Chương 143 : Có Chút Điên Cuồng.
Trần Minh không có hứng thú hành hạ hay làm khó kẻ khác, hắn lúc này nhìn Phan Hùng đang cầu xin sau đó khẽ nói.
“Phan Hùng, Danh thật sự là con ngươi ?”.
Đến nước này thì Phan Hùng còn che đậy gì nữa, hắn cẩn thận gật đầu rồi đáp.
“Dạ thưa tướng quân, Danh đúng là con trai của tội nhân, nó năm nay mới tuổi cập quan, thằng bé bị tiểu nhân liên luỵ, nó là một đứa bé tốt . . . tất cả . . . tất cả “.
Phan Hùng lại muốn vì con trai cầu tình nhưng mà Trần Minh đã đưa tay chặn họng hắn lại, sau đó Trần Minh nói thẳng.
“Phan Hùng, ta lại cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, việc này làm tốt ta có thể tha cho con trai ngươi vô tội, cho dù là ngươi cũng chưa hẳn đã phải ch.ết”.
Trần Minh có tâm thu Phan Hùng nhưng thời đại này nhà Hán vẫn còn, Linh Đế còn tại vị.
Hán triều suy yếu nhưng nó yếu đến mấy cũng không phải Trần Minh hiện tại có thể đi thách thức nó.
Nếu là thời điểm sau khi Linh Đế ch.ết, Hán triều gần như chỉ còn trên danh nghĩa, thời điểm này muốn chiêu mộ loạn tặc như Phan Hùng rất dễ, toàn bộ chỉ bằng ý tứ của quan chức địa phương.
Nhưng lúc này thì khác, kể cả muốn chiên mộ Phan Hùng, kể cả Giao Chỉ là nơi cách xa trung tâm quyền lực nhà Hán thì việc thu Phan Hùng vẫn phải dựa theo luật pháp nhà Hán.
Trên đầu của Trần Minh còn có Giả Tông đây này, hắn cứ như vậy thu Phan Hùng, giả sử sau này Giả Tông biết chuyện lại nghĩ như thế nào ? với dạng nho sĩ như Giả Tông thì hắn quan tâm nhất là ‘trật tự’ là ‘quy tắc’.
Tuy tỷ lệ Giả Tông biết và quan tâm tới chuyện này không cao nhưng Trần Minh không muốn đi cược, được không bù nổi mất.
Muốn thu lưu Phan Hùng thì nhất định phải làm theo quy tắc, quy tắc đầu tiên không gì ngoài bốn chữ - Lập Công Chuộc Tội.
Phan Hùng ở một bên nghe Trần Minh nói thì cũng không có biểu hiện gì quá mức rung động, kẻ này sau đó hít một hơi thật sâu hướng về Trần Minh ôm quyền.
“Xin đại nhân phân phó, tiểu nhân muôn ch.ết cũng không chối từ”
Phan Hùng nói thì nói vậy nhưng trong lòng hắn không có nhiều hy vọng dù sao hắn biết tội trạng của mình như thế nào.
Quan trọng nhất, Trần Minh là quan mà quan phương trong lòng Phan Hùng đồng nghĩa với … bất tín, đồng nghĩa với không đáng tin.
Không chỉ quan lại ở Giao Châu mà quan lại ở thời kỳ Hán mạt này đa phần đều như vậy nhưng tại đất Giao Chỉ này thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Đám thái thú Giao Chỉ vốn coi người dân bản địa như heo như chó đợi làm thịt, để bản thân có thể mặc sức kiếm tiền, mặc sức bóc lột, cái đám này lại làm sao có thể giữ chữ tín ?.
Tất nhiên Phan Hùng kể cả không tin Trần Minh thì hắn cũng không có gan lá mặt lá trái với Trần Minh dù sao con trai hắn ở trong tay Trần Minh.
Phan Hùng không sợ ch.ết, hắn cũng không sợ Trần Minh nói một đằng làm một nẻo, hắn chỉ hy vọng Trần Minh thả cho con trai hắn đi.
Về phía Trần Minh, hắn tất nhiên không biết Phan Hùng đang nghĩ gì, hắn lúc này chủ động nói.
“Ta muốn ngươi giúp ta cầm xuống thuỷ tặc Tào Dũng”
“Trước hết, ngươi hiểu gì về Tào Dũng ?”
Phan Hùng nghe Trần Minh hỏi, khuôn mặt của hắn xuất hiện sự suy tư sau đó mới cẩn thận ôm quyền hồi báo.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không quá hiểu rõ đối phương, chúng ta năm đó đi theo Lương tặc nhưng không thể nói thân thiết bao nhiêu”
“Tiểu nhân . . . tiểu nhân năm đó quản hậu cần, trừ Lương Cường ra thì bất kể Trương Thuỵ hay Tào Dũng đều có chút va chạm với tiểu nhân, hai bên cũng không vui vẻ gì”
“Tiểu nhân chỉ biết .. . Tào Dũng năm xưa vốn xuất thân làng chài, nhà hắn nhiều đời sinh hoạt ở huyện Khúc Dương, ở Khúc Dương rất có thanh thế, dần dần tạo thành thế lực cho riêng mình”
“Sau này khi Lương tặc nổi lên, Tào Dũng mang thân binh cùng đội thuyền ra nhập Lương tặc, rất được Lương tặc coi trọng có điều . . . Tào Dũng sau này cũng dần dần bị Lương tặc xa lánh”
“Kẻ này cậy có thế lực cùng đội thuyền nhiều khi còn không để Lương tặc vào mắt, hống hách vô cùng, lại thêm chúng ta sau này rất ít thuỷ chiến cho nên Tào Dũng càng ít được trọng dụng”
“Về phần Tào Dũng, kẻ này có tính tình hung hăng ngang ngược lại có phần hống hách, đặc biệt yêu thích tài bảo cùng nữ sắc”
“Trước đây hắn chịu Lương tặc giao nhiệm vụ canh giữ đường sông Mẫu Hà, ngăn cách đường thuỷ từ Nam Bình lên Thanh Hà và xa hơn là Long Biên huyện, bởi thế Tào Dũng mới cho thuộc hạ xây dựng căn cứ ở đầm trạch gần Chu Diên, cũng chuyển căn cứ sang huyện Chu Diên”
“Lại sau khi Lương tặc ch.ết, đám loạn tặc chúng ta chạy tứ tán, mỗi người một ngả, cũng chỉ có Tào Dũng sống tốt nhất, vẫn hùng cứ đầm trạch Chu Diên, thanh thế không giảm mà tăng”.
Trong tứ long năm xưa đi theo Lương Long, cũng chỉ có Tào Dũng vẫn hoạt động mạnh ở bên ngoài.
Lương Cường thân là em trai Lương Long tất nhiên bị chém đầu tại chỗ.
Trương Thuỵ thành công phá vây nhưng cũng chỉ dám tập hợp chút đàn em lên núi làm tặc, bày mưu tính kế.
Phan Hùng thì trực tiếp dẫn theo thân tín chạy về quê nhà, chạy về trong núi không đi ra ngoài, ở ẩn một thời gian.
Điều này có thể thấy . .. nắm giữ thuyền nhỏ cũng địa hình ủng hộ khiến cho Tào Dũng thật sự khó chơi.
“Tào Dũng lại có bao nhiêu quân ?”
Phan Hùng nghe vậy, hắn lại bắt đầu cân nhắc.
“Bẩm đại nhân, trước đây Tào Dũng có 300 thuỷ binh, gần 200 thuyền nhỏ”
“Hiện tại . .. hiện tại tiểu nhân không rõ nhưng tiểu nhân đoán chừng Tào Dũng phải có đến 500 thuỷ binh, thuyền nhỏ phải 300 chiếc”
Vì sao Tào Dũng chỉ có 300 thuỷ binh nhưng lại có đến 200 thuyền ? dĩ nhiên là bởi thuyền của hắn còn để chở hàng, còn để giúp Lương Long vận chuyển đường thuỷ cho nên thuyền nhiều lắm.
Hiện tại, quân số không những không giảm thậm chí còn tăng, trở thành thuỷ tặc lớn nhất Chu Diên thậm chí là cả Giao Chỉ.
Cũng đừng nghĩa 500 thuỷ binh là ít, con số này cũng đủ để Trần Minh . .. không muốn gây đối phương.
Tất nhiên đấy là khi Trần Minh không bắt được Phan Hùng, hiện tại không giống.
“Vì sao ngươi biết đối phương có 500 thuỷ binh ?”
Câu hỏi này đúng là làm khó Phan Hùng dù sao trước đó hắn chỉ đoán, tất nhiên khi Trần Minh hỏi thì Phan Hùng không dám không trả lời thậm chí phải nghĩ câu trả lời tốt nhất.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không rõ ràng nhưng có thể tính được”
“Đầm trạch Tào Dũng lựa chọn không thể chứa quá nhiều người, bất kể là thuỷ tặc hay người nhà của bọn họ cũng không quá được 700-800 người, quá con số này thì Tào Dũng chắc chắn gặp vấn đề về lương thực”
“Đầm trạch tuy tốt, dễ thủ khó công nhưng cũng khó tự cung tự cấp, lương thực của Tào Dũng hầu hết đều đến từ đánh cướp xung quanh Chu Diên cùng An Định, đi đi lại lại giữa hai quận này”
“Vì hiện tại không còn Lương tặc cấp lương cho hắn, Tào Dũng nhất định gặp khó về lương thảo, tiểu nhân đoán hắn phải mở rộng lượng thuỷ tặc mới có thể hướng về hai huyện này hoạt động mạnh”
“Ngoài ra . . . ngoài ra khi tiểu nhân muốn cướp lương, Tào Dũng cũng cực kỳ ủng hộ, hào phóng cho tiểu nhân mượn trăm chiếc thuyền nhỏ đồng thời cũng há mồm đòi chia 4 phần lương thảo”.
Phan Hùng rất cẩn thận nói ra suy đoán của mình, Trần Minh nghe xong cũng không khỏi gật gù.
Như Phan Hùng nói, Tào Dũng cũng có nỗi khổ của hắn, vấn đề của Tào Dũng là lương.
Hắn chỉ có thể hoạt động trên sông, rời khỏi Mẫu Hà thì Tào Dũng chẳng là gì cho dù hắn có vài trăm thuộc hạ.
Dựa vào sông vậy đồng nghĩa với Tào Dũng chỉ có thể cướp đoạt trên sông cùng phạm vi gần đó, để gia tăng ‘doanh thu’ thì Tào Dũng tất nhiên phải tăng ‘nhân công’.
Tuy nhiên tăng ‘nhân công’ thì cũng tăng ‘chi phí’ nó tạo thành một bài toán rất khó có lời giải cho Tào Dũng trừ khi hắn bỏ vùng đầm lầy ở Chu Diên chuyển đến nơi khác.
Đầm lầy đã có thể coi là lá chắn phòng ngự thiên nhiên tốt nhất của thời cổ đại rồi, ngươi ẩn tại tron đầm lầy chẳng nhẽ còn hy vọng nơi đây vừa bảo vệ ngươi, vừa có thể cung cấp lương thực cho ngươi ?.
Điều này hiển nhiên là vô lý, ẩn sâu tại đầm lầy khiên Tào Dũng chỉ có thể một mực cướp bóc, rất khó tự mình sản xuất cái gì.
“Nếu ta muốn ngươi hiện tại dẫn theo 100 quân tốt đóng giả làm thuộc hạ của ngươi, lên thuyền nhỏ mang lương về cho Tào Dũng thì có thể dụ được Tào Dũng ra ngoài không ?”.
Trần Minh cần chính là cần cái này, hắn nếu có thể câu Tào Dũng ra ngoài thì mọi việc đều dễ giải quyết.
Vụ này giống như trong Tây Du Ký vậy, Tôn Ngộ Không tuy mạnh nhưng cũng không giỏi thuỷ chiến, gặp thuỷ quái đều cần Bát Giới cùng Sa Tăng liều mình xuống nước dụ thuỷ quái lên, Tôn Ngộ Không mới có thể đánh ch.ết nó.
Phan Hùng nghe Trần Minh nói, ánh mắt của hắn rốt cuộc hơi sáng lên, hắn là người đọc sách, hắn biết . . . Trần Minh ra mưu kế hay.
Mượn việc hắn trá hàng cùng đến giao lương thực cho Tào Dũng sau đó quay giáo đột kích đối phương đương nhiên là kế hay, chỉ tiếc .. . Phan Hùng cảm thấy kế sách của Trần Minh khó mà thành công.
“Bẩm đại nhân, kế sách của đại nhân cực kỳ tuyệt vời, tiểu nhân cũng nguyện vì đại nhân đi đầu tuy nhiên .. . Tào Dũng vốn cực kỳ cẩn thận, cho dù tiểu nhân mang lương thực đến thì cũng không thể vào căn cứ địa của hắn, chỉ có thể lựa chọn giao hàng trên một nhánh sông gần đó mà thôi”
“Tào Dũng . . . vốn tinh thông thủ chiến, cho dù bị tập kích bất ngờ cũng khó có khả năng giết ch.ết được hắn, chỉ cần để hắn chạy về đầm lầy vậy . . . lại gần như không có cơ hội bắt hắn lần nữa”.
Phan Hùng cẩn thận vì Trần Minh phân tích, bộ dạng . .. có vài phần giống quân sư.
Trên thực tế năm xưa Phan Hùng cũng là quân sư cho Lương Long, tất nhiên hắn cũng không có kè kè bên cạnh Lương Long dù sao hắn còn phải lo hậu cần.
Nếu không phải hiện tại bị bắt lại thêm con mình trong tay Trần Minh, Phan Hùng thật ra rất muốn nói Trần Minh ‘ngu xuẩn’.
Đầu tiên, Phan Hùng vốn chỉ có gần trăm người, mang người quay đầu về gặp Tào Dũng cũng không thể quá con số này bởi chỉ cần nhiều hơn, Tào Dũng tất sinh nghi.
Thứ hai, chỉ bằng trăm người lại làm sao đấu lại mấy trăm thuỷ tặc của Tào Dũng, cho dù có yếu tố bất ngờ ?.
Ban đầu có thể làm cho Tào Dũng luống cuống nhưng về sau chỉ sợ toàn quân đều bị diệt.
“Mà thôi mà thôi, cái mạng của ta không đáng tiền, hắn thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm, ta phối hợp là được, chỉ cầu hắn thả cho con trai ta một con đường”.
Đây là suy nghĩ trong lòng Phan Hùng nhưng mà hắn nào biết được, suy nghĩ của Trần Minh lại có phần điên cuồng hơn nhiều.
Hắn vốn tiếc mạng binh sĩ của mình, tất nhiên chiến tranh phải có hy sinh, phải có mất mát, Trần Minh không thể mãi bảo vệ đám binh sĩ nhưng Giao Chỉ vốn là ‘tân thủ thôn’ Trần Minh sao có thể đẩy binh sĩ vào thế khó ?.
100 tân binh của Phá Quân Doanh đi tập kích 500 thuỷ tặc ? vừa nghe đã thấy thất bại nhưng mà . . . hoả công thì sao ?.
Một trận hoả công, chúng sinh bình đẳng.
Một trận hoả công chỉ cần có thể làm tốt, ưu thế của Tào Dũng không còn lại gì.
Cho nên, Trần Minh muốn mượn Phan Hùng dụ Tào Dũng cùng đại quân đi ra sau đó . . . dùng hoả công, mượn hoả thế đốt sạch đám thuỷ tặc ở đầm lầy Chu Diên.