Chương 141 : Ân Sư Nơi Đâu ?.
Mặt trời lên cao, thời tiết có phần dễ chịu.
Cho dù là giữa trưa nhưng mà cũng không nóng nực cho lắm thậm chí ánh nắng mặt trời còn giúp đẩy lùi cái ẩm ướt ở của thời tiết nơi đây.
Trần Minh ngồi trong trướng bồng, nhàn nhã tự thưởng cho mình một đốt tre chứa nước rễ cỏ lau non.
Nói là trướng bồng thì cũng có phần không đúng, đây chỉ là một chiếc lều quân dụng dựng tạm.
Trần Minh đã hứa cho dân chúng 3 bữa ăn, hắn đương nhiên sẽ không rút lại lời nói, mà 3 bữa ăn tại thời đại này cũng không phải 1 ngày mà là 2 ngày.
Điều này có nghĩa Trần Minh cần cho quân đội hạ trại ở phía bờ bên này, sẽ tốn thêm ít nhất 1 ngày nữa trước khi tiến về phía Nam Bình thành.
Việc này thật ra cũng không tốt, chậm trễ một ngày vận lương tới Nam Bình đồng nghĩa với rất nhiều việc cũng chậm trễ nhưng Trần Minh cảm thấy có thể đánh đổi.
Hắn đang nhắm đến Tào Dũng, hiện tại hành quân đến Nam Bình hoàn toàn có thể mất tiên cơ.
Lại nói đến tình hình hiện tại, đại doanh của quân Trần Minh vẫn chưa xây dựng xong nhưng không khí xây dựng ngất trời, không chỉ có binh sĩ của Trần Minh tham dự mà còn có cả nạn dân đứng ra giúp đỡ.
Tất nhiên không phải bọn họ tự nguyện ra giúp mà là Trần Minh để Lý Bưu cùng các cường hào đất Long Biên đứng ra lo liệu việc này, đứng ra quản lý dân chúng.
Dân sinh là một vấn đề rất phức tạp, nó . . . có phần nằm ngoài khả năng của Trần Minh, tốt nhất vẫn nên ném cho đám phú hào địa chủ bản địa, những người này có thừa kinh nghiệm thậm chí có thừa uy vọng đối với nạn dân.
Một mặt để nạn dân xây doanh trại, một mặt Trần Minh cũng cho người bắt nhốt hết thân binh của Phan Hùng lại, tuy Phan Hùng đã đầu hàng nhưng đám này thuộc về lực lượng nguy hiểm, không coi giữ không được.
Tiếp đó lại bắt đầu phân nạn dân thành từng nhóm từng nhóm nhỏ, mỗi nhỏm khoảng 10-20 người sau đó ném cho các địa chủ đất Long Biên xử lý.
Đêm nay nạn dân đều sẽ ngủ lại trong quân doanh của Trần Minh, về đêm thời tiết rất lạnh cũng không thể để bọn họ ngủ bờ ngủ bụi chứ ?.
Đại doanh của Trần Minh vốn chỉ có khoảng 600 người, nay tăng lên cả ngàn người tất nhiên cũng là vấn đề nhưng chỉ chịu một đêm mà thôi thì cũng bình thường, chen nhau một chút cũng không sao cả.
Để toàn bộ nạn dân vào quân doanh cũng có thể khiến quân doanh trở nên loạn thậm chí sinh biến, làm Trần Minh lo lắng nhất hiển nhiên là vấn đề lương thực.
Doanh trại nếu như có biến, lương thực bị đốt thì sao bây giờ ?.
Thế cho nên Trần Minh để Lý Cầm mang người chạy đến Nam Bình thành trước, hy vọng viện quân của Nam Bình thành đến nơi đây.
Tiếp đó Trần Minh chuẩn bị để kỵ binh áp tải một phần lớn lương thực thẳng đến Nam Bình, đợi quân đội Nam Bình thành phản ứng sau đó chạy tới tiếp viện thì đội vận lương cũng đã lên đường, hai bên rất có thể ở trên đường gặp nhau, tiếp đó Lý Cầm liền giúp Trần Minh xử lý luôn việc này, đảm bảo lương thực được đưa đến Nam Bình thành an toàn cùng đủ số.
Việc áp lương . . . không phải việc đơn giản, đã thế kỵ binh của Trần Minh cũng chưa trở lại, Trần Minh lúc này đang đợi Chu Thái ‘bắt tặc’ trở về, sau đó còn phải đợi Chu Thái cùng kỵ binh dẫn người qua sông.
Nói chung, việc cần làm nhiều lắm nhưng mà Trần Minh vẫn có thể chỉ tay năm ngón cho nên hắn mới có thời gian nhàn nhã nghỉ trưa.
Về phần Chu Thái vì sao bây giờ vẫn chưa bắt được địch nhân ? cái này Trần Minh cũng không suy nghĩ nhiều bởi hắn không tin Chu Thái thất bại.
Dẫn dắt kỵ binh ra ngoài bắt người, tuy số lượng kỵ binh chỉ có khoảng 20-30 người nhưng không phải một nhánh loạn tặc có thể chống được, nhất là khi có Chu Thái.
Chu Thái không phải kỵ tướng, không giỏi cưỡi ngựa như Triệu Vân, Quan Vũ hay Lã Bố nhưng phóng mắt khắp đất Giao Chỉ này thì cũng đủ rồi.
_ _ _ __ _
“Đại nhân cho gọi Lý mỗ”.
Trong lúc Trần Minh đang ‘nghĩ linh tinh’ thì Lý Bưu đến.
Lý Bưu đi vào trong lều của Trần Minh vội chắp tay hành lễ.
Mà nhìn Lý Bưu tới, Trần Minh cũng vui vẻ chủ động đứng lên chào đối phương.
“Lý tiên sinh mời ngồi, không biết công việc sắp xếp nạn dân ra sao rồi ?”.
Đến tận hôm nay Trần Minh mới biết Lý Bưu dùng tốt, cũng coi như là . . . có lỗi với người ta.
Mà Lý Bưu cũng rất cung kính nói.
“Bẩm tướng quân, mọi việc đều rất thuận lợn, nạn dân được chia thành các nhóm nhỏ, do gia đinh của chúng ta quản lý, bọn họ cũng không có gan sinh chuyện, nhất là khi có binh lính của đại nhân nhìn chằm chằm”
“Ngoài ra, đám nạn dân này cảm ân tướng quân còn không hết, tướng quân không những không chấp việc cũ mà còn cấp cái ăn cho bọn họ, đám nạn dân này đối với tướng quân trăm tạ ngàn tạ, lại làm sao dám sinh sự ? ngược lại càng cố sức làm việc”.
Lý Bưu cũng nói thật, dù sao đám nạn dân này là có tội, Trần Minh đã không trách tội thì chớ còn cấp cái ăn cho bọn họ, lại làm sao dám sinh sự ?.
Ở thời đại này, trừ những kẻ cùng hung cực ác ra thì dân chúng vẫn rất đáng yêu, vẫn rất ngây thơ, vẫn học được cảm ân.
Về phần Trần Minh để nạn dân giúp hắn làm gì ? thật ra cũng không có gì.
Trần Minh chỉ yêu cầu bọn họ giúp Trần Minh xây dựng doanh trại tạm thời cho binh sĩ thôi.
Việc này khiến binh sĩ Trần Minh có thể rảnh tay đi giúp hắn tìm kiếm một số nguyên vật liệu khác.
Cũng phải nói tới Trần Minh không muốn để những người dân này khuất tầm mắt của mình, không phải hắn lo lắng nạn dân mà hắn lo lắng bên trong có thuộc hạ của Tào Dũng.
Nơi này có hơn 400 nạn dân, Trần Minh tính áp tải toàn bộ tới Nam Bình thành, bất kể nhà bọn họ ở đâu, quê quán ở đâu, trước mắt cứ tập trung ở Nam Bình thành đã rồi nói sau.
Tất nhiên thời đại này có rất nhiều việc thương tâm, ví như cha mẹ đói quá phải ra ngoài kiếm ăn để con cái một mình ở nhà chẳng hạn.
Nếu thân là cha mẹ bị ép đi tới Nam Bình thành, con cái ở nhà làm sao bây giờ ?.
Người già không có khả năng lao động ở nhà làm sao bây giờ ?.
Trường hợp xấu nhất, những người này sẽ bị ép ch.ết đói trong nhà, Trần Minh tất nhiên không muốn nhìn thấy cái này bởi thế hắn mới gọi Lý Bưu tới.
“Lý tiên sinh, như vậy thì tốt quá, Trần mỗ lại muốn Lý tiên sinh giúp một việc nữa”
“Bẩm tướng quân, tướng quân cứ nói”.
“Lý tiên sinh, phiền tiên sinh nói với các trưởng bối khác, phiền các trưởng bối hướng về nạn dân tìm hiểu rõ ràng ví như tên họ, quê quán, trong nhà có ai không”
“Việc này cần làm nhanh chóng, trong vòng 1 canh giờ Trần mỗ cần đáp án cho nên cũng chỉ có thể để các trưởng bối cố gắng một chút”
Trưởng bối ở đây đương nhiên là đám địa chủ thổ hào kia nhưng cũng không thể gọi khơi khơi như vậy.
Việc tìm hiểu rõ tên họ, quê quán, hoàn cảnh sinh hoạt của người dân thật ra cũng không phải việc gì hiếm lạ, ít nhất quan lại thời đại này vẫn hay làm.
Khi đối mặt nạn dân, hầu hết quan lại nhà Hán đều hỏi hộ tịch, nạn dân có hộ tịch mới thật sự là nạn dân, không có hộ tích . .. sẽ bị quy thành lưu dân.
Giữa lưu dân cùng nạn dân vẫn có khác biệt rất lớn thậm chí rất nhiều nơi không nhận lưu dân.
Dĩ nhiên đấy là nhà Hán, tại Giao Chỉ muốn hỏi hộ tích thật sự là viển vông, 100 người dân ở Giao Chỉ may ra có 1 người có hộ tịch, hỏi cái này bằng thừa.
Tuy vậy vẫn cần phải biết quê quán, nơi ở, hoàn cảnh gia đình của nạn dân, có gì để Trần Minh chiếu cố một chút.
Lý Bưu nghe được Trần Minh phân phó, hắn hơi nhíu mày nhưng rất nhanh dãn ra.
“Bẩm tướng quân, thời gian có chút gấp nhưng Lý mỗ nhất định sẽ hoàn thành tốt, tướng quân lại đợi tin tức của Lý mỗ”.
Có khoảng hơn 400 nạn dân, số lượng này thật ra . . . rất ít.
Nạn dân ở Giao Chỉ khi tập trung lại phải lên đến hàng vạn người chứ nói gì 400 người.
Trần Minh cho 1 canh giờ tuy gấp nhưng cũng không khó, chỉ cần đám địa chủ cường hào này toàn tâm làm việc.
Nghe Lý Bưu nói như vậy, Trần Minh cũng hài lòng gật đầu sau đó cho phép Lý Bưu rời đi.
Mà theo Lý Bưu rời khỏi lều vải của hắn, Trần Minh bắt đầu đưa tay lên vân vê cằm của hắn.
Như đã nói, Trần Minh hiện tại đột nhiên cảm thấy Lý Bưu dùng tốt, kẻ này nhát gan thì có nhát gan nhưng nếu những việc liên quan đến hành chính hoặc dân sinh thì Lý Bưu có phần nhạy bén hơn người.
Trần Minh cũng muốn xem lần này Lý Bưu có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hắn giao hay không, nếu Lý Bưu vẫn làm tốt, Trần Minh . .. không ngại tiếp tục giao việc cho hắn.
Cái này . . . cũng rất tư bản, ngươi làm càng tốt thì việc càng nhiều nhưng tại xã hội cổ đại, được giao càng nhiều việc đồng nghĩa với càng được tin tưởng . . . thiết nghĩ Lý Bưu cũng không trách Trần Minh đi ?.
Theo lý mà nói, nhiệm vụ của Lý Bưu cùng cái đám thổ hào đất Long Biên kia sắp hoàn thành, chỉ cần vận lương đến Nam Bình là hết việc, bọn họ có thể dẫn gia đinh, dẫn ngựa trở về Long Biên huyện, tiếp đó không cần quan tâm.
Lý Bưu là người Lý gia, thú thật Trần Minh còn chưa có đủ thẩm quyền để chiêu mộ người Lý gia, trừ khi như Lý Cầm được Lý Tiến nhét vào trong quân Trần Minh thì khác.
Người ta có thể chủ động nhét người nhưng Trần Minh lại không thể chủ động đòi người, thân phận hắn không thích hợp.
Tuy thế, tiện tay nhờ vả một chút . . . cũng không sao đúng không ?.
Trần Minh cũng không đòi hỏi Lý Bưu làm việc gì quá khó, hắn tính . . . đưa Lý Bưu một bức thư cùng một túi muối tinh sau đó đợi Lý Bưu cùng đoàn thương đội Lý gia đi tới Dương Châu lại giúp hắn chuyển thư cùng quà tặng đi cho một người.
Trần Minh muốn tặng đồ cho ai ? đáp án dĩ nhiên là ân sư của nguyên chủ.
Nói sao nhỉ, ân sư không chịu để lại tính danh cho nguyên chủ biết, cũng không thật sự nhận nguyên chủ làm đệ tử, sau khi hai người chia tay thì cũng có gần 2 năm bản thân nguyên chủ chưa từng gặp ân sư.
Nguyên chủ tất nhiên cũng rất muốn gặp ân sư nhưng giữa trời đất bao la, lại biết ân sư ở đâu ?.
Tuy vậy Trần Minh không phải là nguyên chủ, đã thế Trần Minh còn tiếp nhận truyền thừa của hai vị danh tướng Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí.
Trần Minh sao có thể không nhận ra ân sư của nguyên chủ bất phàm ? cực kỳ bất phàm ?.
Tuy ân sư chỉ thể hiện một phần bản lĩnh, cũng chỉ dạy nguyên chủ mỗi tài bắn cung nhưng tiễn thuật của đối phương cho dù là Lê tướng hay Nguyễn tướng đều có phần không bằng.
Người như vậy sao có thể vô danh ? người như vậy mà chỉ là nhân vật vô danh trong Tam Quốc thì Trần Minh . . . tình nguyện không xuất thế, bo bo giữ mình ở Giao Chỉ luôn cho lành.
Tiếp đó Trần Minh dựa vào kiến thúc của mình ở thời Tam Quốc để xác định, hắn cảm thấy ân sư của nguyên chủ . . . 8-9 phần chính là một trong Ngũ Hổ Thượng Tướng sau này của Lưu Bị - Hoàng Trung – Hoàng Hán Thăng.
Tuy ân sư không hay kể chuyện của mình cho nguyên chủ nhưng có một số tình tiết Trần Minh vẫn nhớ.
Ví như ân sư tuổi tác không nhỏ, đã ngoài 30.
Ví như ân sư của Trần Minh không chỉ có võ nghệ kinh người, tài bắn cung độc bộ thiên hạ mà còn có chữ nghĩa, hiểu đủ thứ điển tích điển cố, ít nhất kiến thức gấp mấy lần nguyên chủ.
Lại ví như ân sư nhà hắn chưa có con trai.
Tuổi ngoài 30, đến tận tuổi này vẫn chưa có con nối dõi tông đường thì cũng là hiếm có, nhất là với quan niệm thời đại này.
Cho nên, Trần Minh mới có thể khoá chặt Hoàng Trung, hắn cảm thấy ân sư của nguyên chủ rất có thể là lão tướng truyền kỳ này.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán, bởi là phỏng đoán nên Trần Minh để Lý Bưu đi giúp hắn kiểm tr.a hư thực một chút dù sao Trần Minh không thể phân thân.
Nếu đúng . . . Trần Minh quả thật kiếm bộn, tất nhiên để chiêu mộ Hoàng Trung là việc rất khó khăn dù sao hắn là trò, người ta làm thầy, ở thời đại này trò muốn chiêu mộ thầy . . . không đơn giản.
Cái này giống như Công Tôn Toản với Lư Thực vậy, Công Tôn Toản ngày đó hùng cứ U Châu nhưng cũng nào mời được Lư Thực xuống núi giúp đỡ ?.
Việc này nếu đúng cũng chỉ coi như nối lại quan hệ đôi bên thôi, tiếp đó lại cần Trần Minh đi kinh doanh con đường này.
Mà nếu không đúng ? vậy thì coi như đáp cầu trước với người ta.
Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân hay Lã Bố Trương Liêu, Điển Vi gì gì đó ở quá xa so với Trần Minh, muốn đi nhìn phong thái của đám người này hiện tại là không thiết thực nhưng Hoàng Trung lại ở Kinh Châu, cách Giao Châu không quá xa, cũng không phải là không thể đến gặp một lần, cho dù chỉ là luận bàn.
Ngồi ở Giao Chỉ, cứ muốn ước lượng thực lực của anh hùng trong thiên hạ mà không có tham chiếu thì có ý nghĩa gì đâu ?.
Có Hoàng Trung làm thước đo chiến lực hiển nhiên là tốt nhất.
Bởi vậy bất kể thế nào, Trần Minh cũng sẽ để Lý Bưu đi ‘cọ’ Hoàng Trung một chút, sau đó mới tính tiếp.