Chương 96 : Thôn Nhỏ.
Giao Chỉ tuy đã bị đô hộ mấy trăm năm nhưng rất nhiều nơi còn giữ nguyên bản sắc của nó.
Tại Giao Chỉ, nhiều nơi vẫn còn lựa chọn mẫu hệ hoặc nhiều nơi vẫn chưa có văn hoá tông tộc.
Như thế nào gọi là văn hoá tông tộc ? dễ hiểu nhất bắt nguồn từ cái ‘họ’.
Có ‘họ’ vậy thì có tông tộc, có tông tộc thì theo thời gian sẽ phân chính chi cùng phụ chi.
Ở phương Bắc gần như bất cứ thôn làng, gia tộc hay vùng đất nào đều chịu văn hoá tông tộc ảnh hưởng nhưng ở Giao Chỉ thì không giống lắm, có rất nhiều nơi đặt tên cho con cái cũng không quá quan tâm ‘họ’ .
Ví như A Diệp, A Diệp chỉ có tên mà không có họ, ở trong làng của A Diệp rất nhiều người đều không có họ.
Đương nhiên mấy thứ này cũng không quan trọng lắm, chỉ giúp Trần Minh hiểu thêm về một thời đại đã qua trong lịch sử Việt Nam thôi bởi theo thời gian, văn hoá tông tộc càng ngày càng nở rộ, tầm ảnh hưởng của nó càng ngày càng lớn.
Sự thực thì văn hoá tông tộc cũng không xấu, tông tộc có thể sinh ra một số hệ luỵ sau này nhưng phàm là việc trong thiên hạ cũng không có việc gì hoàn toàn tốt hoặc là hoàn toàn xấu cả.
Quay lại với tiểu Diệp, tiểu Diệp đối mặt với nhóm ba người Trần Minh, ban đầu thì sợ hãi nhưng mà rất nhanh liền quen thuộc, cô bé một bên ăn bánh bao một bên đối với nhóm người Trần Minh giới thiệu ngôi làng nhỏ của mình.
Tiểu Diệp cũng không biết làng của mình gọi là gì, tại Giao Chỉ rất nhiều thôn làng đều không có tên nhất là khi ở trong núi rừng, người trong làng cũng gần như tách biệt với xã hội bên ngoài, rất hiếm khi đi xa.
Trong làng có bao nhiêu hộ gia đình ? tiểu Diệp thật ra cũng không rõ bởi vì tiểu Diệp không biết đếm.
Tiểu Diệp chỉ biết, trong làng thiếu ăn, khoảng thời gian này tất cả mọi người đều rất khổ.
Mấy năm trước thì còn tốt thậm chí mấy tháng trước vẫn còn tốt, sinh hoạt luôn khó khăn nhưng người trong làng vẫn có thể sống sót, cùng lắm tiến sâu vào núi rừng mà thôi, tuy đi vào rừng càng sâu thì càng nguy hiểm nhưng chỉ cần ngươi dám đi, rừng núi đất Giao Chỉ sẽ không để ngươi ch.ết đói.
Mọi việc chỉ thay đổi vào vài tháng trước khi có một đám người tiến vào trong núi, đây cũng là lần đầu tiên trong đời A Diệp học được một chữ ‘tặc’.
Tặc binh tiến vào trong núi sau đó tiến đánh thôn làng, A Diệp nhớ rõ lần đó có rất nhiều thúc thúc bá bá nằm xuống, gọi mãi . . . cũng không tỉnh.
Từ đó mỗi tháng tặc binh đều xuống núi bắt thôn làng cống nạp lương thực cho bọn họ nhưng mà . . tặc binh thật sự quá đáng.
Theo lời A Diệp, làng thật ra là có ruộng lúa, đúng hơn là người dân trong làng có thể lên núi, đốt rẩy làm nương nhưng mà nương lúa trên núi đã bị tặc binh chiếm cứ, bọn họ không cho phép dân làng lại lên núi cấy cầy.
Không có lương thực thì chỉ có thể đổi thành thịt thú rừng, da thú rừng hoặc là đủ thứ linh tinh.
Cuộc sống trong làng vốn đã khó khăn nay lại càng thêm cơ cực đã thế nam nhân trong làng vốn đã ch.ết không ít người dẫn đến thôn làng rơi vào vòng lặp ác tính.
Không đủ sức lao động, cũng không thể lên núi làm nương, nuôi bản thân bình thường còn không được thì làm sao cống nạp cho giặc cướp ?.
Mẫu thân của A Diệp cũng vì cố gắng giữ lại chút ‘ăn’ cho A Diệp mà mấy ngày trước cũng bị tặc binh giết ch.ết.
Rất nhiều người trong làng đã chạy trốn, hiện tại thôn làng cũng chỉ còn người già, phụ nữ cùng trẻ em nhưng người không có sức chạy ra khỏi rừng núi, những người chỉ có thể đi ra khỏi phạm vi trong làng đào chút cây cỏ về ăn, so với con vật cũng chẳng khác bao nhiêu.
“A Minh, để ta lên núi giết bọn chúng”.
Nghe những lời A Diệp miêu tả, A Sử cảm thấy trong lòng tràn ngập nộ hoả, lập tức lên tiếng.
A Diệp nhỏ tuổi, lời nói của A Diệp có phần ngây thơ nhưng càng là như thế những lời của A Diệp càng như cứa vào lòng những người trưởng thành như bọn hắn.
Đừng nói A Sử cho dù Chu Thái ở một bên cũng sầm mặt lại, Chu Thái hắn tuy khinh thường kẻ yếu nhưng tuyệt không hà hϊế͙p͙ kẻ yếu, càng đừng nói hành động như đám loạn tặc kia.
Chỉ có Trần Minh lại tỏ ra bình thường như không, hắn đưa bàn tay to lớn ra nhẹ nắm lấy hông của A Diệp, sau đó nhấc A Diệp lên để cô bé ngồi vào lòng mình, một tay nhẹ xoa đầu A Diệp.
Trần Minh đưa ánh mắt vào sâu trong núi rừng sau đó thở dài mà nói.
“A Sử, chúng ta muốn dẹp loạn tặc nhưng lên núi thì lại không được”
“Huynh đệ ngươi sống ở trên núi chẳng nhẽ cũng không hiểu người trên núi đối ứng với dưới núi ra sao ? “.
Nghe Trần Minh nói vậy, A Sử như quả bóng bị xì hơi, có chút ỉu xìu nhưng rất nhanh lại nói.
“Núi rừng nơi đây thua xa nơi chúng ta ở, A Minh ngươi để cho ta mang mấy chục người lên núi nhất định có thể chém giết bọn chúng “.
Nghe vậy, Trần Minh lại lắc đầu cười nói.
“Võ dũng của A Sử huynh đệ ta rõ ràng trong lòng nhưng mà đám loạn tặc kia cũng không phải dễ diệt như vậy”
“Bọn họ sớm đã đến đây mấy tháng lại thêm rừng núi nơi này không quá lớn, bọn họ sớm đã quen địa thế nơi đây, chỉ sợ chúng ta vừa đến thì bọn họ đã sớm biết”
“Bây giờ cho dù mang quân lên núi bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị chạy trốn, ta tiến thì địch lùi, ta lùi thì địch tiến, lên núi tiến công không phải là cách”
“Núi rừng nơi đây tuy không lớn bằng Long Biên huyện nhưng chúng ta chẳng nhẽ còn có thể bao vây ngọn núi này ? chỉ cần không thể vây núi thì đường xuống núi của bọn họ luôn có”
“Cuối cùng, tặc nhân không cho thôn dân lên núi làm nương rẩy, việc này vốn bất thường, phải biết tặc nhân bình thường sẽ không làm như vậy, bọn chúng lý ra phải cho thôn dân lên núi làm nương như bình thường sau đó trực tiếp đánh cướp của thôn dân mới đúng”
“Giải thích duy nhất là tặc nhân không chỉ là một đám tặc cướp mà còn mang theo người nhà, điệu bộ này là muốn chiếm núi an cư chứ không đơn thuần là đánh cướp, chẳng thế mà khi có thôn dân bỏ chạy nơi làng tặc nhân cũng không ngăn cản”.
Trần Minh vừa nói trong lòng vừa cảm thấy đáng tiếc, nếu đội cẩu binh của Trần Minh huấn luyện thành công, hắn rất sẵn lòng lên núi bắt người nhưng hiện tại hắn cũng không thể mang quân lên núi.
Bọn hắn chỉ có mấy trăm người, đặt ở Giao Chỉ tất nhiên đủ dùng nhưng tặc binh ở trong núi có thể tiến lui tự nhiên, Trần Minh chẳng nhẽ còn có thể vây núi hoặc là . . . đốt núi ? .
Ngoài ra bọn hắn cũng không có thời gian, không thể vì một đám tặc binh bỏ ra quá nhiều thời gian được.
“A Minh, đầu óc ngươi tốt, ngươi có thể nghĩ ra nhiều như vậy, chẳng nhẽ chúng ta mặc kệ đám tặc binh kia ? “.
Trần Minh không đáp mà hướng ánh mắt nhìn Chu Thái.
“Ấu Bình, đệ cảm thấy thế nào ? “.
Chu Thái nghe sư huynh hỏi liền đáp.
“Tiểu cô nương này không phải nói trong thôn cũng không có bao nhiêu người sao, vậy không bằng để bọn họ theo quân chúng ta thôi, chúng ta giúp đỡ bọn họ đi qua ngọn núi này sau đó tìm nơi an cư lạc nghiệp mới, sư huynh ngươi đại diện triều đình cho nên đi qua địa phương nào đó để lại một câu, cũng không tin đám cường hào địa phương không nghe lời”
“Coi như sắp xếp nơi an cư lạc nghiệp mới cho thôn làng này, đợi sau này chúng ta xong việc có nhiều thời gian lại vòng về giết đám tặc binh kia sau ? “.
Nghe Chu Thái nói, Trần Minh gật gù, đây cũng là một cách nhưng cũng không phải thượng sách dù sao Chu Thái cũng không có bao nhiêu tâm bảo vệ kẻ yếu, Chu Thái không thích đứng từ vị trí kẻ yếu để thay đổi cái nhìn.
Người trong thôn làng này là không thể đi ra ngoài núi hay không muốn đi ra đây ?.
Ở thời cổ đại, không phải ai cũng có dũng khí rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Trong Tam Quốc có viết thời điểm Tào Tháo xuôi nam dân chúng thành Tân Dã người người đều đi theo Lưu Bị chạy nạn nhưng thực tế không phải, vẫn có một bộ phận dân chúng nguyện ý ở lại Tân Dã, cho dù ch.ết .. . cũng là ch.ết ở nơi chôn rau cắt rốn.
Đây cũng không phải Trần Minh bịa chuyện bởi vì hậu kỳ Tam Quốc có một nhân vật cực kỳ nổi tiếng họ Đặng tên Ngải, Đặng gia của Đặng Ngải chính là sĩ tộc nhỏ tại Tân Dã, cũng có thể quy thành cường hào địa phương.
Đặng gia năm đó cũng không rời khỏi Tân Dã cho nên mới có Đặng Ngải sau này, âu cũng là . . . số phận.
Chu Thái muốn đưa mọi người rời khỏi thôn làng cũng là ý tốt nhưng dân chúng chưa chắc lĩnh cái tình này trừ khi trực tiếp chơi chiêu, một mồi lửa đốt thôn sau đó bắt dân chúng di chuyển.
“Được rồi, tiểu Diệu ngươi dẫn chúng ta vào thôn được chứ ? “.
“Ấu Bình, đệ mang theo vài huynh đệ trở về Bát Nàn Miếu trước sau đó điều trăm bộ tốt tới đây, mang thêm chút lương thực “.
Trần Minh ở một bên cười nói với A Diệu, một bên phân phó Chu Thái.
Chu Thái rất nhanh vâng lời rời đi, mà A Diệu lúc này cũng vui vẻ lên tiếng.
“Đại nhân, để ta dẫn người vào trong thôn”.
Tiểu Diệu không đọc qua sách cũng không biết chữ, thế giới quan của nàng cũng rất đơn giản, đám người Trần Minh cho nàng ăn vậy hiển nhiên là người tốt, người tốt sẽ không hại nàng, sẽ giúp nàng đánh đuổi cái đám người xấu.
Nghĩ đến nửa cái bánh bao mình vừa ăn, tiểu Diệu không khỏi cười rạng rỡ, nụ cười khiến khuôn mặt xanh xao vàng vọt của tiểu Diệu có thêm vài phần rạng rỡ.
“Đại nhân gì chứ, làm như ta già lắm không bằng, gọi đại ca ca là được rồi”.
Nhìn thấy nụ cười của tiểu Diệu, Trần Minh không khỏi đem lòng yêu thích.
Dĩ nhiên yêu thích ở đây cũng không phải Trần Minh có ý tứ gì với cô bé này, hắn thích là thích ánh mắt của A Diệu.
Cô bé này cười lên, không chỉ mặt mũi rạng rỡ mà đôi mắt càng thêm sáng long lanh.
Trẻ con ở Giao Chỉ, Trần Minh đã thấy nhiều nhưng con mắt sáng như vậy, có thần như vậy Trần Minh lại ít thấy.
Trần Minh cũng không để A Diệu dẫn đường mà nhấc bổng cô bé này lên, để A Diệu ngồi trên vai mình.
Ngồi trên đôi vai rộng lớn của Trần Minh, tiểu Diệu không khỏi cười lên khanh khách, tiếng cười thiên chân vô tà.
“Đại ca ca, hướng đó, chỉ cần đi thẳng hướng đó có thể vào thôn làng”.
Tiểu Diệu vừa ăn nửa cái bánh bao liền có sức, âm thanh cũng lớn hơn không ít, quan trọng nhất trong lời nói của A Diệu đã không còn sự dè dặt cùng sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, ngồi trên vai Trần Minh, A Diệu cảm thấy phi thường an tâm, phi thường an toàn, cứ như . . . cứ như hồi nhỏ chui vào lồng ngực của mẫu thân vậy.