Chương 98: Hương sơn.
A Ông đới với Trần Minh cực kỳ cung kính mà sự cung kính này đến từ sợ hãi.
Tại thời cổ đại, dân chúng sợ hãi triều đình đã là thiên tính, cho dù phản tặc cũng rất sợ quân triều đình.
Trên thực tế ban đầu loạn Hoàng Cân nổ ra vốn chỉ nhắm vào đám cường hào địa phương, quân Khăn Vàng cũng không dám cứng đối cứng với triều đình nhà Hán nhưng chỉ trách quân lính địa phương nhà Hán quá phế dẫn tới quân Khăn Vàng càng náo càng hung, cũng đã mất đi kinh sợ với triều đình.
A Ông sợ hãi Trần Minh là bình thường, không tin tưởng Trần Minh cũng là bình thường nhưng A Ông không thể không công nhận vị ‘đại nhân’ trước mặt mình ăn nói rất dễ nghe, cũng không ‘đao to búa lớn’ như các vị ‘đại nhân’ mà A Ông từng gặp trong đời.
Cũng vì A Ông có phần sợ hãi Trần Minh cho nên Trần Minh hỏi gì, A Ông đều trả lời chân thật.
A Ông năm nay đã gần 60, cái tuổi này đặt ở hậu thế rất nhiều người vẫn phong độ ngời ngời hoặc là có thể ra ngoài làm việc bình thường nhưng đặt ở cổ đại quả thật tính là ‘sống thọ’.
A Ông đã không thể tự mình nuôi sống bản thân, sức khoẻ lão nhân đã rất kém tuy nhiên theo Trần Minh hỏi ra, lão nhân này hồi trẻ cũng coi như vào năm ra bắc.
Thời còn trẻ, đại khái là 30-40 năm về trước, A Ông từng ra khỏi núi cũng đi không thiếu nơi tại Giao Chỉ, A Ông năm đó cũng coi là có chút sức khoẻ, được một thương đội nhận vào làm hộ vệ, theo thương đội đi qua không ít nơi thậm chí còn đi đến Giang Đông.
Thương đội nhà nào lại có bản lĩnh thế này ? đương nhiên là thương đội của Phan gia dù sao ở đất An Định này gần trăm năm qua luôn lấy Phan gia làm đầu.
Dòng họ Phan trước đây làm thương buôn gạo, ngoài ra còn buôn hương liệu cùng thuốc đông y, rất có gia tài cũng rất có danh tiếng, dĩ nhiên làm kinh doanh ở đất Giao Chỉ vốn không dễ dàng bởi vì trên đầu Giao Chỉ còn có thái thú.
Đại đa số thái thú ở Giao Chỉ đều là loại mặt người dạ thú, hận không thể cướp sạch tài nguyên cùng tiền bạc về cho bản thân, sao có thể nhìn người khác phát tài ? .
Cho nên theo lời A Ông, bọn họ năm đó cũng không được phép đối với người ngoài xưng hô mình thuộc thương đội Phan gia, thậm chí buôn bán còn phải ‘buôn chui’.
Cũng không biết Phan gia sau này làm cách nào lại có thể cầm tới lộ dẫn, đoàn thương đội họ Phan đánh cờ hiệu thương gia người Hán đi tới Giao Chỉ mua gạo, từ thời điểm ấy mới có thể dễ dàng một chút, ít ra có lộ dẫn là có thể ra khỏi Giao Chỉ đồng thời mang cái mác ‘nhà Hán’ cũng khiến thái thú Giao Chỉ cho vài phần tình mọn.
Nói là tình mọn nhưng đám mặt người dạ thú kia cũng không mặc kệ thương đội, nhất định phải hiếu kính không thiếu tiền bạc cho bọn chúng thì thương đội mới có thể làm ăn trên đất Giao Chỉ cùng qua lại ở các quận khác thậm chí là ra khỏi Giao Châu.
Cuộc đời của A Ông cũng coi như từng trải dù sao không nhiều người ở cổ đại có thể đi ra khỏi nơi mình sống chứ đừng nói đi dọc qua các châu quận như A Ông, đáng tiếc A Ông cũng chỉ là hộ vệ, bản thân vốn không được biết quá nhiều chuyện.
A Ông đi theo thương đội nhà họ Phan 10 năm sau đó xin trở về quê nhà cưới vợ sinh con, trong tay cũng có một khoản tích góp không nhỏ cho nên sau này ở trong thôn làng cũng rất có uy vọng, được mọi người kính trọng mà trở thành thôn trưởng.
Theo A Ông nói, núi nhỏ này không phải không có tên, núi nhỏ này được người dân xung quanh gọi là núi Hương hay còn gọi là Hương sơn.
Vì sao có cái tên này ? bởi trên núi Hương có một loại cây quý phát ra mùi hương nhẹ dịu, ngửi vào khiến người ta cảm giác trong lòng nhẹ nhàng thanh thản cực kỳ.
Dĩ nhiên núi không lớn, cây quý không nhiều, người dân trong thôn làng ít khi đi ra ngoài dẫn tới danh tiếng cũng không vang xa, người trong thôn gọi loại cây này là Bát Nàn Hương, ngụ ý chính là thần tích của Bát Nàn Công Chúa hiện thế trên đời, tạo phúc cho dân chúng trong thôn.
A Ông khác với mọi người dù sao cũng đi ra khỏi thôn làng, A Ông biết loại gỗ quý này gọi là gỗ Trầm, gỗ Trầm quả thật là gỗ quý nhưng ở nhiều nơi tại đất Giao Chỉ đều có, cũng không phải thần tích gì nhưng mà A Ông cũng không đi giải thích cho mọi người, có những thứ không cần giải thích.
Về phần chặt gỗ đem đi bán ? cái này A Ông căn bản không nghĩ tới, người trong thôn làng cũng không ai nghĩ tới.
Biết được nguồn gốc của núi Hương từ miệng A Ông, Trần Minh không khỏi lấy làm lạ .
Gỗ trầm hương thì hắn biết, ở cổ đại đây là một loại cây quý, ở thời hiện đại thì cây này càng quý thậm chí có tiền cũng không có mà mua nhưng gỗ .. . chung quy là gỗ.
Trần Minh không am hiểu cái bộ môn này lắm, cũng không yêu thích tìm hiểu mấy thứ này nhưng Trần Minh cảm thấy núi Hương nếu chỉ có mấy cây trầm hương thì cũng khó mà trở nên đặc biệt được.
“A Ông, họ Trương chiếm núi Hương phải chăng bởi gỗ cây trầm ? “.
Trần Minh mang nghi vấn hỏi A Ông.
“Bẩm đại nhân .. . tiểu nhân thật sự không biết . .. nhưng mà tiểu nhân cũng chưa từng nghe ai nói loạn tặc lại tham . .. mấy thứ này cả”.
A Ông vừa nhìn Trần Minh vừa cẩn thận đáp, câu trả lời này khiến Trần Minh không khỏi tán thưởng.
Cổ đại thiếu gì gỗ cho dù là gỗ trầm hương.
Phải biết Trần Minh sinh ra và lớn lên ở Phúc Kiến, nguyên chủ trong rừng còn nhìn thấy mấy con gấu trúc trưởng thành đây này.
Ở thời này, gấu trúc được gọi là trúc hùng, thịt trúc hùng còn bị mang ra ngoài chợ bày bán hoặc trực tiếp mổ thịt giữa chợ, đủ để thấy có những thứ ở hậu thế quý giá nhưng cổ đại lại không tính là gì.
Loạn tặc người ta ham vàng bạc châu báu, hà cớ gì quan tâm mấy cây gỗ cho dù là gỗ trầm hương ? .
“A Ông, ngươi sinh ra và lớn lên ở đây, có biết quanh vùng này từng xuất hiện đại sự gì không ? “.
A Ông nghĩ một hồi, vẻ mặt già nua mang theo sự mờ mịt, mà vào lúc này ở trước cửa thôn vang lên âm thanh huyên náo.
A Ông bị âm thanh này đánh thức, ánh mắt có phần vẩn đục nhìn về phía thôn làng, A Ông thấy được .. . rất nhiều người đang tiến về phía cửa thôn.
“A Ông không cần lo lắng, là binh lính của ta”
“Tiểu Diệp nói trong thôn thiếu ăn, ta tuy không dư dả gì nhưng cũng không thiếu thôn dân một hai bữa ăn, ta để binh lính chuyển chút lương thực vào trong thôn giúp đỡ mọi người sau đó lại đưa quân lên núi thì thực hư loạn tặc”.
Để trấn án A Ông, Trần Minh ở đằng sau nhẹ nhàng lên tiếng mà âm thanh này của Trần Minh rơi vào tai A Ông lại như tiếng trời.
A Ông không khỏi quay đầu lại nhìn thân hình cao lớn của Trần Minh sau đó một lần nữa gập người mà bái.
“Tiểu nhân đa tạ đại nhân, ơn nghĩa của đại nhân . . .”.
Không để A Ông nói dứt lời, cánh tay dài của Trần Minh nâng A Ông dậy, lại thản nhiên nói.
“Ân nghĩa gì đâu, việc nên làm mà thôi, A Ông không cần để ý trong lòng”
Trần Minh thật ra còn muốn nói mấy lời ‘đại khí’ nói mấy lời mang theo ‘đại nghĩa’ nhưng hắn rốt cuộc cũng không nói ra.
Nói thì dễ, làm mới khó.
Việc hắn làm, dân chúng nhìn trong mắt, đã như vậy cần gì lại đao to búa lớn đây ? .
Trần Minh nhìn ra ngoài cửa thôn, hắn thậm chí nghe được tiếng reo hò từ cửa thôn vọng lại, nghe được có người cười lớn, có người khóc lớn.
Cười . .. cười đến chảy nước mắt, khóc . . . khóc đến tê tâm liệt phế.
Nghe được những âm thanh này là đủ rồi, lại cần nói gì đây ?.
“Loạn thế a loạn thế”
“Hưng dân chúng khổ, vong dân chúng khổ”
Trần Minh chỉ giữ trong lòng mà không nói ra ngoài miệng nhưng lại thể hiện rất rõ tâm tình của Trần Minh lúc này.
Hắn tới Long Biên thành, tuy cũng thấy qua người cùng khổ nhưng lại không sánh được với An Định, so với An Định, Long Biên tốt quá nhiều.
Hưng – Vong, dân chúng khổ.
Câu này Trần Minh trước đây tất nhiên hiểu hàm ý của nó nhưng hiểu chỉ là hiểu thôi, chỉ khi đi đến cổ đại, thân nhập loạn thế, cũng thấy dân chúng lúc này sống như vậy hắn mới chân chính cảm nhận được ý cảnh của câu nói này.
Đất Giao Chỉ xuất hiện một mình Lương Long đã như thế, Trung Nguyên sau này dưới nạn Khăn Vàng lại như thế nào ?.
“Cho nên, dân chúng Giao Chỉ hiện tại thật ra còn tốt hơn dân Hán, dân chúng Giao Chỉ lúc này trên đầu chỉ có thái thú, loạn binh tai cũng tính là đã qua”
“Giả Tông cũng không hà hϊế͙p͙ dân chúng, cường hào địa phương cũng không bóc lột dân chúng, chỉ cần dân chúng Giao Chỉ chịu qua được mấy năm này, sau nay sẽ càng ngày càng tốt, ít nhất cuộc sống dễ chịu hơn một chút”.
“Dân chúng nhà Hán sau này mới thật sự khổ, thiên tai nhân hoạ, một cổ . . . không biết bao nhiêu cái tròng”
“Quan lại địa phương, sĩ tộc địa phương, cường hào địa phương, trên quan này còn có quan khác, còn có các thế lực quân phiệt, còn có đủ thứ việc trên đời”.
Trần Minh trong lòng âm thầm cảm thán mà ở sau lưng hắn, A Ông cảm thấy hai mắt mình đã nhoà nay lại càng nhoà hơn, đây là .. . nước mắt chăng ?.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân quả thật không nhớ được trước đây đất núi Hương có đại sự gì hay không nhưng tiểu nhân nhớ tới một sự kiện”
“Khoảng .. .20 năm về trước, thái thú đại nhân từng đi qua An Định huyện, Nam Bình phủ, thái thú đại nhân không đi qua núi Hương nhưng cũng có đi qua phụ cận núi Hương”
“Tiểu nhân khi đó còn chưa trở về thôn chỉ là nghe một số người kể lại”.
Nghe được A Ông lên tiếng, Trần Minh từ trong sự cảm thán của chính hắn trở lại với thực tế.
Thông tin của A Ông .. . thật ra cũng không có gì.
Thái thú có chân, Giao Chỉ là hậu viện nhà hắn, hắn đi đâu mà chẳng được ? .
Dĩ nhiên nếu nghĩ kỹ thì việc này cũng bất thường bởi vì đại đa số thái thú ở Giao Chỉ đều so với cẩu còn cẩu.
Bọn chúng chỉ chăm chăm ở trong phủ thái thú, từ trong phủ thái thú ra lệnh mà bóc lột dân chúng, nào có nguyện ý đi đến các địa phương khác ? .
“A Ông, không biết thái thú trước đây họ gì ? “.
Trần Minh lại hiếu kỳ mà hỏi A Ông một câu.
A Ông nghe được, cẩn thận suy nghĩ rồi ôm quyền mà đáp.
“Bẩm đại nhân, nếu tiểu nhân nhớ không nhầm thái thú trước đây họ Cố”.
Họ Cố.
Cái họ này vừa nghe Trần Minh liền biết xuất thân từ gia tộc nào, Giang Đông tứ đại thế gia – Cố gia.
Nói về cái họ này, Trần Minh không biết nhiều, đại nhân vật lớn nhất của dòng họ này thời Tam Quốc dĩ nhiên là Đông Ngô thừa tướng – Cố Ung.
Ngoài Cố Ung ra, Trần Minh cũng chỉ biết Cố gia ở đất Đông Ngô hiện tại ẩn ẩn được liệt vào hàng Giang Đông đệ nhất thế gia.
Trong tứ đại thế gia, Cố gia không hẳn là giàu nhất cũng không có nhiều binh hay nhiều đất nhất nhưng Cố gia rất có lực ảnh hưởng trong giới sĩ tộc đất Dương Châu, giao thiệp của Cố gia với giới sĩ tộc Trung Nguyên cũng rất rộng.