Chương 142 : Phan Danh.
Lý Bưu rời đi, Trần Minh vì để giết thời gian lại lôi Thái Bình Đạo Kinh ra đọc.
Thái Bình Đạo Kinh xuất thế cũng khiến Trần Minh có một con đường khác để đi chẳng qua con đường này Trần Minh không thích thôi.
Hắn có thể học theo Trương Giác, phổ biến Thái Bình Đạo ở Giao Chỉ, bản thân thậm chí có thể đóng giả thiên sư.
Trương Giác có thể đóng giả thiên nhân, Trần Minh thân là người hiện đại vì sao không đóng giả được ?.
Đợi sau này Chu Tuấn rút quân trở về, Giả Tông rời đi, Hoàng Cân nổi dậy thì Trần Minh trực tiếp phất cờ hô vang ‘Thanh Thiên Đã ch.ết – Hoàng Thiên Đương Lập”.
Từ nay đến đó còn khoảng 4 năm, trong 4 năm không phải không thể tạo nên một phiên bản Hoàng Cân ở Giao Chỉ do Trần Minh đứng đầu.
Tất nhiên hô xong khẩu hiệu này, theo giáo chúng nổi lên, Trần Minh rất nhanh có thể thống nhất Giao Chỉ thậm chí cắt đứt Giao Chỉ khỏi Giao Châu, cho dù mở rộng chiến hoả ra toàn bộ Giao Châu cũng không phải không được.
Nghe thì con đường này dễ đi, quả thật tiền kỳ nó rất dễ đi nhưng càng về sau lại càng khó.
Trong lịch sử, Hoàng Cân quân chưa từng đánh xuống được Dương Châu, Hoàng Cân Quân chưa từng qua được sông Dương Tử.
Điều này đại biểu cho Trần Minh chỉ có thể tự chiến, Hoàng Cân cùng Trương Giác không liên hệ gì với hắn.
Cũng đồng nghĩa Giao Chỉ dành được độc lập thậm chí toàn bộ Giao Châu độc lập nhưng đối thủ sau này sẽ luôn là Kinh Châu cùng Dương Châu.
Có lẽ có người nói . . . đánh thì đánh thôi, ai sợ ai ?.
Vấn đề là có thể đánh bao lâu ? có bao nhiêu người bản địa phải ngã xuống ?.
Trừ khi có thể đánh chiếm Kinh Châu cùng Dương Châu nếu không Trần Minh không có đường ra, Giao Châu gần như không có đường ra.
Đánh chiếm Kinh Châu cùng Dương Châu . . . cũng chưa bao giờ là việc dễ, hai nơi này bị thế lực bản địa phân tách rõ ràng, bọn họ bình thường có thể thi nhau nội đấu nhưng khi thật sự có ngoại xâm vậy thì đoàn kết cực kỳ.
Đến cả Tứ Thế Tam Công như Viên Thuật đánh Kinh Châu còn không nổi, Trần Minh vì sao phải dẫn dân chúng Giao Châu đi liều ch.ết va chạm với Kinh Châu ?.
Càng quan trọng, đời trước Trần Minh đi làm tặc cả đời, chạy trốn cả đời, hắn . . . cực phản cảm với con đường này.
Nếu có thể chọn, ai lại chọn làm tặc ?.
_ _ _ _ _ _
Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài phá tan không gian yên tĩnh nơi lều trướng của Trần Minh.
Ở bên ngoài có gì đó nhốn nháo khiến Trần Minh không thể không bỏ sách xuống nhưng không cần đợi hắn đi ra ngoài, cửa lều của hắn cũng bị mở ra.
Toàn bộ Phá Quân Doanh ngoại trừ Chu Thái thì không có ai dám ‘tự nhiên’ như vậy đi vào lều trướng của Trần Minh.
Người đến quả thật là Chu Thái, lúc này vẻ mặt của Chu Thái vui vẻ cực kỳ, ngoài ra trên vai còn mang theo một người.
Chu Thái ném thẳng người này xuống đất, động tác mạnh đến nỗi làm đối phương rên rỉ.
“Sư huynh, kẻ này trơn như trạch vậy nhưng cuối cùng cũng không làm khó được Ấu Bình này”.
Chu Thái vừa nói vừa chỉ đối phương, theo Chu Thái chỉ, Trần Minh thấy được một người nam nhân, có điều . . . nhìn không rõ tuổi tác cùng dung mạo.
Nguyên do là bởi mặt mũi đối phương đã bị đánh sưng lên, tác giả đương nhiên là Chu Thái.
Trần Minh hơi liếc nhìn Chu Thái một chút, trong nội tâm thở dài nhưng cũng không nói gì, làm người ai chẳng có tính cách riêng ?.
Chu Thái bình thường vốn nóng tính dù sao hắn mới 18 tuổi, cái tuổi này lại thêm một thân võ nghệ hơn người thì cũng khó để Chu Thái bình tĩnh được.
Chu Thái bị kẻ dưới đất ‘cắn’ mấy ngày nay, bị đối phương đánh du kích mấy ngày nay, với tính cách Chu Thái không tức giận sao được ?.
Nếu Chu Thái không phải vận lương thì đã sớm dẫn kỵ binh chạy ra ngoài quét vài vòng, nhất quyết phải bắt được đối phương.
Cũng trách kẻ dưới mặt đất ‘biết chạy’ để Chu Thái cho dù dẫn theo kỵ binh nhưng cũng không dễ bắt mới dẫn tới Chu Thái càng giận, chịu không ít đau khổ về thể xác.
May mà Chu Thái vẫn biết chừng mực, không có đánh ch.ết đối phương, vết thương nhìn thì ghê người nhưng còn xa mới nguy hiểm đến tính mạng.
“Ấu Bình vất vả rồi, kẻ này là ai ?”.
Trần Minh vừa nói vừa mời Chu Thái ngồi xuống, tiện đường vận dụng lợi thế tay dài mà vươn tay ra lấy một ống tre trên bàn ném cho Chu Thái.
Chu Thái tiếp nhận ống tre, thấy bên trong có nước cho nên không nghĩ nhiều cứ thế tu ừng ực.
Uống hết một ống tre, ánh mắt Chu Thái không khỏi sáng lên.
“Sáng khoải, sáng khoải”.
Đưa tay lau miệng mình, Chu Thái rất nhanh nói.
“Sư huynh, đệ trên đường cũng đã hỏi qua đám tù phạm, biết được kẻ này gọi là Danh, không rõ họ”
“Kẻ này không lớn tuổi lắm nhưng lẩn còn hơn cá trạch, nếu không phải đệ có kỵ binh lại thêm vùng này vốn nhiều bình nguyên thì chưa chắc đã tóm được đối phương”.
Danh.
Cái tên này tương đối lạ nhưng Trần Minh cũng không có suy nghĩ gì, hắn lại hỏi Chu Thái.
“Võ nghệ kẻ này ra sao ?”.
Chu Thái nghe vậy đắn đo một chút sau đó nói.
“Võ nghệ cũng được, ở trên Lý Cầm một chút nhưng không bằng A Chính, càng không bằng A Sử”.
Nhận xét của Chu Thái tương đối rõ ràng, đủ để Trần Minh hiểu rõ thực lực đối phương.
Võ nghệ chỉ hơn Lý Cầm ? như vậy xác thực không cao.
Lý Cầm thật ra có thể hình tương đối đẹp, chiều cao đến gần 1m8, thân hình vạm vỡ có da có thịt nhưng Lý Cầm cũng không phải con nhà võ, hắn tuy biết võ nghệ nhưng càng giống để phòng thân thôi.
Lý Tiến là người sùng nho học, Lý Tiến cũng không thật sự Lý Cầm đi tòng quân mà càng muốn đứa cháu của mình đọc sách viết chữ.
Không nói đến tương lai vào triều làm quan dù sao cái này rất không thích hợp nhưng tranh thủ một chân huyện uý một huyện nào đó trong tương lai ở Giao Chỉ lại không phải không được.
“Sư huynh, người đệ cũng bắt được rồi, sư huynh mau kể cho đệ nghe sư huynh qua sông thế nào đi”.
Chu Thái đối với việc bắt được Danh tuy hả dạ lắm nhưng không coi đây là chiến công gì cả, hắn càng háo hức muốn nghe về việc Trần Minh qua sông.
Từ bờ bên này, Chu Thái tất nhiên cũng nhìn thấy khung cảnh bờ bên kia nhưng cũng giống như xem TV mà tắt tiếng vậy, cái hiểu cái không.
Khi Chu Thái thấy từ bờ bên kia xuất hiện cả trăm thuyền nhỏ, kẻ địch lúc nha lúc nhúc ở bên kia bờ thì chính Chu Thái cũng sợ, không phải bản thân hắn sợ hãi mà là hắn sợ Trần Minh có chuyện.
Chu Thái tự hỏi nếu rơi vào tình huống của Trần Minh thì hắn có thể làm gì ? biện pháp tốt nhất là nhảy thuyền chạy trốn, hy sinh lương thực mà giữ người.
Đánh nhau trên nước khác xa với đánh nhau trên bộ, cho dù ngươi tinh thông thuỷ tính thì lại như thế nào ? kẻ địch chỉ cần ôm tay ôm chân ngươi là đủ để ngươi không làm gì được.
Nhân loại dù sao vẫn là sinh vật trên cạn, ở dưới nước lại còn nghĩ lấy ít địch nhiều là điều không tưởng.
Chu Thái thật ra cũng biết qua loa mưu kế của Trần Minh nhưng khi thấy Trần Minh thật sự không tốn một binh một tốt qua sông thậm chí còn khiến toàn bộ loạn tặc quỳ xuống, Chu Thái rung động vô cùng.
Chỉ có hắn mới biết, giây phút ấy hắn hâm mộ cùng ngưỡng vọng đại huynh nhà mình ra sao.
Nghe được Chu Thái dò hỏi, Trần Minh cũng bật cười, hắn cũng rất thoải mái mang đầu đuôi câu chuyện, mang mạch suy nghĩ nói cho Chu Thái.
Ngoài ra Trần Minh cũng không quên gọi người đến áp giải Phan Hùng đến đây, hắn muốn để Phan Hùng gặp mặt Danh một lần.
_ _ _ __ _
Hai người Trần Minh cùng Chu Thái trò chuyện vui vẻ trong lều, không lâu lắm thì có binh sĩ áp giải Phan Hùng đến.
Phan Hùng so với kẻ gọi là Danh kia thì được đối xử tốt hơn nhiều, trừ hai tay bị trói, miệng bị bịt ra thì cũng không chịu nỗi đau về xác thịt.
Phan Hùng ban đầu đi vào lều vải, hắn dùng ánh mắt đầy tức giận nhìn Trần Minh nhưng rất nhanh ánh mắt Phan Hùng co rụt lại.
Phan Hùng nhìn thấy . . một nam nhân nằm trên nền đất, cả người cong như con tôm, khuôn mặt đầy những vết tím bầm, miệng há ra không nói thành lời thậm chí còn đang ngất lịm đi không rõ sống ch.ết.
Phan Hùng như bị điên mà lao đến người nam nhân này nhưng vì hai tay bị trói, hắn chỉ có thể quỳ xuống đất sau đó áp đầu vào thân thể đối phương như muốn lay tỉnh đối phương, miệng kêu gào những âm thanh không thành tiếng, ánh mắt của một người trung niên vốn từ tràn đầy tức giận với Trần Minh biến thành sự . . . đau xót.
“Danh là con trai Phan Hùng sao ?”.
Biểu hiện của Phan Hùng quá mức rõ ràng, lại thêm Chu Thái nói tuổi tác của Danh không lớn khiến Trần Minh không khỏi suy nghĩ một chút.
Tiếp đó Trần Minh mở miệng.
“Hắn không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chịu chút nỗi đau xác thịt thôi”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Trần Minh vang lên, Phan Hùng hơi ngẩng đầu nhìn Trần Minh.
Lúc này ánh mắt của hắn thế nào ? cũng không phải tức giận, không phải như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Minh mà là như đang cầu xin Trần Minh.
Nhìn ánh mắt này của Phan Hùng, Trần Minh ở trong lòng thở dài, hắn cũng không muốn làm khó đối phương.
“Yên tâm, không ch.ết được”
“Ta chỉ muốn ngươi nhận người, nếu ngươi nhận ra đối phương thì gật đầu, sau đó ta cho lang trung tới kiểm tr.a tình hình đối phương”.
Quân đội Trần Minh không có . . . quân y, thật ra thì Hán mạt không có quân y, lực lượng quân y riêng biệt là thứ không tồn tại nhưng trong quân đội vẫn có lang trung đi theo, bọn họ được quy luôn vào đội hậu cần.
Đối với câu nói của Trần Minh, Phan Hùng vội gật đầu liên tục sau đó lại đưa ánh mắt cầu xin Trần Minh, cầu xin hắn cứu Danh thậm chí bắt đầu hướng về Trần Minh dập đầu.
Thời đại này cũng không tồn tại cái câu ‘đầu gối nam nhân có hoàng kim’ thời đại này quỳ là một việc rất bình thường, Trần Minh gặp mặt Giả Tông trong những sự kiện mang tính chính thống cũng phải ngồi quỳ kia kìa.
Tuy nhiên khấu đầu lại khác, dập đầu . . . vẫn là một hình thức lễ nghi cực nặng.
“Ấu Bình, đệ mang Danh đến chỗ lang trung, cẩn thận một chút”
Chu Thái nghe vậy liền ôm quyền nhận lệnh sau đó đưa tay ra.
Chu Thái vốn muốn nhấc bổng Danh lên bằng một tay nhưng nghĩ thế nào . . . hắn vẫn đổi tư thế, dùng hai tay bế Danh lên như bế công chúa vậy sau đó đi ra bên ngoài lều để lại không gian cho Trần Minh cùng Phan Hùng.
Trần Minh cũng rất tự nhiên đi đến bên cạnh Phan Hùng, cởi trói cùng tháo bịt miệng cho hắn.
Khi bịt miệng được tháo ra, Phan Hùng mở miệng như muốn nói gì đó nhưng Trần Minh đã chặn họng hắn.
“Biểu hiện của ngươi như vậy quả làm ta bất ngờ, Danh là con ngươi ?”
“Sư đệ ta chỉ biết tên đối phương cũng không biết họ, việc không có họ ở đất Giao Chỉ này cũng là bình thường, cũng không hiếm gặp nhưng ta cảm thấy giống như có người cố tình che đi họ của hắn, là ngươi đi ?”
“Cha mắc trọng tội, có thể bị chém đầu cả thị tộc cho nên con tất nhiên không theo họ cha ?”
“Phan Dũng, ngươi không hổ là người có học thức, tính toán không tệ lắm, không giống đám giặc cỏ xung quanh”.
Nghe Trần Minh nói vậy, miệng Phan Hùng mấp máy nhưng sau đó nam nhân này không nghĩ nhiều nữa, lại quỳ xuống trước mặt Trần Minh.
“Tướng quân, xin người tha cho Danh đi, tội nhân có tội muôn lần ch.ết không hối hận nhưng Danh còn trẻ, nó đều là bị tội nhân liên luỵ . .. mọi tội nghiệt tướng quân cứ áp lên trên đầu tiểu nhân là được”.
Vừa quỳ, Phan Hùng lại vừa dập đầu.
Nhìn Phan Hùng như vậy, Trần Minh mỉm cười.
Cũng không phải cười vì có thể bắt nạt đối phương hay quỳ vì có kẻ quỳ dưới chân mình, đây không phải tính cách của Trần Minh.
Hắn vui vì lúc này đã có sự đảm bảo, đảm bảo . . . Phan Hùng sẽ không quay mũi giáo vào hắn.
Kẻ này hiện tại . . . có thể dùng.
_ _ _ _ __
P/s : Cho tác giả xin phép bắt đầu bật Vip từ mấy chương sau ạ.
Mình thu phí 300/1c ạ.