Chương 105 : Đối Đầu (1)

Tiết trời mùa thu ở Giao Chỉ.
Lúc này mặt trời dần dần lên cao đánh tan lớp sương mù sáng sớm.
Trời cao trong vắt, nắng nhạt trải dài trên những tán cây rừng dày đặc.
Gió heo may len lỏi qua từng cành lá, mang theo cái hơi lạnh tê tái của sáng sớm, tiết trời Giao Chỉ mấy hôm nay thật sự càng ngày càng lạnh.


Từ đằng xa, từng đàn chim rừng vụt bay khỏi tán lá cây khi có tiếng động lạ vang lên. Trên con đường rừng ngoằn ngoèo chạy từ ngoài bìa rừng vào, một nhóm người đang gấp rút tiến về nơi Trương Thụy đang ẩn náu.


Không lâu lắm, xuất hiện trước mặt Trương Thuỵ là một tên thám báo dáng người gầy gò, mặc áo vải sẫm màu.
Mồ hôi của hắn còn chưa kịp khô trên trán, hắn quỳ xuống, giọng đầy gấp gáp:


"Đại nhân! Quân triều đình đã rút đi! Trên đường có dấu vết bánh xe và vó ngựa rất rõ ràng”
“Thuộc hạ cũng đã cho mấy anh em thám thính tình hình xung quanh, cũng không phát hiện ra dấu vết của quân đội triều đình hoặc là dấu vết của phục binh”


“Đại bản doanh của chúng ta ở trên núi Hương gần như cũng không bị động đến. . . tuy nhiên . . .”
Tên này nói đến đây thì có phần ngập ngừng.


Cái đám ác tặc này đi theo Trương Thuỵ từ lâu, trải qua không thiếu trận đánh, những cái khác không nói nhưng kinh nghiệm xác thật phong phú cho nên chính bọn hắn cũng phát hiện ra một số điểm bất hợp lý”.
“Tuy nhiên ? tuy nhiên cái gì ?”.


Trương Thuỵ mặt lạnh lại mà hỏi thuộc hạ, trong nội tâm cảm thấy không ổn.
Chỉ riêng việc quân triều đình nhìn thấy doanh trại của hắn nhưng không đụng đến cũng đã là bất hợp lý.


Trương Thuỵ thì lạ gì binh lính triều đình, lên núi tập kích sơn tặc nhưng không bắt gặp sơn tặc thì phải làm sao ?.
Nhẹ thì trực tiếp đốt doanh trại của sơn tặc coi như phát tiết lửa giận.
Nặng thì giết người xếp đầu người, tìm bừa vài con dê thế tội coi như công trạng.


Trương Thuỵ để lại một đám phụ nữ cùng trẻ em ở lại trên núi cũng là vì như vậy, một mặt thì mang theo phụ nữ trẻ em không tiện nhưng một mặt cũng là để quân triều đình giết cho thống khoái.
Một phần mang đi giết coi như quân công, một phần ném vào quân kỹ, một phần bán đi làm nô lệ.


Tính đâu ra đấy, quân triều đình cũng có ‘lời’.
Tiếp đó đốt đi sơn trại trên núi Hương vậy thì coi như ‘đại thắng’ cũng có thể hồi báo với cấp trên.


Hiện tại bản doanh không bị động đến, Trương Thuỵ không hoài nghi mới là lạ, đặc biệt là trên núi Hương có thứ quá quan trọng với hắn.
“Bẩm đại nhân, tuy nhiên thuộc hạ phát hiện một vài điểm đáng ngờ”


“Đầu tiên là bọn chúng bỏ lại một số lều trại cùng đồ dùng hậu cần chưa kịp thu dọn hết”
“Ngoài ra trên đường thuộc hạ cũng phát hiện ra vài tên lính triều đình bị bỏ lại, hình như chưa kịp rút đi theo đại quân, bọn chúng hiện tại ở khu vực rừng núi phía nam”


Nghe xong thuộc hạ hồi báo, tâm Trương Thuỵ tiếp tục lạnh lại.
"Quân triều đình đã rút đi... nhưng lại rời đi quá vội vã? Hừ, chuyện này không đơn giản."
Trương Thuỵ lẩm bẩm, nội tâm càng ngày càng cảm thấy không ổn.


“Ở cái đất Giao Chỉ này có việc gì khiến quân triều đình phải vội vàng ?”
Đây không phải là nói đùa mà thực tế là như thế, theo Chu Tuấn đến Giao Châu, quân nhà Hán ở Giao Chỉ có thể nói là ngửa mặt lên trời, coi như ‘bố tướng’.


Cho dù mang theo nhiệm vụ diệt phỉ đi chăng nữa thì đám binh lính triều đình cũng phải cực thong dong mới đúng, cũng sẽ không hành động cấp tốc dù sao . . . quân đội nhà Hán vốn nên như vậy.


Tuy Giao Chỉ hiện tại cũng tính là một phần của Giao Châu, một trong các châu chịu quản lý của nhà Hán nhưng trong mắt người Hán vùng này là nơi man di, mạng người dân ở đây ai quan tâm ?.
Thời đại này đến cả mạng dân thường ở Trung Nguyên cũng như cỏ rác, nói gì đến mạng dân Giao Chỉ ?.


Hiện tại trên đầu có Chu Tuấn, quân Hán sĩ khí đại chấn, càng là như thế càng không để Giao Chỉ vào mắt, càng không xem tặc binh ở Giao Chỉ ra gì.


Lương Long hoành hành bá đạo như vậy trước mặt Chu Tuấn cũng không duy trì được bao lâu thì bị chặt đầu, đám quân tốt nhà Hán không trở thành ‘kiêu binh’ mới là lạ.
Lúc này, tên thám báo tiếp tục ôm quyền nói, giọng nói cũng có vài phần sợ hãi.


"Còn một chuyện nữa, trên núi Hương có dấu hiệu đào bới, nhưng nơi chúng ta ẩn náu không bị động đến. Thuộc hạ sợ . ..."


Kẻ này đi theo Trương Thuỵ cũng hơn 1 năm, ngoài ra đám sơn tặc ai không biết lão đại nhà mình có thứ chôn giấu ở trên núi dù sao cả tháng này bọn họ đều đang đào bới núi Hương, không biết mới là lạ.


Nay nghe đến trên núi Hương có dấu hiệu đào bới, đừng nói tên thám báo cho dù đám thuộc hạ của Trương Thuỵ cũng không khỏi bàn tán.
Mà Trương Thuỵ nhe đến đây lập tức đứng bật dậy. Hắn cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.


Nếu quân triều đình thực sự tìm thấy thứ đó... hậu quả khó mà lường trước.


Hắn bước tới gần bản đồ da dê trải trên một phiến đá bằng phẳng, ánh mắt quét nhanh qua các vị trí trọng yếu rồi dừng lại ở khu vực rừng núi phía nam. Trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên siết chặt nắm tay, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Không thể để bọn chúng thoát!"
Ngay lập tức, hắn quay người ra lệnh:


"Tập hợp nhân mã! Chúng ta sẽ đuổi theo đám binh lính triều đình chưa kịp rời đi”
“Bọn chúng chắc hẳn biết chuyện gì đang xảy ra, ta nhất định phải moi ra bằng được!"


Lệnh vừa ban ra, đám ác tặc lập tức vội vã chuẩn bị vũ khí, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, cũng không hổ là lão binh đi theo Trương Thuỵ đã lâu.
Tất nhiên nói ‘nhân mã’ chỉ là một dạng cách nói thôi, ‘nhân’ thì đương nhiên có nhưng ‘mã’ thì đào đâu ra ?.


Đến cả Trương Thuỵ cũng không có ngựa, chỉ có thể dùng cước bộ chạy tới.
Trương Thuỵ cũng không hoài nghi việc đại quân rút đi nhưng vẫn có binh sĩ bị bỏ lại, cái việc này thật ra là thường thức ở thời cổ đại, chẳng qua không ai miêu tả kỹ mà thôi.


Hành quân đánh trận, việc có binh lính theo không kịp đội ngũ là bình thường, nhất là hành quân gấp rút.
Dĩ nhiên Trương Thuỵ tuy lo lắng nhưng vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo, sau khi ra lệnh cho đám thuộc hạ chuẩn bị, hắn vội hỏi tên thám báo.


“Ngươi nói ngươi thấy đám lính triều đình bị bỏ lại, bọn chúng có phát hiện ra ngươi không ? bọn chúng lại có bao nhiêu tên ?”.
Nghe Trương Thuỵ hỏi, tên thám báo vội chắp tay tự tin nói.


“Bẩm đại nhân, đám binh lính nhà Hán làm sao phát hiện ra được thuộc hạ dù sao chúng ta cũng ở trên địa bàn này mấy tháng, bọn chúng lại vừa đến được bao lâu ?”
“Về phần số lượng, vì sáng nay sương mù lên cao cho nên thuộc hạ không chắc chắn nhưng cũng không quá mười tên”.


Nhận được câu trả lời, Trương Thuỵ mới phất tay cho tên thám báo rời đi, một bên xoay người nắm lấy lưu tinh chuỳ, một bên âm thầm suy nghĩ.
“Tháng trước ta nghe nói có một vị đại nhân vật đi đến Giao Chỉ, vị này chính là Giao Châu Thích Sứ - Giả Tông”


“Giả đại nhân đến Giao Chỉ, cũng không có đại hành động gì nhưng hiện tại xem ra Giả đại nhân bắt đầu có hành động dù sao đất Giao Chỉ hiện tại quá loạn, không thích hợp cho Giả đại nhân cai trị”


“Những vùng khác không nói nhưng An Định huyện ngay gần Long Biên huyện lại là vụ lúa của Giao Chỉ, Giả đại nhân không thể không quản”


“Cho nên đám binh sĩ triều đình ta nhìn thấy mấy hôm nay . . . cũng không phải tinh binh của Chu đại nhân mà có lẽ là tân binh của Giả đại nhân, đã như vậy chiến lực lại có bao nhiêu ?”


“Việc này kể cả có bẫy nhưng sao có thể bẫy được ta ? một đám tân binh làm sao ngăn cản được Trương Thuỵ ta đây ? vùng rừng núi này ta đã sớm quen, tới lui như gió thậm chí sớm chuẩn bị đường lui, cho dù thực sự có phục binh ta cũng không sợ”


Trương Thuỵ tự mình ‘thôi miên’ chính mình, trong lòng hắn bắt đầu bình tĩnh lại.
Kể cũng lạ, kẻ này tuy là phản tặc nhưng trong đầu một câu ‘đại nhân’ hai câu ‘đại nhân’ đối với quan lại nhà Hán.


Đệ nhất dũng tướng dưới quyền Lương Long còn như vậy, Lương Long không bại mới là lạ.






Truyện liên quan