiên Giả Tông lại để Trần Minh quản lý Phá Quân Doanh thế là hắn liền thành tướng quân nhưng đây chỉ là xưng hô chứ không phải chức tước trong thể chế, tuy có thực quyền nhưng không có danh phận đồng thời chỉ cần Giả Tông thu hồi quyền lực của Trần Minh, hắn dĩ nhiên không còn gì cả.
Trần Minh làm tướng quân, hắn cũng có quyền cấp chức quan cho kẻ dưới nhưng chức quan chỉ có thể sử dụng trong Phá Quân Doanh, ra ngoài cũng không ai công nhận ngoài ra không có bổng lộc.
Vì lẽ đó, A Sử là giáo uý, Chu Thái cũng là giáo uý, Lý Cầm . .. cũng được Trần Minh phong giáo uý.
Xưng hô mà thôi, không quan trọng.