Chương 144 : Hoả Công Cùng Dạ Trạch.

Thời kỳ cổ đại hay cụ thể hơn là Tam Quốc này, phàm là muốn lấy ít địch nhiều đồng thời tạo ra những chiến quả không thể tưởng tượng được vậy cũng chỉ có thể dùng hoả công hoặc thuỷ công.


Thuỷ công . .. quá mức vô đạo bất lương, cho dù Trần Minh kiếp trước làm tặc, hắn chưa từng nhận mình là người tốt thì cũng khó mà chấp nhận được, đã thế không phải cứ muốn thuỷ công là có thể thuỷ công, muốn chơi thuỷ công nhất thiết phải tìm được đập hoặc dùng rất nhiều nhân lực vật lực đi ngăn dòng nước.


Hoả công thì khác, hoả công thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần có chất đốt cùng vật dẫn lửa.
Vật dẫn lửa ở cổ đại dễ tìm vô cùng bao quát củi khô, rơm rạ, đây gần như là tài nguyên vô hạn, cứ thích là lấy, lấy bao nhiêu cũng được.


Chất đốt thì sao ? chất đốt dễ thấy nhất là dầu cùng mỡ động vật.
Dầu ở đây là dầu vừng hoặc dầu cải, đây là hai loại dầu dễ thấy nhất và nhiều nhất ở thời đại này, ví như Trần Minh đốt đèn cũng là dùng dầu vừng.


Mỡ động vật được thấy nhiều nhất là mỡ lợn, mỡ bò, trong tay Trần Minh có sẵn nhất là mỡ lợn thậm chí số lượng nhiều lắm dù sao Trần Minh từ khi đến Giao Chỉ tới nay vẫn ưu tiên sử dụng thịt lợn.


Để mà so sánh, trong hoả công thì dầu dùng tốt hơn mỡ động vật, bản thân dầu dễ bắt lửa hơn, lửa cháy lâu hơn, lây lan cũng nhanh hơn.
Tuy nhiên mỡ động vật thật ra cũng là lựa chọn không tệ bởi vì nó quá rẻ, quá dễ kiếm, đặc biệt nhất là . . . nó gây ra mùi khó chịu cùng với nhiều khói.


Nói thẳng ra dầu thì dùng để đốt còn mỡ động vật lại thiên hướng gây hỗn loạn hơn.
Những kiến thức này Trần Minh lấy từ đâu ? có từ kinh nghiệm của bản thân hắn kiếp trước, cũng có từ Hưng tướng – Lê Văn Hưng.


Thời đại nhà Tây Sơn đã có hoả khí, có thuốc súng nhưng mà mấy thứ này vốn rất đắt, cho dù là tướng quân như Lê Văn Hưng cũng phải dùng dè chừng, muốn chơi chất nổ tốt nhất vẫn là dùng những bình nổ tự chế.


Dạng bình nổ này hiểu đơn giản là dùng mỡ lợn đun nóng lên rồi đổ vào bình gốm, lại lấy bấc nhúng vào mỡ, một đầu thò ra miệng bình làm ‘dây nổ’.
Bấc thì không cần cầu kỳ, thường là vải thô hoặc rơm rạ, cứ như vậy sau khi đốt bấc rồi ném bình ra ngoài cũng coi như bom tự chế.


Vấn đề hiện tại trước mắt Trần Minh là gì ?
Thứ nhất, Trần Minh trong tay có rất nhiều mỡ lợn nhưng để tối ưu hoá hoả công thì hắn vẫn cần dầu có điều dầu trong tay Trần Minh lại không nhiều.


Dầu đương nhiên là có nhưng thứ này chỉ dùng để đốt đèn, hoặc là đốt đuốc ban đêm, muốn mang ra hoả công thì không đủ.
Thứ hai tất nhiên là gió, hoả công ở thời cổ đại quan trọng nhất là gió, nhất định phải biết lợi dụng sức gió, phải hiểu thuận gió ngược gió.


Không phải ngẫu nhiên mà sự kiện Gia Cát Lượng gọi gió đông lại nổi tiếng đến thế.
Vấn đề cuối cùng quan trọng không kém gió chính là mưa, khi hoả công tốt nhất cầu trời đừng có mưa.


Lại là Gia Cát Lượng, lại là sự kiện hoả thiêu Kỳ Sơn so với Xích Bích không nổi tiếng bằng nhưng cũng coi như truyền kỳ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
“Hiện tại Giao Chỉ đã vào thu, thời tiết này . . . bình thường khó mà có mưa, mưa cũng khó mà mưa to”
“Mùa mưa dù sao cũng đã qua . . .”.


Trần Minh lẩm bẩm ở trong lòng nhưng hắn nghĩ nghĩ một hồi vẫn cứ đi ra khỏi trướng bồng, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
“Bầu trời xanh trong, có nắng nhẹ, ít mây”


Trần Minh lẩm bẩm, lại đưa ngón tay vào miệng ngấm nước bọt tiếp đó đưa ngón tay của hắn lên, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua ngón tay, Trần Minh hơi gật gù.
“Gió nhẹ, hướng gió từ Đông Bắc”.


Làm ra dự đoán sơ bộ, Trần Minh cảm thấy thời tiết hiện tại khó mà mưa được, ít nhất . . . là với kiến thức về thời tiết của Trần Minh.
“Sư huynh, ngươi đứng đây làm gì vậy ?”
Trần Minh bởi vì đang trầm ngâm suy nghĩ, hắn cũng không để ý Chu Thái đang tiến đến.


Chu Thái vừa ném Danh ở chỗ lang trung sau đó trở lại, hắn vừa về đến nơi thì thấy sư huynh nhà mình đang đứng ngoài lều.
“Ấu Bình, nhanh nhanh vào trong”.
Thấy Chu Thái trở về, Trần Minh vui vẻ kéo đối phương nhập lều trướng.
Trong lều lúc này cũng không có Phan Hùng, Trần Minh đã sớm cho người mang Phan Hùng đi.


Cũng không phải để tr.a tấn hắn hay gì cả, Trần Minh để Phan Hùng tự mình ổn định đám thuộc hạ, để hắn đi nói vài lời.
Đám người kia tuy bị khống chế nhưng vẫn tiềm ẩn nguy cơ, có Phan Hùng đứng ra hiển nhiên vẫn tốt hơn.
“Ấu Bình, ta có đại sự muốn nói với đệ”


Nghe được sư huynh nhà mình nói như vậy, Chu Thái lập tức nghiêm túc dù sao ‘đại sư’ trong miệng Trần Minh không nhiều.
Đầu tiên, Trần Minh vẫn nói với Chu Thái việc áp lương.


Lương thực nhất định phải mang đến Nam Bình thành, đây coi như giữ gốc, kể cả Trần Minh không giải quyết được Tào Dũng thì cũng không tính là thất trách trước mặt Giả Tông.
Trần Minh đã sớm cho Lý Cầm đi gọi viện binh, hiện tại chỉ cần Chu Thái dẫn kỵ binh tới áp lương là được.


Đợi viện binh của Nam Bình thành đến thì một nửa tiếp tục áp lương thực, một nửa lại theo Chu Thái trở về quân doanh bên này.
Vì sao lại phải trở về ? đương nhiên là để mang nạn dân trở về Nam Bình thành.


Ở thời cổ đại, tiếp nhận nạn dân không phải việc đơn giản, rất ít người nguyện ý tiếp nhận nạn dân vào thành, Trần Minh tất nhiên cũng hiểu điều này nhưng nếu chỉ cho nạn dân đóng trại ở lại dưới tường thành hoặc ngoại vi thành trì thì cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.


Nam Bình thành là đất của dòng họ Phan, họ Phan và họ Lý đều là cường hào ở Giao Chỉ, không có thân tình thì cũng phải có giao tình, để Lý Bưu đi nói một chút thì cũng không đến mức bị ngăn ngoài cửa.
Đây chỉ là mấy trăm nạn dân chứ không phải mấy ngàn.


Nghe được Trần Minh phân phó, Chu Thái rất nghiêm túc gật đầu, cho dù hắn vừa đi bắt người, cho dù nhìn hắn có chút phong trần nhưng Chu Thái cũng không ngại lập tức xuất phát.
May là Trần Minh cũng hiểu sư đệ nhà mình tương đối gấp, hắn nói xong việc này vội nói tới việc khác.


“Vận lương là việc nhỏ, việc sau này mới là đại sự”.
Từ nơi này đến thành Nam Bình thật sự đã không xa, cưỡi ngựa đại khái mất 1 canh giờ, cho dù hành quân đường bộ nhiều nhất cũng chỉ nửa ngày, nếu bây giờ xuất phát thì rạng sáng mai có thể áp lương tới Nam Bình.


Tất nhiên mọi việc không đơn giản như thế bởi đến hiện tại Trần Minh vẫn có chút đắn đo với Nam Bình Thành.
Vì cái gì . . . phía Nam Bình hiện tại vẫn không phản ứng ?.


Cứ coi như bọn họ không biết lương thảo bị tập kích đi nhưng đội vận lương đi từ Long Biên tới An Định, mục đích hướng tới Nam Bình thành thì sao bọn họ có thể không biết ?.


Chỉ cần người đứng đầu Nam Bình có chút trí tuệ, có chút hiểu chuyện thì đã sớm phái quân đội đóng ở bờ bên này, tiếp người qua sông.
Nếu phía Nam Bình có hành động, cho Phan Hùng thêm 10 cái lá gan hắn cũng không dám cho người mai phục bờ bên này, lại cần gì Trần Minh chơi kế hiểm ?.


Cho nên Nam Bình thành kiểu gì cũng có vấn đề nhưng Trần Minh hiện tại cũng không muốn tìm hiểu, cũng không quá muốn tính toán.
Món nợ này . . . lùi lại tính sau.


Về phần phía Nam Bình thành sau này còn chơi ngáng chân hoặc ám toán người của Trần Minh hay không ? Trần Minh tuyệt không lo lắng dù sao lãnh đạo của hắn là Giả Tông đây này, trên đầu Giả Tông còn có Chu Tuấn đây này.


Ở trong bóng tối làm một chút sự tình không để ai biết thì cũng thôi, Trần Minh đã cho người đi kêu gọi viện binh, đã áp lương tới tận đây rồi, đám người kia trừ toàn lực hỗ trợ ra còn có thể làm gì ?.
Mà việc lớn ở đây đương nhiên là Tào Dũng, Trần Minh . . . thèm Tào Dũng.


Tào Dũng là Thuỷ Long Tướng Quân, đầu của hắn có giá trị ngang ngửa Trương Thuỵ, có điều đây không phải vấn đề chính, Trần Minh không tham chút quân công này.


Đầu tiên, đây là cơ hội thích hợp nhất để diệt Tào Dũng, không mượn thời điểm này thì lại phải chờ rất lâu mới có cơ hội thứ hai dù sao chính Trần Minh cũng không tự tin dại dạ trạch Chu Diên lùng bắt Tào Dũng.


Địa hình đầm lầy ven sông vẫn luôn là cái gì đó . . . cực kỳ đáng sợ, coi đây như mê trận tự nhiên cũng không sai.
Thứ hai, Tào Dũng là thuỷ tặc lớn nhất hai vùng Chu Diên cùng An Định, địa bàn hoạt động của hắn là dọc sông Mẫu Hà.


Mẫu Hà là sông mẹ nuôi sống gần như cả Giao Chỉ, Tào Dũng hoạt động ở Mẫu Hà thì sau này Trần Minh lại làm sao có thể an dân ? làm sao có thể tập trung phát triển ?.
Ngay như tại An Định này, Trần Minh tới đây là để cứu tế nạn dân cùng dẹp loạn xung quanh Nam Bình, Tào Dũng tất nhiên là ‘loạn’ lớn nhất.


Thế giặc có thể không lớn nhưng cực kỳ khó chơi.
Thứ ba, Tào Dũng . . . có dạ trạch Chu Diên.


Trần Minh chưa từng đi qua Chu Diên nhưng địa hình dạ trạch, đầm lầy kiếp trước Trần Minh không lạ gì, ở phía nam Thái Lan không thiếu địa hình này, phiến quân mà Trần Minh gia nhập ngày đó cũng sinh hoạt ở trong khu vực này.


Loại địa bàn này dễ thủ khó công, là bình chướng thiên nhiên, đặc biệt nhất là nó có thể che đậy tầm mắt thế nhân.


Ở thời cổ đại nếu ngươi một mực ẩn ở địa phương này, người bên ngoài gần như không đi tác động tới ngươi, gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trần Minh muốn chiếm dạ trạch, tự nuôi thân binh mà thành thế lực.




Dạ trạch này vốn là nơi Tào Dũng sinh hoạt, ‘cơ sở vật chất’ tất nhiên không tệ, chỉ cần Trần Minh đưa người chuyển vào sống là được, không cần hắn tiếp tục đầu tư gì.


Dạ trạch này theo lời Phan Dũng thì có thể đủ nuôi dưỡng 500-800 người, đây cũng là số tư binh tối đa mà Trần Minh có thể nuôi trong thời gian ngắn, không phải càng thích hợp sao ?.


Ngoài ra có một vùng đất lẩn hoàn toàn khỏi ánh mắt thế nhân, Trần Minh mới có thể làm ra càng nhiều thử nghiệm, ví như tạo giấy, tạo muối, tạo vôi sống thậm chí là mở lớp dạy học, dạy tư tưởng đào tạo nhân tài cũng không phải không thể.


Trừ vấn đề lương thực cùng với mở rộng phạm vi hoạt động ra thì dạ trạch gần như không có điểm yếu.
Khối bảo địa như vậy, không chiếm lấy há chẳng phải có lỗi với chính mình ?.


Bởi thế, Tào Dũng là việc lớn nhất trong mắt Trần Minh, đối phương nhất định phải ch.ết, dạ trạch Chu Diên cũng nhất định phải đổi chủ.






Truyện liên quan