Chương 103 : Diệt Tặc (2)

Trần Minh cùng Chu Thái sau một hồi bàn bạc liền quyết định y kế hoạch mà làm.
Vì đây là lần hành động đặc biệt cho nên cũng không thể để quá nhiều người biết, Trần Minh tự mình chọn ra một đám tâm phúc, trong đó hiển nhiên phải có đám người A Sử.


A Sử lần này xuống núi mang thêm 5 người trai tráng trong bản, tất cả đều trong đội ngũ săn bắn của A Sử.


Những người này bất kể chiến lực cá nhân hay khả năng phối hợp đều cao hơn sĩ tốt của Trần Minh nhiều, tất nhiên so sánh như vậy cũng có phần không công bằng bởi sĩ tốt theo Trần Minh đa số đều là tân binh, so với tân binh thì cũng không có gì đáng nói.


Muốn so thì phải so với Thủ Vệ Doanh trong thành Long Biên, so với đám lão binh đi theo Chu Tuấn vào nam ra bắc, mà so với đám người này thì đám người A Sử lại có phần thua kém.


Nguyên do ở chỗ, hội A Sử chưa từng thật sự đánh trận, đối thủ từ trước đến nay thì là muôn thú trong rừng, đây là một điểm bất lợi rất lớn nếu so với đám lão binh sống qua vài đợt chiến dịch bên người Chu Tuấn.
Cho dù là ác hổ đi chăng nữa . . . cũng làm sao so được với con người ?.


Đương nhiên hiện tại thua kém không phải là mãi mãi đều như vậy, chỉ cần trải qua vài lần tẩy lễ ngoài chiến trường, chỉ cần có thể sống xuống, ai hơn ai kém cũng khó nói.


Cũng vì vậy mà Trần Minh mới đặc biệt muốn mang A Sử theo hành động lần này, trước giết chút tiểu tặc coi như luyện tập, sau này . . . mới có thể vì Trần Minh làm càng nhiều việc.
Nhóm người A Sử không liên quan gì tới sĩ tốt quân Hán, không liên quan gì tới Giả Tông.


Hoàn cảnh của Trần Minh lúc này là không thể nào thoát khỏi cái bóng của Giả Tông, không có Giả Tông thì Trần Minh chẳng là gì cả, nói một câu khó nghe cho dù đám đội trưởng mà hắn tự tay cất nhắc cũng chưa chắc đã dám vì hắn chống lại Giả Tông dù sao . . . ai chẳng có người nhà ?.


Nhóm A Sử lại khác, bọn họ là thật sự dám theo Trần Minh chống lại Giả Tông, chỉ nhận Trần Minh mà không nhận thích sử đại nhân.
Dĩ nhiên Trần Minh cũng không có ý định đối kháng với Giả Tông nhưng có một số việc có thể vòng qua Giả Tông vẫn tốt hơn.


Nói dễ hiểu một chút, Trần Minh đang quy hoạch nhóm người A Sử trở thành thân binh của hắn, tất nhiên cái này còn cần mưu tính nhiều bước, trước mặt hai bên chỉ ở giai đoạn ‘tìm hiểu’ ‘tăng thiện cảm’.


Ngoài ra hành động lần này có đám người A Sử giúp đỡ cũng giúp cho Trần Minh nhiều lắm, tuy mọi người mới đến núi Hương hôm nay, đối với núi Hương không đủ hiểu rõ nhưng núi Hương vốn không lớn, đám người A Sử vốn sinh ra và lớn lên ở vùng đại sơn phía bắc, núi Hương làm sao làm khó được đám người A Sử ?.


Nói là núi chẳng bằng kêu núi Hương là ngọn đồi tương đối lớn mà thôi, chẳng qua vào thời cổ đại bất kể là trên đồi hay trên núi đều có thảm thực vật cực kỳ màu mỡ, nạn phá rừng không ảnh hưởng quá nhiều tới cảnh quan môi trường mới dẫn đến địa hình ở những khu vực này tương đối phức tạp mà thôi.


Có đám người A Sử giúp đỡ do thám tình hình, Trần Minh mới có thể dễ dàng tóm gọn đám loạn tặc kia.
_ _ __ _


Họ Trương là một họ không hay thấy được ở Giao Chỉ ở thời điểm này, để phân tích kỹ hơn thì họ Trương là một họ lớn của người Trung Quốc ở phía bắc sông Dương Tử, khu vực Trung Nguyên cùng mạn Hà Bắc của nhà Hán hiện tại có rất nhiều người họ Trương nhưng mạn Dương Châu, Giao Châu thì người họ Trương lại không nhiều lắm.


Trương Thuỵ cũng không phải người Giao Châu hoặc là Giao Chỉ, kẻ này sinh ra ở Phù Phong quận tuy nhiên Trương Thuỵ lại lớn lên ở Giao Chỉ, nhà hắn từng xảy ra một biến cố lớn khiến cả nhà Trương Thuỵ phải di chuyển tới Giao Chỉ, không thể không nói đoạn đường di chuyển này cực kỳ khổ, cho dù đã mấy chục năm trôi qua Trương Thuỵ cũng chưa bao giờ quên.


Cũng bởi vậy, Trương Thuỵ có ác cảm rất lớn với Giao Châu cùng Giao Chỉ, đối với hắn mà nói khu vực này không có cái gì đáng để mà sống, là nơi khỉ ho cò gáy thậm chí là ‘man hoang chi địa’.


Nếu được chọn, Trương Thuỵ chỉ hận không thể nhanh chóng chuyển về Trung Nguyên, không thể trở lại Phù Phong thì ít nhất cũng có thể đến Dương Châu, tất nhiên vì một vài lý do, Trương Thuỵ nhiều năm đều không ra được khỏi Giao Châu.


Càng là như thế, hắn càng chán ghét vùng đất này cho nên khi Lương Long tạo phản, Trương Thuỵ ngay lập tức đi theo Lương Long, trở thành cánh tay đắc lực của Lương Long, ở trên vùng đất An Định này hắn gây ra không biết bao nhiêu tội ác.


Trương Thuỵ rất được Lương Long trọng dụng bởi Trương Thuỵ võ dũng hơn người, hắn từ nhỏ đã luyện võ, ăn tốt uống tốt tuy chỉ cao khoảng trên dưới 1m75 nhưng Trương Thuỵ có thể coi là vai u thịt bắp, một thân sức lực phi thường khổng lồ.


Trương Thuỵ có một đôi song kích, giai đoạn đi theo Lương Long có thể nói là đánh khắp Giao Chỉ không địch thủ, rất ít người chịu được đôi song kích của hắn, Lương Long còn vì Trương Thuỵ ban danh, gọi Thuỵ Long Tướng Quân.


Long vốn là sinh vật thần thoại,nó đại diện cho quá nhiều thứ trong văn hoá dân gian ở thời đại này đã thế còn trùng với tên của Lương Long, mà Thuỵ Long cũng chính là rồng mang điểm lành, từ một điểm này có thể thấy Trương Thuỵ được Lương Long trọng dụng ra sao.


Tuy vậy, Trương Thuỵ lại không coi trọng Lương Long cho lắm, hắn biết chỉ cần triều đình nhà Hán mang đại quân đến đây, Lương Long tất bại dù sao Lương Long đến cả thành Long Biên cũng chưa đánh hạ được, làm sao thành nghiệp lớn ?.


Năm đó nếu Lương Long có thể thật sự đánh hạ phủ Thái Thú, chiếm được Long Biên thành lúc đó Lương Long mới chân chính có vốn để làm đại sự, thái thú chưa ch.ết thậm chí chưa chạy trốn, thành Long Biên vẫn sừng sững ở đó, cường hào khắp Giao Chỉ làm sao lại theo Lương Long ?.


Muốn người khác theo, Lương Long cũng phải thể hiện ra cái gì chứ ?.
Cho nên khi Chu Tuấn mang quân tới Giao Chỉ, tất cả cường hào Giao Chỉ mới đồng loạt ‘phạt’ Lương Long, Lương Long không nhanh chóng thất bại mới là lạ.


Trương Thuỵ sớm đã không tin tưởng Lương Long có thể thành nghiệp lớn, hắn lúc trước cầm một đôi thiết chuỳ ra trận đều mang mặt nạ bằng đồng, một phần vừa tăng thêm mấy phần khí thế một phần chính là để . . . sớm chạy.


Cuối cùng, Trương Thuỵ thật sự chạy được dù sao bằng bản lĩnh của hắn muốn đào thoát không khó nhất là khi hiếm người thấy được mặt thật của hắn, cứ thế Thuỵ Long Tướng Quân bị quân của Chu Tuấn liệt vào hàng ‘ch.ết trận’ còn Trương Thuỵ ẩn núp trong dân gian, tự gọi mình là Thiên Tướng Quân.


Lương Long ch.ết đi, Trương Thuỵ cũng được lợi ích rất lớn, hắn có được một lượng tài sản phi nghĩa rất lớn của Lương Long ngoài ra còn có một đám tâm phúc.


Đám người này không nhiều nhưng tuyệt đối là tâm phúc của Trương Thuỵ, đều là hàng hung ác cùng Trương Thuỵ chém giết khắp các mặt trận Giao Chỉ.


Trương Thuỵ nhìn như lỗ mãng nhưng thực tế lại là người thông minh cùng tỉ mỉ, bằng vào cái danh ‘Thuỵ Long Tướng’ hắn thật ra có thể kêu gọi một đám tàn dư của Lương Long đi theo, mở rộng thanh thế của mình nhưng Trương Thuỵ không muốn, hắn thậm chí cố gắng giới hạn đội ngũ của bản thân lại, chỉ chú trọng ‘chất’ mà không chú trọng ‘lượng’.


Trương Thuỵ cần đảm bảo không có ai biết hắn là Thuỵ Long Tướng, cũng tuyệt không dám lần nữa làm ra đại sự khiến Chu Tuấn chú ý.
Tập hợp được một đám người, Trương Thuỵ muốn làm gì ?.
Hắn . . . muốn về Trung Nguyên, trước mắt ít nhất là Dương Châu.


Quan Điệp hắn đã sớm làm xong, tiền bạc châu báu trong tay hắn cũng không thiếu dù sao một phần tài sản phi nghĩa của Lương Long vốn là của hắn, tuy nhiên Trương Thuỵ còn thiếu một thứ.


Hắn còn cần lấy một thứ mà hắn cho rằng . . . nên thuộc về hắn, thứ này bản thân Trương Thuỵ mãi mấy năm nay mới khoanh vùng được nó đặt tại núi Hương.


Kẻ này đủ cẩn thận để không làm lớn chuyện dù sao Lương Long mới mất 1 năm, Chu Tuấn vẫn sừng sững ở Giao Châu thậm chí Trương Thuỵ còn nghe nói Thích Sứ mới đã tới Giao Chỉ.


Trương Thuỵ muốn ‘tẩy trắng’ cho nên hắn tuyệt không dám ở trước mặt Thích Sứ làm loạn bởi thế hắn làm việc càng thêm cẩn thận nhưng Trương Thuỵ nào đoán được, Trần Minh xuất hiện ?.


Công bằng mà nói, trong kịch bản vốn dĩ sẽ không có Trần Minh nhưng bởi một linh hồn xa lạ xuyên về thời Tam Quốc khiến rất nhiều thứ trở thành biến số.


Ví như trước mắt Giả Tông có Trần Minh có thể càng yên tâm làm việc, càng dễ dàng đặt chân ở Long Biên thành, vốn hắn cần nửa năm để xây dựng quân đội thậm chí quân đội có nghe hắn không bản thân Giả Tông còn chưa biết nhưng vì có Trần Minh, Giả Tông chỉ cần 2 tháng để tạo ra một chi Phá Quân Doanh.


Đốt cháy thời gian gần 4 tháng, Phá Quân Doanh tuy đều là tân binh nhưng Giả Tông gần như có niềm tin mù quáng với vũ lực của Trần Minh thế là rất thoải mái cung cấp tài nguyên cùng ủng hộ cho Trần Minh để Phá Quân Doanh bắt đầu mở rộng dẹp loạn.


Mọi thứ sớm hơn so với dự đoán ban đầu ít nhất 4 tháng thử hỏi kế hoạch của Trương Thuỵ làm sao có thể trôi chảy ?.
Thế nên, khi Trương Thuỵ thấy đại quân của Trần Minh đi đến gần núi Hương, trái tim của hắn suýt nữa nhảy lên cổ họng.


Hắn vốn không biết Trần Minh là ai dù sao danh tiếng của Trần Minh còn lâu mới chuyền được tới An Định nhưng mà nhìn đội ngũ của Trần Minh có gần ngàn người thậm chí binh giáp đầy đủ, đến cả ngựa cũng có, Trương Thuỵ nào dám nhảy ra ?.


Vì cẩn thận, Trương Thuỵ rất nhanh quyết định rút hết bộ chúng chạy ra khỏi núi Hương đồng thời ‘tặng’ cho phía Trần Minh một đống rắc rối.


Như Trần Minh cùng Chu Thái đoán, trong đám phụ nữ cùng trẻ em kia thật sự có ám tử của Trương Thuỵ, tất nhiên Trương Thuy cũng không dám tấn công đoàn người Trần Minh, hắn xếp chút ám tử để mà biết quân triều đình liệu đã rời đi chưa.


Cũng rất nhanh, Trương Thuỵ nhận được tin tức, quân triều đình ở lại núi Hương 2 ngày, đến ngày thứ 3 liền lục tục rút đi.






Truyện liên quan