Chương 104 : Diệt Tặc (3)

Trời vừa rạng sáng, ở một khu rừng rậm gần núi Hương, sương mù vẫn còn giăng nhẹ trên những tán cây cao.
Không khí ẩm lạnh khiến hơi thở của người trong rừng phả ra như làn khói mỏng.


Thời tiết Giao Chỉ lúc này mới chỉ là mùa thu nhưng không biết tại sao bắt đầu trở lạnh, sáng sớm còn có cả sương mù.
Lúc này Trương Thuỵ đứng dựa vào một gốc cây cổ thụ, ánh mắt sắc bén quét qua những tên thuộc hạ đang im lặng chờ lệnh.


Đội ngũ tặc binh đi theo Trương Thuỵ không nhiều, cũng chỉ khoảng trên dưới 20 người nhưng kẻ nào kẻ đấy đều là tinh anh, từng theo Trương Thuỵ vào nam ra bắc, có thể coi là thân binh của Trương Thuỵ cũng không sai.


Trương Thuỵ ngày đó đi theo Lương Long quả thật thu được không ít chất béo, chỉ là tặc cướp mà tổ chức được cả tiểu đội thân binh thì có tin được không ?.
Chỉ là theo thời gian, nội tâm của Trương Thuỵ càng ngày càng nặng nề bởi vì . . . đám tặc binh này trở thành gánh nặng của hắn.


Trương Thuỵ lúc này im lặng, hắn không nói gì ngay mà chậm rãi siết chặt bàn tay.
Ngón tay khẽ gõ nhịp lên vỏ đao bên hông, hai cây lưu tinh chuỳ cũng đặt ở dưới chân, dựa thân chuỳ vào thân cây.
Tin tức hắn vừa nhận được khiến lòng hắn có điều suy nghĩ nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.


"Quân triều đình đã rút?" – Trương Thuỵ khẽ lẩm bẩm.
Ánh mắt của hắn một lần nữa quét qua đám thuộc hạ, có một tên thuộc hạ cung kính bước lên.
“Bẩm tướng quân, theo thông tin chúng ta nhận được, quân triều đình quả thật đã rời đi”.


Trương Thuỵ khẽ gật đầu, đây là thuộc hạ của hắn gọi là Tín.
Tín đi theo Trương Thuỵ cũng có hơn 2 năm, được Trương Thuỵ ban tên cho là Trương Tín, trong đám tặc binh này Trương Tín rất có uy vọng, cũng chỉ dưới Trương Thuỵ.


Đến đây cũng phải nói, Trương Thuỵ quả thật có phần ngông cuồng tự đại cực kỳ, ở cái thời đại lễ giáo Nho Gia này mà Trương Thuỵ lại còn dám ban tên cho người khác trong khi hắn chỉ là tặc binh, không danh cũng chẳng có tiếng.


Việc này nếu ở Trung Nguyên tất nhiên sẽ bị người đời cười chê nhưng tại đất Giao Chỉ này đúng là không mấy ai để ý.
Anh mắt của Trương Thuỵ thu lại, ở trong lòng của hắn không ngừng tính toán.


“Quân triều đình rời đi có lẽ là thật nhưng để cẩn thận, mấy người các ngươi vòng trở lại do thám tình hình trước sau đó trở về báo cho ta”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi lạnh lùng lên tiếng:
"Ngươi, ngươi, và ngươi." – Hắn chỉ tay về phía ba tên thuộc hạ.


Ba tên ác tặc được Trương Thuỵ chỉ tên vội cung kính cúi đầu sau đó rất nhanh quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thuộc hạ rời đi, Trương Thuỵ cũng rất nhanh lên tiếng.


“Trước hết giải tán, mỗi người tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu quân triều đình thật sự rút đi, hai canh giờ nữa chúng ta giết trở lại sơn trại”.


Nghe nói có thể trở lại sơn trại, đám tặc binh ai nấy đều vui mừng dù sao có sơn trại đồng nghĩa với có nhà, có phụ nữ, bọn họ tuy chịu khổ quen nhưng cũng không ai muốn trốn trong rừng mãi.


Dĩ nhiên đám ác tặc này cũng không dám reo hò hay làm ồn, nơi đây tai vách mạch rừng, biết đâu bị quân triều đình nghe thấy thì sao ?.
Theo đoàn người tản đi, Trương Thuỵ cũng khoanh chân ngồi xuống dưới thân cây, ánh mắt nhắm lại.


Nhìn thì như nghỉ ngơi nhưng trên thực tế Trương Thuỵ đang tính toán tương lai đi con đường nào.
Từ khi Lương Long bại vong, hắn đã sớm biết không thể trông cậy vào ai khác.
Hắn thu thập tàn dư tài sản của Lương Long sau đó kéo một đám bộ hạ cũ đi làm tặc.


Hắn thật ra cũng hiểu rõ bản thân chỉ là con cá nhỏ trong vũng nước đục này.
Quân triều đình trong mắt Trương Thuỵ tuy chẳng ra sao nhưng vẫn cứ là quân triều đình.


Trương Thuỵ đã từng đụng độ binh lính của Chu Tuấn trên chiến trường, cho dù với vũ dũng của hắn cũng ăn không tiêu, suýt nữa bị vây giết giữa trận, nếu không phải có một đôi lưu tình chuỳ quá mức ‘khiếp người’ giúp Trương Thuỵ mở đường máu thì hắn đã sớm ch.ết.


Trương Thuỵ trong nội tâm khinh thường đất Giao Chỉ đồng thời luôn hướng tới Trung Nguyên, hướng tới quê nhà Phù Phong, càng là như thế hắn thật ra càng sợ hãi cùng thần thánh quân chính quy của triều đình nhà Hán.
Vì thế, hắn luôn tránh va chạm trực tiếp, chọn cách ẩn nhẫn đợi thời.


Khi quân triều đình tiến gần núi Hương, Trương Thuỵ nhờ cảnh giác bố trí thám báo khắp nơi cho nên hắn nhanh chóng phát hiện và mang theo đám bộ hạ thân tín rút đi trước khi quân của Minh lên núi.
Trước khi rời đi, Trương Thuỵ cũng lén quan sát đội ngũ của Trần Minh.


Từ đằng xa rất khó nhìn ra số lượng chính xác nhưng Trương Thuỵ ước chừng quân triều đình cũng phải có gần ngàn người dù sao nhìn quy mô đoàn xe của Trần Minh cũng có thể ước lượng được quân số.


Quan sát đoàn quân triều đình từ xa, hắn nhận thấy quân triều đình mang theo một lượng lớn lương thảo.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm sống ngoài vòng pháp luật, hắn dễ dàng đoán được quân triều đình không thể đóng quân lâu dài.


Nếu quân triều đình mang theo lương thực đầy đủ vậy thì tất có đại sự, đã có đại sự thì sao có thể đóng lại tại nơi khỉ ho cò gáy này ?.
Đến hiện tại khi biết quân triều đình rút đi thì cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn cần xác nhận lại cho chắc chắn.


Thú thật Trương Thuỵ cũng biết, đại quân của triều đình chỉ cần rời đi căn bản không che giấu được, nhiều người nhiều ngựa, nhiều hàng hoá như vậy thì ẩn thế nào ?.
Trương Thuỵ thậm chí cũng không sợ quân triều đình để lại phục binh, hắn thừa hiểu tính cách quan lại nhà Hán.


Nếu trên núi là Lương Long, có lẽ tướng quân dẫn binh còn quan tâm nhưng trên núi chỉ là kẻ ‘vô danh tiểu tốt’ ai lại mất thời gian với hắn ?.
Vì một nhúm dân đen mà còn cần nhìn chăm chăm vào hắn ? Trương Thuỵ không tin.


Mà cho dù thật sự có phục binh, chỉ cần không quá trăm người đồng thời không bị vây hãm trong trận, Trương Thuỵ lại sợ qua ai ? vũ dũng của hắn đứng đầu đất Giao Chỉ này.
Cho nên Trương Thuỵ chưa từng lo lắng quân triều đình, nhất là khi hắn đoán được quân triều đình rất nhanh rời đi.


“Chỉ mấy ngày, triều đình cũng không thể tìm được thứ đó chứ ?”
“Bọn họ cũng không thể biết núi Hương có chôn giấu thứ đó, trên đời này đã không còn ai biết”.
Trương Thuỵ ở trong nội tâm không ngừng tính toán đồng thời chính hắn cũng có gấp.


Không gấp sao được, mục tiêu của đời hắn sắp hoàn thành, cả chục năm cố gắng sắp thấy thành công, mấy ai có thể bình tĩnh ?.
Thật lòng thì hắn có tiền, có lương thực, lại không thiếu chỗ ẩn náu.
Vậy lý do gì để hắn mạo hiểm di chuyển lúc này?


Trương Thuỵ thừa sức chiếm núi làm vua thậm chí giả dạng làm cường hào địa phương, rửa tay tẩy trắng cũng khó ai vạch tội được hắn nhưng Trương Thuỵ không muốn sống như thế, hắn muốn về Trung Nguyên.
Hắn sinh ra tại Phù Phong, nơi hắn xem là vinh quang.
Việc phải lưu lạc ở Giao Chỉ chẳng khác gì bị đày ải.


Hắn có thể rời đi từ lâu, nhưng hắn không cam tâm.
Thứ nhất, hắn trở về Trung Nguyên với thân phận gì ? trở về Phù Phong với thân phận gì ?.
Lộ dẫn không có, hộ tịch không có, lại có thể đi đâu ?.


Dĩ nhiên Trương Thuỵ có cách kiếm được lộ dẫn thậm chí nguỵ tạo hộ tịch nhưng . . . thì thế nào ?.
Hắn không muốn trở về như vậy, Trương Thuỵ muốn trở về trong một thân phận mới, phải là kẻ đại phú đại quý được người người trọng vọng.


Để đạt được mục tiêu này, hắn cần tìm về một vật vốn thuộc về Trương gia, một vật được chôn giấu tại Giao Chỉ.
Khi đi theo Lương Long, Trương Thuỵ thường xuyên nhắm vào các gia tộc lớn cùng cường hào địa phương để chém giết.


Một mặt là để tăng cường hung uy, một mặt là cướp bóc tài sản.
Nhưng quan trọng hơn, hắn tìm kiếm thông tin.
Các gia tộc và cường hào này thường ghi chép lại nhiều sự kiện trong quá khứ.


Kết hợp với cổ tịch của nhà họ Trương, hắn cuối cùng đã xác định được nơi giấu báu vật – núi Hương.
Sau khi Lương Long ch.ết, Trương Thuỵ lập tức thay tên đổi dạng, tập hợp một đám ác tặc thân tín, chiếm cứ núi Hương.
Hắn sai người bí mật đào bới.


Nhưng vì số lượng thuộc hạ ít ỏi, lại không thể làm quá ồn ào, đến nay vẫn chưa tìm thấy thứ cần tìm nhưng hắn biết cũng sắp rồi.
________________________________________
Ở một khu vực khác trong rừng, Trần Minh cùng nhóm người đang âm thầm quan sát.


Màn đêm vẫn còn vương lại chút dấu vết trên tán cây rậm rạp, nhưng bầu trời dần sáng rõ hơn.
Tiếng chim rừng đã bắt đầu líu lo trong không gian tĩnh lặng.
A Sử cúi người, mắt dán chặt vào một dấu vết trên mặt đất.
Hắn chạm nhẹ vào lớp đất mềm, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.


"Có dấu chân lạ. Không phải của người trong nhóm ta." – A Sử trầm giọng.
Trần Minh đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn xuống.
"Ngươi chắc chứ?"
A Sử gật đầu, giọng chắc nịch:
"Là ba người, đi từ hướng bắc xuống. Dấu vết còn mới, có lẽ cách đây chưa đến một khắc."


Trần Minh đưa mắt nhìn về phía rừng sâu, nơi sương mù vẫn còn che phủ tầm mắt.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt.
"Chắc hẳn là thám báo của Trương tặc, kẻ này đúng là cẩn thận, không phải phường giặc cướp tầm thường”


Lý Cầm siết chặt chuôi đao, ánh mắt nhìn về phía Trần Minh như xin ý kiến.
"Đại nhân, có cần diệt sạch bọn chúng không?"
Trần Minh lắc đầu, chậm rãi đáp:
"Không cần, cứ để chúng quay về an toàn. Bứt dây động rừng cũng không để làm gì”


“Tuy vậy chúng ta cũng có thể để đối phương truyền lại tin tức theo ý chúng ta”
Lý Cầm nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Ý của đại nhân là...?"
Trần Minh mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh:
"Hiện tại cả địch và ta đều ở trong tối, vấn đề là ai ra ngoài sáng trước thôi”


“Ném cho đối phương một vài kẻ địch tưởng tượng, một vài cơ hội giả tạo, cũng không tin hắn không động”
Lý Cầm gật gù, vẻ mặt dần hiểu ra.
"Họ Trương này có lẽ có bản lĩnh nhưng hắn bị trói chân ở núi Hương, muốn đi cũng đi không được”


Minh không biết Trương Thuỵ, càng không biết mục đích của hắn nhưng từ lần lên sơn trại của đối phương, Trần Minh đương nhiên biết Trương Thuỵ đang cần tìm kiếm gì đó trên núi.
Thứ này là gì ? Trần Minh không quan tâm, hắn chỉ quan tâm Trương Thuỵ không thể rời khỏi nó là được rồi.


Vì sao Trần Minh biết đối phương chưa tìm được ? trước đây Trần Minh chỉ đoán nhưng nay thấy tặc nhân phái thám báo trở lại vậy thì Trần Minh có chắc chắn trăm phần trăm.
Trần Minh đưa mắt nhìn về phía rừng sâu, nơi sương mù vẫn che phủ dày đặc sau đó nhìn về đám bộ hạ của mình.


Hắn lần này cũng chỉ mang theo 20 thân tín ở lại trong đó riêng nhóm người A Sử đã có 7 người.
“Bố trí vài dấu vết giả. Một ít tàn tro như thể mới có người đốt lửa, vài dấu chân ngựa... cùng xe hàng."


“Tốt nhất để tặc nhân cảm thấy quân triều đình rời đi phi thường gấp gáp, phi thường nhanh chóng, đến cả đồ dùng bếp núc cũng bị ném lại để tăng tốc hành quân”.


“Ngoài ra A Sử cùng A Chính hai người các ngươi mang theo huynh đệ Sơn Việt giả dạng làm quân lính triều đình bị bỏ lại, không theo kịp đại quân, tốt nhất là để thám báo của tặc nhân phát hiện ra thì càng tốt”.
Minh ở một bên ra lệnh, một bên cũng cảm thấy hứng thú.


Hắn tuy đang muốn thả mồi câu nhưng chính hắn cũng muốn biết, tặc nhân . . . thèm cái gì trên núi.






Truyện liên quan