Chương 97: Thôn Nhỏ (2)

Trần Minh đối với loạn tặc trên núi quả thật có cách nhưng mà Trần Minh vẫn có chút không đành lòng.
Nếu tặc chỉ là tặc vậy không có gì để nói nhưng nếu tặc không chỉ là tặc đây ?.
Tại thời Tam Quốc có một đám gọi là Hắc Sơn Tặc.


Hắc Sơn Tặc tuy là tặc nhưng bên trong còn có rất nhiều Hắc Sơn ‘bách tính’ có rất nhiều người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ ở trên núi.
Tặc binh như vậy là khó diệt trừ nhất bởi vì rất phiền phức.


Ngươi có thể đánh tan tặc binh nhưng ‘bách tính’ lại tính thế nào ? ngươi nhất định phải an bài tốt bách tính mà đây là gánh nặng với quan phủ địa phương.
Còn nếu ngươi không thể an bài tốt bách tính vậy bọn họ sau một khoảng thời gian rất có thể lại lên núi làm tặc.


Việc Trần Minh phải đối mặt cũng là như thế.
Nếu chỉ là tặc, giết là được, cho dù là người Giao Chỉ thì Trần Minh cũng tuyệt không ngần ngại xuống tay.
Đã làm tặc vậy phải có chuẩn bị tinh thần, đi ra ‘hỗn’ sao có thể không ‘trả giá’ ?.


Tuy nhiên nếu tặc binh mang theo bách tính sinh hoạt trên núi, cái này rất đau đầu bởi vì sau khi giải quyết phản tặc xong còn cần an trí cho bách tính, cái này .. . ở ngoài tầm với của Trần Minh.
Ngươi kỳ vọng gì ở một chủ bộ đây ?


Đánh đánh giết giết Trần Minh không sợ nhưng bảo hắn lo an sinh xã hội thì Trần Minh quả thật không biết.


available on google playdownload on app store


Hắn là người đến từ tương lai, ở góc độ tầm nhìn cùng chiến lược bản thân hắn làm rất tốt nhưng nếu bảo lo lắng vấn đề an sinh thì lại là việc khác bởi cái này liên quan nhiều đến vấn đề tiểu tiết, phải xử lý đủ những việc lông gà vỏ tỏi, cái này bất kể kiếp trước hay kiếp nay Trần Minh đều không làm được.


Từ xưa đến nay, có thể lo đại sự trong thiên hạ vừa có thể quản lý dân sinh quả thật không có nhiều người, thời cổ đại này càng ít, Trần Minh có lẽ chỉ biết hai người là Gia Cát Lượng cùng Tuân Úc.


Hai người này, bản thân Trần Minh hiện tại không tiếp xúc được, có tiếp xúc . . cũng khó mà mời được.
_ _ _ _ _
Thôn làng của A Diệu không lớn cho nên khi đám người Trần Minh tiến vào thôn làng có thể quan sát được vài cái bóng thấp thoáng.


Tương tự như vậy người trong làng cũng nhìn thấy Trần Minh.
Những thôn dân này vừa thấy người vào thôn làng, hành động đầu tiên không phải là tới nhìn hay là tiếp đón khách nhân, bọn họ lựa chọn chạy trốn, lựa chọn ẩn núp.


Nhìn thấy hành động của thôn dân, lòng Trần Minh không khỏi nặng trĩu dù sao hắn hiểu những người thôn dân này sợ cái gì.
“Các vị thúc thúc bá bá, tẩu tẩu a di, ca ca tỷ tỷ, các đệ đệ muội muội, mọi người không cần sợ hãi, có người vì chúng ta tới đánh đuổi ác tặc”.


A Diệp không giống Trần Minh, cô bé không nghĩ nhiều như vậy, nàng ngồi trên vai Trần Minh cảm thấy yêu thích vô cùng, cứ thế mở miệng hô lớn.
Có lẽ vì trong bụng có đồ vật, giọng của tiểu Diệp lanh lảnh, vang vọng khắp thôn nhỏ.


Theo A Diệp lên tiếng, quả nhiên có thôn dân thò đầu ra, bọn họ cũng rất nhanh nhìn thấy A Diệp trên vai Trần Minh, lại nghe A Diệp nói cho nên nhìn nhau một chút rồi lục tục đi ra khỏi nhà.


A Diệp cũng không rõ trong thôn có bao nhiêu người nhưng theo những người này dần dần đi ra, Trần Minh biết được trong thôn ước chừng còn khoảng trên dưới 30 người.
Cũng như A Diệp nói, nơi này phần lớn là người già cùng trẻ nhỏ tuy nhiên vẫn còn nam đinh hơn nữa còn 3 người.
“A Ông, A Ông”


“Đại ca, Nhị ca, Tam ca”.
Tiểu Diệp ở trên vai Trần Minh lại vui vẻ hô lên tên vài người, có lẽ đây là những người . . . thân cận nhất của tiểu Diệp trong thôn đi ?.


“A Minh đại ca, đây chính là A Ông, A Ông, đây là A Minh đại ca, A Minh đại ca là người tốt, A Minh đại ca sẽ giúp chúng ta đánh đuổi ác tặc trên núi”.
Theo tiểu Diệp lên tiếng kêu gọi, Trần Minh thấy được một lão nhân già nua ăn mặc quần áo lam lũ đi tới gần hắn.


Mà tiểu Diệp khi thấy lão nhân này, nàng lại vui vẻ giới thiệu hai người với nhau, vừa nói vừa nắm tay lại quơ quơ giữa trời, khí thế mười phần.
Đây chính là A Ông trong miệng tiểu Diệp đi ? .
“Tiểu nhân tham kiến đại nhân, tiểu Diệp không biết điều làm đại nhân mệt lòng”.


Người được gọi là A Ông cũng không nói tiếng Việt cổ mà là nói tiếng Hán, khi đối mặt với Trần Minh người này nhẹ ôm hai tay, sống lưng có chút còng càng thêm cúi gập xuống.


A Ông là người từng trải, cũng coi như đi nhiều nhìn nhiều, có một số thứ tất nhiên nhận ra ví dụ giáp trụ trên người Trần Minh.


Thời đại này có thể mặc giáp trụ chỉ có tướng lĩnh triều đình nhưng mà ở thời đại này thì triều đình cùng ác tặc thật ra không khác nhau bao nhiêu, lão nhân này cẩn thận cùng sợ hãi là đương nhiên.
“Lão trượng không cần lo lắng, tiểu Diệp rất ngoan, ta rất thích”.


A Ông dùng Hán ngữ, Trần Minh cũng dùng Hán ngữ, sau đó hắn lại thản nhiên nói.
“A Ông, ta lần này theo lệnh triều đình tới đây diệt trừ loạn tặc, nghe nói trong thôn gặp tai ương, không biết thực hư ra sao ?”


A Ông nghe vậy như có điều suy nghĩ sau đó hơi ngước ánh mắt vẩn đục lên nhìn A Diệp như để củng cố niềm tin sau đó mới nó.
“Bẩm đại nhân, thôn chúng ta quả thật chịu nạn ác tặc, mong đại nhân vì thôn dân chúng ta làm chủ”.
A Ông lại chắp tay, lưng còng lần này càng thêm cúi gập.


“A Ông không cần khách khí, việc này chúng ta nên làm, lại mời A Ông nói cho ta một chút địch tình”.
Trần Minh dùng tay nâng đỡ A Ông nhưng mà ánh mắt hắn đảo qua thôn dân.


Thôn dân ai nấy đều vàng vọt xanh xao, đến cả 3 nam đinh trong thôn cũng không khác gì, Trần Minh có thể thấy cả xương ngực lộ ra, không thấy một chút ‘thịt thừa’ nào.


Thôn dân chịu khổ như vậy nhưng cũng không biết kêu ai, không biết tìm ai để giúp đỡ, càng chưa từng nghĩ đến ‘triều đình’ đủ để thấy danh tiếng ‘triều đình’ ở Giao Chỉ ‘thối’ ra sao.
Trần Minh cũng hiểu điểm này nhưng hắn không dùng danh nghĩa triều đình không được.


Hắn cần mượn danh nghĩa triều đình nhà Hán mới có thể mượn sức cường hào địa phương thậm chí sau này hắn vẫn sẽ dùng ‘triều đình’ làm cớ.


Dân chúng đất Giao Chỉ thật ra đại đa số sống không tuân pháp luật thậm chí cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, đóng cửa bảo nhau, từng vùng sinh hoạt với nhau.


Xã hội như vậy tất nhiên là không tốt, dân chúng nơi đây cần phải học được quy củ, cũng phải học được ‘thượng tôn pháp luật’ cái này ở thời cổ đại tất nhiên cần danh tiếng của triều đình.


Sĩ Nhiếp đến Giao Chỉ, hắn được sử sách Việt Nam đánh giá rất cao, điều này trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư đã nói rõ cho nên Sĩ Nhiếp có công.
Công lớn nhất cũa Sĩ Nhiếp nằm ở ba điểm, thứ nhất là để nước Nam không chịu binh tai loạn Tam Quốc.


Thứ hai là mang chữ viết cùng văn tự phổ cập ở Giao Chỉ, Sĩ Nhiếp không phải là người dạy chữ Hán cho người Giao Chỉ nhưng hắn quả thật thành công phổ cập chữ Hán trên đất Giao Chỉ.


Cuối cùng cung là quan trọng nhất, Sĩ Nhiếp mang lại quy củ cho Giao Chỉ, để người Giao Chỉ tuân theo một loại ‘quy ước’ tuân thủ ‘luật pháp’ điều này thành công đặt nền móng cho rất nhiều vương triều cổ đại sau này của Việt Nam.
_ _ _ _ _ _


Trần Minh để tiểu Diệp xuống, để cô bé chạy đến nói chuyện với các thôn dân còn hắn lại cùng A Ông tâm sự.
A Ông không tin tưởng triều đình thậm chí sợ hãi triều đình tuy nhiên thái độ của Trần Minh quả thật quá mức ‘dễ chịu’ lại thêm có A Diệp cho nên A Ông rất nhanh thả ra.


“Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không biết tặc nhân đến từ đâu, chỉ biết chúng xưng hô kẻ cầm đầu gọi Trương lão đại”


“Trương lão đại tự nhận thiên tướng, bộ hạ bên dưới có hơn chục người, người người đều là kẻ hung ác, to lớn lạ thường, tráng đinh trong làng chúng ta không ai là đối thủ của bọn chúng”


“Trương lão đại khoảng 3 tháng trước tiến vào núi, chiếm lấy ngọn núi này không cho chúng ta lên núi đồng thời cũng chiếm lấy ruộng nương của chúng ta, giết không ít thôn dân của chúng ta đồng thời mỗi tháng Trương lão đại đều cho người xuống núi yêu cầu thôn dân cống nạp lương thực”.


“Thôn dân nhiều người không chịu được đã sớm bỏ thôn chạy đi, những người ở lại nơi này hoặc là không nỡ rời đi hoặc là không thể rời đi, mấy ngày trước Trương lão đại lại cho người xuống núi vơ vét một đợt, trong thôn đã không có cái ăn . . . “


“Cầu xin đại nhân cứu lấy thôn của tiểu nhân, trong thôn không có lương thực . .. mấy ngày nữa chỉ sợ thôn dân đến cả cỏ cây cũng không có mà ăn. . . chỉ có thể bị ép . . . ăn thịt người”.
A Ông nói lắp bắp còn Trần Minh nghe đến hai chữ ‘thịt người’ hắn không khỏi sởn da gà.


Vấn đề ‘thịt người’ cực kỳ nhạy cảm, văn học hay sử sách đều ít ghi lại nhưng mà ai hiểu đều sẽ hiểu.
Con người ta khi bị ép đến tuyệt cảnh. . .. việc gì chẳng làm được ? nhất là khi nhân mạng ở thời cổ đại rẻ vô cùng.
“A Ông, họ Trương lên núi . . . có mang theo dân chúng ? “.


Đây là vấn đề Trần Minh quan tâm nhất, cũng không biết A Ông có hiểu ?.
A Ông nghe Trần Minh hỏi, khuôn mặt già nua có phần buồn bã.


“Bẩm đại nhân, cái này lão nhân biết rõ, tặc nhân trên núi dựng trại, ngoại trừ tặc nhân ra trong trại còn có phụ nữ và trẻ em, tặc nhân cướp ruộng nương của chúng ta cũng là để bắt những nữ nhân này lên rẫy làm nương”.
“Chỉ có phụ nữ cùng trẻ em ? “.


“Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ thấy phụ nữ cùng trẻ em”.
Nghe A Ông nói câu này, Trần Minh nhất thời thấy lạ, lại hỏi.
“Như vậy đây là gia quyến của tặc nhân ? “.
A Ông nghe thế thì mờ mịt lắc đầu nhưng nghĩ đến cái gì đó, A Ông liền chắp tay nói.


“Bẩm đại nhân, tiểu nhân thấy không giống dù sao tiểu nhân cũng đã thấy qua bọn họ, ai nấy đều xanh xao vàng vọt trong khi tặc nhân béo tốt cực kỳ, quả thật không giống gia quyến “


“Ngoài ra nếu thật sự là gia quyến của tặc nhân . .. lý ra bọn họ nên xuống núi bắt nam đinh trong thôn lên núi làm việc mới phải, nào có đạo lý để gia quyến trong nhà làm việc ? “.
Nghe A Ông phân tích, hai mắt Trần Minh không khỏi sáng lên.


Chỉ cần không phải gia quyến của đám phản tặc, mọi việc đều dễ xử lý.
Nhưng mà lúc này cũng có một vấn đề đấy chính là . . . kẻ họ Trương kia vì sao chọn tới nơi này ?.
Trần Minh cảm thấy quái quái.


Hắn kiếp trước cũng là tặc, tuy tặc ở hiện đại khác xa cổ đại nhưng có một số thứ cũng không đổi, ví dụ như . . . đảm bảo an toàn.


Núi này vốn nhỏ, hên cho tặc binh là Trần Minh không có thời gian, nếu Trần Minh có vậy kiểu gì cũng có thể diệt tặc nhân, ngọn núi nhỏ như này cũng coi như là nơi ‘an cư lạc nghiệp’ ? .


Tặc binh có mấy chục người, nghe miêu tả của A Ông thì chiến lực cũng không tệ lắm, sao không cường công thôn làng này ? chiếm luôn thôn làng sau đó ‘tẩy trắng’ chỉ cần giết hết tất cả mọi người, sau này cũng không ai biết họ Trương từng làm tặc nhân.


Cho dù không muốn tẩy trắng vậy cũng không cần vẽ vời thêm chuyện chứ, cái gì mà mỗi tháng xuống núi cướp vật tư, còn ngăn người lên núi, chủ động cho phụ nữ đốt nương làm rẫy ? .
Mấy cái hành động này cực kỳ không liên quan đến nhau, đi ngược lại quy tắc của chữ ‘tặc’.


Nếu thôn làng ở dưới núi đủ mạnh mẽ thì còn nói được đằng này thôn làng bị đẩy đến đường cùng, sao không diệt cả thôn đi cho nhanh ? tặc binh lại còn nương tay ?.


Đã thế vì sao không bắt tráng đinh hoặc người già, phụ nữ trong thôn mang lên núi tăng sức lao động ? chẳng nhẽ còn ngại người nhiều ?.
Núi này tuy nhỏ nhưng chẳng nhẽ không đủ nuôi trăm người ? đã thế còn có nương rẫy sẵn, vốn không nên sợ đói mới đúng.


Nghĩ đến mấy điểm này, Trần Minh không khỏi đưa ánh mắt nhìn lên núi sau đó hơi nhếch miệng, hắn đột nhiên cảm thấy . .. trên núi có thứ gì đó thú vị.






Truyện liên quan