Chương 140 : Cơm Nước.

Trần Minh đối với khống chế kẻ khác rất có kinh nghiệm.
Bất kể là kinh nghiệm chân thật của hắn ở đời trước hay xem qua các phương tiện truyền thông đều không phải người cổ đại có thể so sánh.


Trần Minh dùng một tay đè cổ Phan Hùng xuống, cánh tay của Trần Minh như gọng kìm khiến cho Phan Hùng muốn vùng vẫy thế nào cũng làm không nổi.
Thậm chí vì khuôn mặt bị dí sát xuống đất, Phan Hùng có thể mở miệng kêu lớn nhưng cũng không nói được thành ngôn ngữ cụ thể, chỉ có những tiếng ‘anh ách’.


Tiếp đó Trần Minh làm gì ?.
Hắn lại dùng tay nhấc người Phan Hùng lên sau đó hai tay vào thế tạo thành đòn khoá cổ.
Rơi vào đòn khoá của Trần Minh cho dù Chu Thái cũng không cựa quậy được huống hồ Phan Hùng thế là Phan Hùng rất nhanh ngất lịm đi.


Cũng phải nói nơi Trần Minh nói chuyện với Phan Hùng cũng ở góc khuất mắt dù sao đây là hắn tỉ mỉ lựa chọn.
Cho dù Phan Hùng bị Trần Minh khống chế, bị hắn đánh ngất lịm đi thì đám thuộc hạ của Phan Hùng cũng không phản ứng được.


Ném Phan Hùng nằm trên mặt đất, Trần Minh lúc này chỉ cần chờ đợi hai chuyện.
Thứ nhất là Quách Hoè mang người trở lại, Trần Minh hướng dẫn hắn mang lá chuối nấu gạo cho dân chúng ăn.
Thứ hai hiển nhiên là đợi Phá Quân Doanh qua sông.


Phía bờ bên này của Trần Minh chỉ có khoảng 50 lính, phần còn lại đã chèo thuyền về bờ bên kia đón người dẫn đến nhân số phía Trần Minh thiếu khá nhiều.


Lúc này nếu nổ ra chiến đấu hoặc đám thuộc hạ của Phan Hùng cùng đường sẽ rất phiền cho Trần Minh, hắn nhất định phải bảo trì cảnh giác nhưng mà chỉ ít phút nữa khi mà đội ngũ thứ hai thành công lên bờ, quân số của Phá Quân Doanh bên này lên đến khoảng 200 người, lúc đó vạn sự đều yên.


Cũng không để Trần Minh chờ lâu lắm, Quách Hoè dẫn theo vài binh sĩ trở về đồng thời phía bờ bên kia cũng có một toán quân mới cập bến.
Cái này có thể coi là ‘song hỉ lâm môn’ không ?.


Với việc viện quân đi đến bờ bên này, quân số của quân đội Trần Minh lập tức tăng lên hơn 200 người, lực lượng này đã đủ để bảo đảm an toàn cho Trần Minh cùng lương thực dù sao bên kia chỉ là nạn dân, cho dù đám thuộc hạ của Phan Dũng cũng không phải tinh binh gì, vốn dĩ là giặc cướp xuất thân.


Bên kia đã không còn chiến ý, nạn dân một khi đã bị đánh tan chiến ý thì gần như chỉ biết chạy, muốn một lần nữa gây dựng sĩ khí là điều rất khó, thế mới có chuyện Lưu Bị cùng Quan Vũ- Trương Phi chỉ cần một đám nghĩa binh cũng có thể khiến quân Hoàng Cân ở mặt Hà Bắc chạy té khói.


Thời cổ đại này sĩ khí thực sự rất quan trọng, câu ‘binh bại như núi đổ’ cũng chính là nghĩa này, một khi không còn sĩ khí rất khó đánh tiếp.


Trần Minh thấy có tiếp viện đến thì thả lỏng hơn nhiều, hắn chủ động đi tới chỗ Quách Hoè sau đó lại gọi thêm mấy chục binh sĩ mang theo bao gạo đi tới chỗ nạn dân.
Theo Trần Minh cùng binh sĩ mang theo bao gạo tới, những người nạn dân đang nơm nớp lo sợ ở đằng xa không khỏi chú ý nhìn bọn hắn.


Ánh mắt mờ mịt cũng trở nên có chút sức sống.
“Lý tiên sinh”.
Trần Minh cũng chú ý đến ánh mắt của người dân, hắn quay đầu nhìn Lý Bưu ở đằng sau.
Lý Bưu vội tiến lên một bước, cẩn thận nói.
“Tướng quân mời nói”.


Nếu để ý một chút thì lúc này Lý Bưu cũng có phần khác biệt với trước khi sang sông, trước đó hắn đứng bên cạnh Trần Minh vẫn là đứng thẳng lưng, trừ lúc nào khom người chắp tay ra.


Hiện tại Lý Bưu cũng chủ động khom lưng với Trần Minh, chỉ từ tư thái đi bộ thôi cũng lộ ra vài phần cung kính, lộ ra kẻ dưới với người trên.
Dĩ nhiên Trần Minh không chú ý đến mấy cái này, dạng tiểu tiết này Trần Minh không quan tâm lắm.


“Lý tiên sinh lại đi nói với nạn dân xung quanh một chút, chúng ta bắt đầu nấu cơm cho bọn họ ăn, lại bảo bọn họ chịu khó đợi nửa canh giờ sẽ có ăn”.
“Việc này cũng chỉ có thể phiền Lý tiên sinh rồi”
Lý Bưu nghe vậy vội nói.


“Nào có gì phiền phức, được làm việc cho Trần tướng quân là phúc của Lý mỗ”
“Trần tướng quân đang vì dân chúng Giao Chỉ tạo phúc, Lý mỗ hổ thẹn là người bản địa còn không giúp được gì, làm sao lại phiền phức”


Lý Bưu nói xong chủ động bước về phía trước, tiến nhanh về phía nạn dân.
Việc này cũng chỉ có Lý Bưu làm được thậm chí còn làm tốt là khác, Lý Bưu dù sao cũng xuất thân Lý gia hơn nữa trong gia tộc cũng là nhân vật chức cao.


Người như Lý Bưu tiếp xúc với dân chúng nhiều lắm nhất là nạn dân, biết khi nào cần mềm khi nào cần cứng, so với Trần Minh thì đối phương còn làm tốt hơn.
Đương nhiên để an toàn, Trần Minh vẫn hô 3-4 binh sĩ đi theo Lý Bưu.


Tiếp đó Trần Minh mới gọi chúng sĩ bắt đầu tìm một khoảng đất trống để đào đất, đào các hố nhỏ, dạng hố rộng 60cm, sâu 50 cm.
Vì địa hình ở đây ngay gần sông cho nên đào hố rất dễ, càng làm Trần Minh vui vẻ là hắn đào được đất sét.


Tất nhiên đào được đất sét ở ven sông không tính là cái gì, Trần Minh cũng không có ý định làm gì quá cao siêu nhưng mà đất sét giữ nhiệt tốt, có thể bớt cho Trần Minh chút phiền phức.


Trần Minh để binh sĩ đào 10 hố đất, tiếp đó lại lót lá chuối bên dưới, tổng cộng lót 2 lớp sau đó đổ nước ngập miệng hố 7 phần.
Một bên để binh sĩ đào hố, Trần Minh gọi một nhóm binh sĩ khác đốt lửa.
Đốt lửa cũng không phải để đun nước sôi mà là . . . đun đá.


Vì đây là ven sông, đá cuội có thể coi là tài nguyên vô hạn, rất dễ kiếm.
Đá cuội dạng nhỏ thì Trần Minh cho người trực tiếp nung, tiếp đó lại cho binh sĩ tìm mấy viên đá phẳng, có diện tích bề mặt tương đối lớn.


Dạng đá phẳng này được Trần Minh dùng như một chiếc chảo, cũng để lửa nung bên dưới rồi cho chúng binh sĩ đổ gạo lên bề mặt đá rồi bắt đầu ‘rang gạo’.
Ở thời cổ đại này bất kể là gạo lúa nước hay gạo lúa mì đều không phải gạo trắng như người hiện đại hay mua về ăn.


Đây là những hạt vàng óng ả, người dân muốn ăn cơm thường thường đều phải ngâm gạo qua đêm hoặc vài tiếng đồng hồ đợi hạt gạo nở ra mới bắt đầu nấu được.
Trần Minh không có thời gian ngâm gạo cho nên hắn để binh sĩ rang gạo trên mặt đá để tách hạt gạo ra.


Cũng không cần để gạo quá chín, chỉ cần hạt có dấu hiệu tách ra là được rồi, khi gạo có dấu hiệu tách hạt thì thay mẻ mới, mẻ cũ cứ như vậy thả vào hố vừa đào.


Đợi gạo bên này thành công tách hạt, bên kia đá cuội cũng được nung nóng, Trần Minh cho người lấy đá cuội này thả vào 10 hố đất, lại đậy lá chuối lên trên cho kín hơn, phủ đá cuội lớn xung quanh chặn miệng hố lại, như vậy . . . một nồi cơm tự nhiên được sinh ra.


Trần Minh đối với dân chúng Giao Chỉ cũng không tiếc, hắn từ trong ngực lấy ra một túi muối tinh.
Đây là hàng ‘nhà trồng’ của Trần Minh, lại có gì mà tiếc ?.
Để thêm chút gia vị cho dân chúng, đợi cơm ở bên dưới thành hình thì Trần Minh sẽ đi tới mỗi hố đất rắc muối lên sau đó trộn đều.


Thú thật, nếu có dụng cụ nấu cơm chuyên nghiệp thì Trần Minh cũng không vẽ vời cho thêm chuyện, chủ yếu là không có.
Dù sao hắn muốn đưa người qua sông cũng phải ưu tiên đưa binh sĩ đến trước để đảm bảo an toàn.


Chuyến tiếp theo thì phải ưu tiên lương thực cùng với đám cường hào đất Long Biên đi theo quân.
Chuyến cuối cùng mới là đồ hậu cần tiếp tế bao quát đồ nấu cơm.


Cũng may địa hình xung quanh quả thật rất thích hợp cho Trần Minh ‘nấu cơm’ ngoài ra Trần Minh còn không thiếu người, có cả trăm người cho hắn chỉ đạo sao có thể không đủ ?
Dưới sự chỉ đạo của Trần Minh, không khí ven sông nhất thời trở nên nhộn nhịp cực kỳ.


Vấn đề nấu cơm đã được giải quyết, như vậy . . . nấu nước thì sao ?.
Trần Minh cũng tính cho nạn dân . . . mở rộng tầm mắt một chút, coi như cải thiện bữa ăn.


Nước ở đây không phải là nước sôi đơn thuần mà là Trần Minh cho người đi chặt tre về làm ống tre, tiếp đó để quân của hắn đi đào rễ cỏ lau non ven bờ.


Tài nguyên có sẵn vì sao không dùng ? rễ cỏ non trong mắt Trần Min có thể coi là thức uống tuyệt hảo, tạm không bàn về bổ dưỡng hay lợi ích sức khoẻ nhưng thứ nước này có vị thanh ngọt tự nhiên đã thế còn thơm mùi cỏ tươi.


Loại nước này đối với Trần Minh mà nói cũng không xa lạ gì, kiếp trước vào những thời điểm khó khăn hắn cũng uống không ít.
Đợi nước rễ non sôi lại thả thêm chút muốn vào làm chất điện giải thì có thể đáp ứng đủ toàn bộ tiêu chí ngon- bổ - rẻ.
_ _ _ _ _ _


Cơm nước nghe thì đơn giản nhưng vấn đề này Trần Minh vẫn luôn cực chú trọng, bất kể là với quân đội hay dân chúng thì Trần Minh luôn cố gắng làm tốt nhất trong khả năng.


Người thời đại này đã đủ khổ rồi, có bữa cơm cùng giấc ngủ là thời gian quý giá nhất, hạnh phúc nhất trong ngày, chỉ có lúc này mới khiến rất nhiều người cảm nhận được mình đang sống, mình đang tồn tại.
Tuy nhiên Trần Minh cũng phát hiện ra một vấn đề khá lớn, đấy là . .. tính thụ động.


Dân chúng thời đại này cực kỳ thụ động, gần như không có khả năng chủ động làm gì.
Ví như Trần Minh rõ ràng đang cho binh sĩ tấp nập làm việc nhưng cũng không có nạn dân nào chủ động đứng lên xin nhận việc hay có những hành động tương tự.


Chỉ cần Trần Minh không ra lệnh hay có chỉ lệnh cụ thể, những người dân này đều chỉ biết ngồi bệt nơi đó chờ đợi.
Những người này có gan cầm vũ khí, nghe Phan Hùng hô hào đi cướp lương vậy vì sao lại không thể chủ động giúp đỡ binh lính triều đình, chủ động phân ra chút nhân thủ cho Trần Minh ?.


Thứ nhất, đây là khoảng cách giữa binh sĩ, quan lại cùng dân chúng, mở rộng ra là cách biệt giai tầng.
Thứ hai, không chỉ dân chúng Giao Chỉ mà toàn bộ thời đại này là thế, dân chúng phần lớn là thụ động, ai bảo gì làm nấy, không như thế thì làm sao quản dân ?.


Đây là chính sách ngu dân mà chế độ phong kiến thích dùng nhất.
Thứ ba, những người dân này không coi đây là việc của mình.


Nếu bọn họ bị đói vậy vì cái ăn những người này sẽ chủ động cực kỳ nhưng lúc này rõ ràng có người đang nấu cho họ ăn thì bọn họ lại trở về vị trí an toàn của chính mình, chờ đợi tiếp tế tới.




Một phần có thể hiểu đây là ‘nhân chi thường tình’ nhưng cũng có thể quy cho học thức, quy cho chế độ thậm chí quy cho mâu thuẫn giữa người dân Giao Chỉ cùng triều đình nhà Hán.


Liệu có thể quy lỗi cho ai ? Trần Minh rất khó quy tội cho dân chúng, cũng rất khó trách móc gì bọn họ bởi đây là vấn đề của cả một thời đại.
Nhưng việc này cũng khiến Trần Minh nhận ra, giai đoạn tiếp theo ở Nam Bình, ngoại trừ tiếp tế cho dân chúng ra thì hắn còn phải thắt chặt tình quân dân gắn kết.


Không cần đến mức quân dân một lòng, quân với dân như cá với nước nhưng phải làm sao để dân chúng xung quanh cảm thấy bọn họ là một phần của cái chế độ này, để dân chúng xung quanh cảm thấy bọn họ cùng binh sĩ đứng về một phe chứ không phải dăm ba câu hô hào của đám loạn tặc có thể kéo bọn họ dựng cờ.


Trong tương lai, Trần Minh đương nhiên sẽ tách Việt Nam ra khỏi sự ảnh hưởng của nhà Hán nhưng hiện tại lại không được, cũng không cần thiết.


Trần Minh không có năng lực đó bây giờ hơn nữa việc tồn tại một triều đình cho dù hư vô mơ mịt nhưng nó vẫn là thể chế chính trị thống nhất, có thống nhất mới có thể hội tụ tất cả về một mối, mới có danh nghĩa, mới có thể quy dân.
Chung quy . . . vẫn là gánh nặng đường xa.






Truyện liên quan