Chương 95: Thiếu Nữ A Diệu.
Trần Minh đang ở trong Bát Nàn Miếu thì ở bên ngoài vang lên vài âm thanh ồn ào.
Trần Minh không cần đi ra ngoài thì đã thấy Chu Thái từ xa xa tiến tới, đi sau lưng hắn còn có vài binh lính mặc giáp mềm.
Những binh lính này đều ở trong đội kỵ binh do thám cho nên Trần Minh rất nhanh nhận ra bọn họ.
“Tướng quân chúng ta phát hiện phụ cận nơi này có một làng xóm nhỏ” .
Chu Thái vừa bước vào Bát Nàn Miếu liền ôm quyền thông báo với Trần Minh.
Bình thường khi không có ai hai người xưng hô sư huynh, sư đệ nhưng mà khi có người ngoài nhất là lúc này đang hành quân làm nhiệm vụ, Chu Thái đều xưng hô Trần Minh là tướng quân.
Đây chính là chuyên nghiệp.
“Chu giáo uý, nói một chút làng nhỏ kia thế nào ?”.
Bọn họ không phải giặc cướp mà là quân triều đình, tất nhiên ở cái thời loạn thế này đôi khi quân triều đình còn đáng sợ hơn giặc cướp nhưng ít nhất quân đội của Trần Minh không phải.
Việc phát hiện ra một làng xóm nhỏ ở phụ cận không tính là việc gì to tát dù sao đây không phải mục tiêu của Trần Minh cùng quân đội của hắn.
Điều duy nhất cần lo lắng đấy chính là . . . thôn làng kia cũng không ‘ngoan ngoãn’.
Vì sao tặc binh khó diệt ? đấy là bởi tặc binh trừ trốn vào rừng sâu núi thẳm thì còn có thể ẩn trong dân chúng, thời đại này không thiếu thôn làng bên ngoài thì nhìn thật thà, nghèo khó nhưng đêm tối người người cầm đao chặn đường cướp của.
Chu Thái cũng không đáp lời Trần Minh mà ra hiệu cho hai kỵ binh đằng sau hắn, hai người này liền tiến lên một bước, ôm quyền mà nói.
“Bẩm tướng quân, huynh đệ chúng ta cũng không tiến vào sâu bên trong, chỉ từ xa xa quan sát thôn làng, làng không lớn ước chừng chỉ có khoảng 20-30 hộ dân, bên ngoài làng xây dựng hàng rào bao quanh có phần chắc chắn đồng thời chúng ta cũng không nhìn thấy khói bếp”.
Trần Minh nghe vậy khẽ gật đầu tỏ ra hiểu.
Làng là làng nhỏ, tạm thời không có gì đáng lo lắng, điều bất thường duy nhất là ‘không thấy khói bếp’ nhưng đây cũng chưa hẳn là việc gì quá vô lý dù sao . . . muốn đốt lò trước hết cũng phải có đồ ăn đã, nhiều khi đồ ăn cũng không có thì sao lại cần đốt lò ?
Nói đến thôn làng ở thời đại này, nó không giống các làng các xã ở hậu thế, không có mấy thứ như cổng làng cao rộng hay cây đa trước làng, bụi tre đầu làng gì gì đó.
Thôn làng ở cổ đại chia làm hai loại, thứ nhất là nằm sát núi rừng hoặc trực tiếp nằm trong núi rừng, đây như một cái trại tập chung các hộ dân với hàng rào gỗ bao quanh, dạng thôn làng này thậm chí còn không có ruộng vườn.
Dạng thứ hai là thôn làng nằm ở ngoài rừng núi, yên vị tại đồng bằng, thôn làng như này mới có ‘cổng làng’ cùng ruộng vườn, dân số trong làng càng nhiều, làng thường thường cũng được xây ở gần các nguồn nước chủ yếu là các con sông lớn nhỏ xung quanh địa giới.
Thôn làng ở đồng bằng thì lớn hơn ở gần núi rừng rất nhiều nhưng mà nếu thôn làng xây ẩn trong núi rừng, khả năng có đạo tặc ẩn trong làng vẫn phải có thậm chí là cả làng theo giặc.
“Cũng may, loạn Lương Long đã sớm qua, cũng không cần đối với dân chúng xung quanh quá ác”
“Các ngươi hiện tại có thể thu quân, trở về doanh trại nghỉ ngơi”
“Ấu Bình, đệ lại bảo các đội trưởng dẫn theo binh lính tạo thành các tiền trạm do thám xung quanh, cứ hai canh giờ đổi ca trực một lần, chúng ta không sợ loạn tặc nhưng chúng ta lần này còn có nhiệm vụ vận lương, nhất định phải cẩn thận”.
Chu Thái cùng hai tên kỵ binh nghe Trần Minh phân phó rất nhanh rời đi, mà Trần Minh đêm nay cũng quyết định sáng ngày mai dạy sớm một chút đi nhìn thôn làng nhỏ kia.
Cũng không phải Trần Minh lo lắng trong làng nhỏ có tặc binh ẩn núp, loạn Lương Long dù sao cũng sớm diệt, kể cả có loạn tặc còn tại thì thanh thế thua xa năm đó vốn đã không cần lo.
Trần Minh muốn hỏi người dân xung quanh một chút liệu rằng quanh đây còn có Bát Nàn Miếu nào hay không.
Tất nhiên Trần Minh cũng đoán được xung quanh khu vực này khó mà có một Bát Nàn Miếu thứ hai dù sao . .. để xây dựng miếu thờ không đơn giản.
An Định trước đây giàu có cho nên mới có thể có người vì Bát Nàn Công Chúa xây miếu thờ, đổi lại thời buổi này thì chưa chắc.
Miếu thờ khác miếu hoang ở chỗ nào ? không phải miếu không có ai thờ cùng thì thành miếu hoang, bản chất khác biệt ở chỗ tượng thờ.
Một toà miếu thờ cho dù không có ai thờ cúng nhưng tượng thần bên trong còn toàn vẹn thì đấy vẫn cứ tính là miếu thờ.
Một toà miếu thờ cho dù hương án nghi ngút khói nhưng tượng thần sớm bị phá huỷ nhìn không ra hình dạng thì đấy là miếu hoang.
Mấy toà miếu nhỏ như ‘bàn thờ thần tài’ ở hậu thế đặt ven đường hiển nhiên cũng tính là miếu hoang bởi vì không có tượng thần, chỉ có hương án.
Bát Nàn Miếu có tượng Bát Nàn Công Chúa, cho dù độ tinh xảo không cao, độ thẩm mỹ không sánh bằng hậu thế nhưng tượng chung quy là tượng, ở thời đại này rất khó dựng.
Một đêm vô sự cứ thế trôi qua.
_ _ _ _ _ _
Sáng sớm tinh mơ, Trần Minh chủ động kêu gọi Chu Thái, A Sử, Lý Cầm cùng hơn chục binh lính theo hắn đi thăm dò thôn làng kia.
Theo lời kỵ binh do thám thì thôn làng cũng không cách Bát Nàn Miếu quá xa, Trần Minh cũng không cần động đại quân đi bảo hộ, tuy Trần Minh tính tình cẩn thận nhưng chút bản lĩnh tự vệ hắn vẫn phải có huống hồ còn Chu Thái cùng A Sử.
A Sử lần này dẫn theo 5 người anh em xuống núi, thân thủ của ai trong mấy người này đều rất mạnh ít nhất mạnh hơn binh sĩ của Trần Minh, có thể sánh với lão binh tinh nhuệ của Chu Cảnh.
Tất nhiên mấy người huynh đệ này cũng không sánh được với A Sử, đừng thấy A Sử thua Chu Thái mà cảm giác A Sử yếu, nếu như Chu Thái ở đẳng cấp của những ‘mãnh nhân’ trong thiên hạ như Quan Vũ, Trương Phi, Hứa Chử, Trương Liêu . .. thì A Sử huynh đệ cũng phải ngang ngửa Trần Đáo, Chu Thương.
Danh tiếng hay chiến lực không so được với mãnh nhân trong thiên hạ nhưng tuyệt đối có thể dùng, đã dùng là có thể an tâm.
Quay lại với vấn đề chính, nhờ một kỵ binh thám báo dẫn đường, Trần Minh rất nhanh nhìn thấy thôn làng kia.
Thú vị là từ góc độ của Trần Minh, hắn lại vừa vặn thấy được một thân ảnh nhỏ bé đi ra khỏi làng .
Điều này cũng không phải cái gì khó hiểu, người trong núi từ sớm đã phải ra ngoài kiếm ăn dù sao bọn họ không trồng trọt, lên núi săn thú hoặc là lên núi đào rau dại quả dại.
Hiện tại là thời tiết tháng 8, muốn lên núi kiếm đồ ăn nhất định phải đi sớm một chút, tranh thủ trước giữa trưa tìm chỗ nghỉ mát nếu không bản thân ngươi chịu không được cái nắng nóng trên núi.
“Ấu Bình, A Sử, hai người đi theo ta một chút”
“Lý Cầm, Lâm Vĩnh hai ngươi cùng các anh em khác án binh bất động quan sát, nếu thấy không ổn hoặc thấy ta ra hiệu thì lại tiến tới cũng không muộn”.
Phân phó xong mọi người, Minh cùng Chu Thái, A Sử chậm rãi theo đường mòn, tiến đến gần thân ảnh vừa ra khỏi làng kia.
_ _ _ _ _
Ban đầu vì ở xa, Trần Minh không nhìn rõ đối phương nhưng lại gần một chút hoá ra là một nữ tử.
Nữ tử này thân hình gầy gò, quần áo rách rưới sau lưng mang theo giỏ trúc.
Trần Minh cũng ra dấu để Chu Thái cùng A Sử không vội tiến tới mà quan sát một chút.
Chỉ thấy nữ tử đang cúi người, tại ngoài thôn . . . bới cát vàng.
“Cô bé này xem ra không dám vào rừng “.
Trong khi Trần Minh đang quan sát nữ tử bới cát, ở bên cạnh hắn A Sử chậm rãi lên tiếng.
Thấy Trần Minh lại nhìn mình, A Sử liền nói.
“Rất nhiều người đối với rừng núi mang theo sợ hãi trời sinh, trong rừng thật sự cũng rất nguy hiểm”
“Cô bé này vừa nhìn đã thấy ốm yếu, quần áo rách rưới, bước chân di chuyển còn không vững cho nên chỉ dám ở bên ngoài thôn đào rễ cây, rau dại thậm chí là cỏ khô mà ăn, nếu lên núi không nói gặp dã thú hay độc trùng, chỉ sợ đi được một đoạn liền bị ngã ch.ết”.
A Sử chậm rãi nói mà Trần Minh rất nhanh liền hiểu.
Cô bé này xem ra . . . quá đói, phải dạy sớm ra khỏi làng đào chút đồ vật về nhét vào miệng.
“Cũng là người đáng thương”.
“Sư huynh, ta còn một cái bánh bao, cho nàng ta ăn đi ? “.
Chu Thái ở bên cạnh lại bồi một câu sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao.
Đoàn người hôm nay đi sớm, Chu Thái không tiện ăn cùng binh lính liền quơ tay lấy trước vài cái bánh bao.
“Cũng được, theo ta nói chuyện với cô nương kia, lại hỏi một chút tình hình xung quanh”.
Tiếp nhận bánh bao trong tay Chu Thái, Trần Minh tiện tay nhét vào ngực mình sau đó đi bộ về phía cô bé kia.
Có lẽ vì quá tập chung đào bới cũng có thể vì quá đói, đến khi ba người Trần Minh đến gần, cô bé mới phát hiện ra.
Vừa thấy ba người Trần Minh, cô gái lập tức bị doạ sợ mà thét lên một tiếng nhưng có thể vì bị đói lâu ngày, thét lên cũng không có sức.
Đôi chân cố gắng phát lực, hoảng hốt xoay người bỏ chạy nhưng mà cho dù cô gái phản ứng nhanh cũng không có cách nào nhanh bằng A Sử cùng Chu Thái.
Trần Minh là người hậu thế, hắn thật ra vẫn hiểu cái gì gọi là ‘thương hoa tiếc ngọc’ hắn đối với nữ nhân vẫn sẽ ‘thư thả’ một chút nhưng A Sử cùng Chu Thái nào quan tâm cái này.
Cho dù cô gái đáng thương, A Sử vẫn đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô bé, cánh tay A Sử như gọng kìm khiến chô cô bé bị đau đến tái cả mặt, nào có thể chạy ra một bước.
Cô gái bị đau, vội hướng về phía nhóm Trần Minh van xin.
“Các lão gia tha mạng, các lão gia tha mạng”.
Cô gái lắp bắp, ngôn ngữ không phải tiếng Hán mà là tiếng Việt cổ.
Nghe được cô gái van xin bằng tiếng Việt cổ, A Sử cũng không khỏi nhẹ tay một chút, hơi hơi buông lỏng lực tay.
“Cô gái, tên của ngươi là gì ? yên tâm chúng ta không phải người xấu”.
Trần Minh nói xong từ trong ngực lấy ra chiếc bánh bao, nhẹ đưa về phía cô gái.
Một chiếc bánh bao thật ra còn hơn ngàn lời nói, tuy bánh bao đã nguội, tuy đây là bánh bao chay không có nhân đồng thời cô gái cũng không nhận ra bánh bao này là gì nhưng mà không ảnh hưởng đến việc cô gái bị bánh bao hấp dẫn.
Hơi run rẩy đưa tay ra tiếp nhận bánh bao trong tay Trần Minh, cô gái bén lẽn hỏi.
“Đại lão gia. . . cái này là cho ta sao ? “.
Cô gái cũng chẳng xinh đẹp, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, người gầy nhom nhưng ánh mắt lại cực kỳ linh động.
Trong đám trẻ con mà Trần Minh nhìn thấy, ánh mắt của cô bé này là linh động nhất, là có hồn nhất.
“Đúng cho ngươi, mau ăn đi, ăn chậm một chút kẻo nghẹn”.
Trần Minh là người hậu đại, hắn cũng biết bị đói nhiều ngày thì không được phép ăn ‘nặng’ nhưng bánh bao chay đã thế còn dùng bột gạo làm bánh bao tất nhiên cũng không gây khó khăn cho hệ tiêu hoá, sợ là sợ cô bé này nghẹn mà thôi.
Cô gái nghe được Trần Minh nói liền vui vẻ tiếp nhận bánh bao, tiếp theo cẩn thận xé đôi bánh bao, chậm rãi để một nửa vào rõ trúc của mình, dùng hai tay nâng lên một nửa còn lại.
Cái mũi nhỏ cố gắng ngửi mùi bánh bao sau đó miệng nhỏ đưa ra cắn một miếng.
Cắn miếng thứ nhất xong, đôi mắt kia càng thêm sáng long lanh, cô bé liền rất nhanh cắn xuống miếng thứ hai, miếng thứ ba, ăn nhanh đến mức khuôn mặt vốn xanh xao trở nên đỏ lên vì nghẹn.
“Đã nói không cần ăn nhanh mà, ăn chậm một chút kẻo nghẹn”.
Trần Minh thấy cô bé ăn như vậy không khỏi bật cười, lại lấy hồ lô nước bên hông cho nàng uống.
Bọn hắn hành quân đánh trận, sẽ không đụng tới rượu.
_ _ _ _ _
Thiếu nữ này không có họ, tên một chữ Diệu, người người trong làng gọi thiếu nữ là A Diệu.
A Diệu năm nay 13 tuổi, mấy ngày trước . . . mẹ nàng cũng bỏ nàng mà đi.
Mẹ nàng bị giết, bị loạn tặc trên núi giết ch.ết, xác bị vứt một đống ngoài cưa thôn làng.
Ngày hôm đó không chỉ mẹ A Diệu bị giết, rất nhiều người cũng bị giết ch.ết, loạn tặc lại cướp đi toàn bộ lương thảo trong làng.
Lúc này nếu Trần Minh để ý kỹ có thể thấy xung quanh cửa làng xuất hiện vài mô đất nổi lên, đây chính là .. .mộ của dân chúng trong làng, bao quát mẹ A Diệu.
Thú thật, A Diệu cũng không biết mình có thể sống được bao lâu, có thể ngày mai, có thể là hôm nay cũng không qua được bởi A Diệu đã có mấy ngày không có ăn.
Nàng yếu nhược, cũng không thể thật sự vào rừng lên núi tìm đồ ăn, chỉ có thể đi xung quanh ngoại vi của làng tìm kiếm.
Đoạn đường này A Diệu sớm đã đi quen, rất nhiều người trong làng đều đi quen, có gì có thể đào được mọi người đã sớm đào, A Diệu cho dù muốn tìm rễ cây để ăn cũng đã không dễ dàng, phải tìm rất lâu, phải đào móc rất lâu.
A Diệu sáng nay nhìn về phía mộ mẫu thân, A Diệu cảm thấy cuộc sống này mệt mỏi quá, A Diệu rất muốn đi gặp mẫu thân, trở về bên vòng tay của mẫu thân.
Không chỉ hôm nay nàng nghĩ vậy, từ khi mẫu thân bị giết, A Diệu luôn nghĩ vậy.
Cũng không biết sức mạnh nào khiến A Diệu sống tiếp hoặc đơn giản .. . A Diệu không có dũng khí tự mình tìm đường ch.ết mà thôi.
Đại đa số người cùng khổ ở thời đại này đều như vậy, sống vật vờ không có mục đích, sống chỉ vì . .. sống mà thôi.
Chỉ là từ khi ăn miếng bánh bao kia, cảm nhận sự thơm ngọt nhẹ dịu tràn ngập trong cổ họng đồng thời lại nhìn thấy nụ cười của nam nhân cao lớn kia, A Diệu biết mình được cứu, ít nhất đã lâu rồi thiếu nữ A Diệu mới cảm nhận được hương vị sự sống.