Chương 145 : Vạn Sự Sẵn Sàng.
Chu Thái rốt cuộc nghe được việc quan trọng trong miệng Trần Minh.
Chu Thái ngày xưa thật ra cũng có theo quân Chu Tuấn đánh vào Giao Chỉ, năm đó hắn mới 17 tuổi.
Bản thân Chu Thái tất nhiên cũng không lập công gì, ra chiến trường cũng chỉ đứng cho có đội, chưa từng thật sự tham dự chiến tranh, hắn đi tới Giao Chỉ theo Chu Tuấn thời điểm đó càng giống như mở rộng tầm mắt.
Cũng bởi vậy, Chu Thái cũng không hiểu gì về Lương Long, càng chưa từng giao đấu với quân Lương Long.
Nhiệm vụ của Chu Thái khi đó là bảo vệ chủ doanh, có thể nói là nằm trong đội thân vệ của Chu Tuấn.
Vấn đề là Lương Long nào có đánh được vào chủ doanh của Chu Tuấn đề mà Chu Thái động thủ ?.
Chu Thái từ đầu đến cuối không tham dự chiến trường nhưng mà hắn cũng không đánh giá cao quân đội Lương Long thậm chí có phần khinh thường.
Lấy quân đội Lương Long so với quân chính quy của Chu Tuấn . . . đúng là đánh giá cao Lương Long.
Lấy chiến quả của trận chiến này mà xem, Chu Thái có phần coi thường quân Lương Long cũng là dễ hiểu.
Tuổi trẻ khí thịnh mà.
Ngay cả như vậy khi Chu Thái nghe đến Tào Dũng thì cũng cảm thấy Trần Minh nói đúng.
Chu Thái không coi trọng Tào Dũng nhưng hắn coi trọng thuỷ tặc, biết thuỷ tặc rất khó chơi.
Nói về thuỷ tặc, đất Dương Châu không nhiều.
Tuy sông Dương Tử là đại sông, đường sông rất nhiều nhưng lòng sông vốn lớn lại thêm nhiều đời mở đường dẫn tới dọc sông Dương Tử lại không tính là hoang vu mà cực kỳ tấp nập.
Quan trọng nhất, tuy ở Dương Châu cũng có đầm lầy nhưng đường sông đều chịu sự quản lý của các gia tộc lớn tại Dương Châu cùng quan chức địa phương, thuỷ tặc rất khó sinh tồn.
Nói gì thì nói, sông Dương Tử vẫn là con đường huyết mạch để thông thương của Dương Châu với các địa phương khác, lại làm sao có thể loạn ?.
Tuy nhiên hàng xóm của Dương Châu thì không như vậy, hàng xóm của Dương Châu là Kinh Châu, Kinh Châu nổi tiếng với rất nhiều thuỷ tặc, thuỷ tặc ở Kinh Châu cực kỳ hung hãn hơn nữa cũng rất khó dọn dẹp.
Vùng trung tâm Kinh Châu thì còn dễ bàn bởi nơi này được các gia tộc Kinh Châu quản lý tương đối ngay ngắn lại tiếp giáp với Dương Châu, vốn là giao thương huyết mạch giữa hai châu, thuỷ tặc không nhiều.
Tuy nhiên ở Bốn Quận Kinh Châu thì lại khác, tại bốn quận này không khác gì thiên đường của thuỷ tặc đường sông.
Bốn Quận Kinh Châu lại là các quận nào ? đáp án là Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương cùng Trường Sa.
( Lưu ý một chút, Trường Sa này là quận Trường Sa, cũng không liên quan gì đến quần đảo Trường Sa của Việt Nam).
Chu Thái cũng có dịp đi đến Kinh Châu, cũng từ người nhà hiểu được thuỷ tặc Kinh Châu khó chơi.
Chu Thái cũng không nghĩ Tào Dũng có thể so với đám thuỷ tặc Kinh Châu nhưng nếu có cơ hội diệt đối phương, tất nhiên nên diệt.
Chu Thái cùng Trần Minh rất nhanh thống nhất ý kiến, hai người quyết định chia ra hành động.
Một người dựa theo kế hoạch lập tức đi áp lương thực sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vòng trở về.
Một người thì cho binh sĩ đi chuẩn bị nguyên vật liệu, ở đây là . .. nhựa cây.
Như đã nói, Trần Minh ưu tiên dùng dầu hơn mỡ động vật nhưng nếu dầu không đủ thì sao ? vậy thì Trần Minh lùi một bước mà chọn nhựa cây.
Có một số loại nhựa cây cực kỳ dính, cũng cực kỳ dễ bắt lửa.
Tại thời cổ đại muốn sử dụng làm chất đốt dễ tìm nhất là nhựa thông, tuy nhiên khu vực Nam Bình thành này lại không có rừng thông.
Không có nhựa thông thì tìm nhựa cây nào ?
Trần Minh rất nhanh quyết định dùng nhựa trám.
Nhựa trám trong mắt Trần Minh không sánh bằng nhựa thông nhưng để làm chất đốt cũng là lựa chọn hàng đầu, quan trọng nhất là khu vực xung quanh Nam Bình có cây trám, loại cây này trên đường đi Trần Minh còn thấy không ít.
So với nhựa thông, sức công phá của nhựa trám kém hơn, tốc độ bắt lửa của nhựa trám thấp hơn, sau khi bắt lửa thì mùi của nhựa trám cũng không độc như nhựa thông, không thật sự có thể ảnh hưởng đối phương bằng múi khói.
Tuy vậy nhựa trám lại cháy âm ỉ hơn, khó dập hơn nhựa thông, dùng cho điều kiện thuỷ chiến không phải lựa chọn tệ, quan trọng nhất nhựa trám dễ tìm, chỉ cần là cây trám tất nhiên có nhựa trám nhưng nhựa thông thì phải tuỳ cây, ưu tiên tìm cây thông già lớn tuổi mới có thể sinh ra nhựa.
_ _ _ _ _ _
Trần Minh cùng Chu Thái chia nhau ra làm việc thì cùng lúc này, Lý Cầm cũng đã tới Nam Bình thành.
Để làm tin cho phía Nam Bình Thành, Trần Minh giao thư tín của Giả Tông cho Lý Cầm mang đi.
Trần Minh dù sao không phải tướng quân, hắn không có hổ phù hay những thứ có giá trị tương đương, hắn chỉ có một bức thư điều lệnh của Giả Tông, bên dưới có ấn tín của thích sứ đại nhân.
Vì sao Trần Minh nói Giả Tông chắc chắn gửi thư tín cho phía Nam Bình thành ? là bởi Giả Tông vừa đến nhận chức, quan chức Giao Chỉ nhiều người còn không nhận ra Giả Tông chứ đừng nói nhận ra chữ viết, con dấu của hắn.
Cho nên Giả Tông nhất định phải gửi một bức thư đến Nam Bình thành trước, chỉ rõ tình hình, trên thư cũng có ấn tín của Giả Tông.
Tiếp đó khi Trần Minh mang quân đến dưới chân thành, chỉ cần lấy điều lệnh ra là được, phía trong thành nhận điều lệnh, lại cầm bức thư Giả Tông gửi đến kia ra sau đó bắt đầu so sánh chữ viết cùng ấn tín, khi hai bên có độ trùng hợp thì coi như ‘đầu đuôi móc nối’ cũng coi như Trần Minh hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Cầm mang theo thư tín điều lệnh đi tới dưới chân Nam Bình thành.
Lý Cầm cùng một vài kỵ binh theo sau cũng không được vào thành mà là có người thả xuống một cái giỏ trúc từ trên tường thành xuống, binh lính trên thành tiếp nhận điều lệnh của Lý Cầm sau đó mới chạy đi báo tin, Lý Cầm chỉ có thể ở dưới thành chờ đợi.
Thư tín được đưa đến tay ai ? tất nhiên là đưa tới nhân vật đứng đầu thành Nam Bình.
Đứng đầu thành Nam Bình trước đây là Nam Binh huyện thừa – Phan Tuấn nhưng mà gần đây không giống, gần đây Nam Bình thành xuất hiện một vị huyện lệnh.
Trên thực tế, ở Giao Chỉ không có huyện lệnh, đứng đầu một huyện tại Giao Chỉ thường là huyện uý một huyện.
Huyện thừa cùng huyện ý tại Hán triều có thiết lập tương đương về cấp bậc huyện thừa quản dân sinh mà huyện uý quản quân sự.
Đứng trên cả hai là huyện lệnh nhưng huyện lệnh là chức quan lớn, đã là quan lớn tất nhiên phải do người Hán đảm nhiệm nhưng bình thường .. . ai lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm huyện lệnh ?.
Phải biết đây là một vị ‘600 thạch’ đại quan.
Cho nên huyện thừa một huyện ở Giao Chỉ thường là nhân vật có danh tiếng, có trọng lượng người bản địa ở Giao Chỉ đứng ra đảm nhiệm mà huyện uý một huyện thường là thân tín thậm chí là thân thích của thái thú Giao Chỉ cử đến.
Cái chức huyện thừa hay huyện uý này cũng tương đối thú vị, nó kẹt ở ngưỡng ‘200 thạch’ cái ngưỡng ‘phải xin phép’ triều đình nhà Hán.
Ở ngưỡng này bình thường tất nhiên phải đi xin công văn đàng hoàng, phải được triều đình nhà Hán phong đàng hoàng nhưng tại những nơi xa xôi quá thì Hán triều cũng tặc lưỡi cho qua, không quản quá chặt.
Bởi thế huyện thừa mới đến phiên người bản địa Giao Chỉ tiếp nhận.
Bình thường mà nói huyện thừa cùng huyện uý tạo ra sự cân bằng nhất định về mặt chính trị của địa phương nhưng mà sự cân bằng của Nam Bình thành hay rộng hơn là toàn bộ An Định huyện đều bị đánh vỡ bởi sự xuất hiện của một vị huyện lệnh mới tới.
Điều lệnh mà Lý Cầm dâng lên rất nhanh được đưa tới tay vị huyện lệnh này.
Ngồi trong thư phòng, vị huyện lệnh kia từ trong tay tôi tớ tiếp nhận điều lệnh nhưng cũng không có mở ra đọc, đợi đến khi tôi tớ lui ra ngoài, huyện lệnh mới trầm ngâm.
“Lý Ngọc, ngươi nói xem ?”.
Trong phòng này không bàn tới vị huyện lệnh mới đến kia thì còn có một người khác, kẻ này gọi là Lý Ngọc, chữ Tử Cương.
Người này nghe được huyện lệnh hỏi vội đứng lên cúi đầu chắp tay.
“Xin đại nhân trách tội, là Ngọc suy nghĩ không chu toàn .. . nếu không đại nhân để Ngọc dẫn người đi, tuyệt đối . . . không để lại dấu vết”.
Lý Ngọc nói xong, ánh mắt không che đậy sát khí nhưng mà đáp lại hắn chỉ là tiếng gió, nguyên một quyển thẻ tre cứ như vậy rơi vào đầu Lý Ngọc.
Lý Ngọc bị đau nhưng lại không dám hé răng một lời thậm chí cẩn thận nâng thẻ tre lên, cẩn thận đặt lên bàn cho huyện lệnh đại nhân.
“Hừ, ngu không ai bằng”
“Ngươi ở đằng sau chơi gắp lửa bỏ tay người thì cũng thôi đi, đằng này ngươi còn tính tự mình hạ tràng ?”.
“Họ Trần ch.ết trong tay loạn tặc vậy thì vạn sự đều yên, chút lương thực kia ta không để vào mắt nhưng đấy là ch.ết trong tay loạn tặc, hiện tại ngươi muốn ra tay cũng muộn”
“Dục nhân vật văn, mạc nhược vật ngôn; dục nhân vật tri, mạc nhược vật vi”
(Muốn người không nghe, tốt nhất đừng nói. Muốn người không biết tốt nhất đừng làm) – Khổng Tử.
“Chuẩn bị đi, phái người ra khỏi thành tiếp đón đối phương, tư thế thấp một chút, thu đi ngạo khí của ngươi, cũng đừng để đối phương nhận ra cái gì”
“Ngoài ra nếu đối phương có hỏi chuyện này, ngươi biết nên trả lời thế nào ?”.
Lý Ngọc nghe đại nhân nhà mình lên tiếng vội khom người nói.
“Bẩm đại nhân, Ngọc biết, xin đại nhân không cần lo lắng”.
Lý Ngọc vội bẩm sau đó cầm điều lệnh trên bàn bằng hai tay rồi chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Mãi đến khi ra khỏi cửa, sống lưng Lý Ngọc mới lại có thể thẳng trở lại, khuôn mặt của hắn trở nên phi thường khó coi nhưng mà hắn . . . cũng không có gan không nghe lời đại nhân nhà mình.
Mà khi Lý Ngọc rời đi, vị huyện lệnh bên trong cũng không khỏi trầm ngâm.
Việc Trần Minh có thể an toàn đi đến Nam Bình thành đúng là ngoài dự đoán của hắn.
“Hủ mộc bất khả điêu dã, phẫn thổ chi tường bất khả ô dã”
"Gỗ mục không thể chạm khắc, tường phân đất chẳng thể trát!"
“Phế vật thì mãi là phế vật, chẳng trách Chu thúc phụ có thể bình ổn loạn tặc nhanh như vậy”
Vị huyện lệnh này ở một bên vừa nói, bàn tay vừa lấy ra một quyển sách nhỏ, ở bên trên thình lình lại có viết tên Trần Minh.
Nếu Trần Minh ở đây nhìn thấy quyển sách này sẽ cực kỳ bất ngờ bởi vì trong sách dĩ nhiên ghi lại thông tin của nguyên chủ thậm chí cực kỳ đầy đủ.
“Kể cũng lạ, một kẻ phàm phu, xuất thân bần tiện lại có thể cứu Giả Tông trong cơn sóng gió”
“Kẻ này hồi nhỏ từng bái qua thầy, chính hắn cũng thừa nhận đi theo ân sư hơn nửa năm học được tài săn bắn, từ đó mới có thể sống tiếp, có chút danh tiếng ở các vùng xung quanh”
“Cũng không biết kẻ này đi theo cao nhân nào lại có thể học được một thân bản lĩnh như vậy ?”
“Chậc chậc, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, âu cũng là thiên ý đứng về phía Giả Tông”.