Chương 139 : Bắt Gà.
Trần Minh nghe Phan Hùng kể chuyện của mình, kể về nạn đói, kể về Tào Dũng cùng Trương Thuỵ.
Đối với việc Trương Thuỵ là người gửi thư cho Phan Hùng thì chính Trần Minh cũng bất ngờ, Trần Minh còn tưởng tin tức này là từ đám hào cường đất Long Biên lộ ra ngoài nhưng xem ra là hắn nghĩ nhiều.
Hào cường đất Long Biên thật ra là đám ‘thổ địa’ ngoan nhất đối với Giả Tông, tại các huyện khác có lẽ còn có gan lá mặt lá trái với Giả Tông nhưng xung quanh huyện Long Biên thì không.
Giả Tông ra lệnh xuống thì đám người này chỉ có thể cố hết sức hoàn thành thậm chí làm được tốt nhất, nào lại chơi ngáng đường với Trần Minh ?.
Thực tế thì đám hào cường ở xung quanh Long Biên huyện còn hy vọng Trần Minh thuận lợi hơn chính Trần Minh nữa, tốt nhất một đường không gặp khó khăn gì, cứ như vậy mà đi thẳng tới Nam Bình Thành.
Về phần Trương Thuỵ vì sao lại chủ động báo tin cho Phan Hùng ?.
Đối với vấn đề này Trần Minh cũng không suy nghĩ nhiều, Trương Thuỵ đã ch.ết cho nên có những việc đã không còn quan trọng.
Trần Minh đối với Trương Thuỵ không có hứng thú nhưng mà hắn đối với Tào Dũng lại có hứng thú.
Trước đây Trần Minh nghe nói Tào Dũng là thuỷ tặc, nghe nói Tào Dũng chiếm vùng đầm lầy dọc theo Mẫu Hà thì Trần Minh trực tiếp bỏ cuộc, hắn ngại nhất là đụng cái đám thuỷ tặc này, cũng cực ngại địa hình đầm lầy.
Hắn kiếp trước tuy không phải thuỷ tặc nhưng cũng chẳng lạ gì cái loại địa hình này, cho dù là quân đội chính quy Thái Lan được trang bị đầy đủ cũng đối với đám phiến quân hành động dọc theo hạ lưu sông Cửu Long này bất lực cực kỳ.
Thời hiện đại là thế huống hồ thời cổ đại ?.
Tại thời cở đại, chỉ cần thuỷ tặc có bản lĩnh vậy gần như diệt không nổi, muốn phá thế giặc cũng chỉ có thể chơi trò đánh úp từ trong ra ngoài.
Điển hình nhất cùng nổi tiếng nhất chính là Lương Sơn Bạc.
Chỉ cần Tống Giang một mực cắm ở Lương Sơn, một mực cắn ch.ết không quy thuận triều đình thì triều đình nhà Tống lại làm gì được Lương Sơn ?.
Hay như ở trong sử Việt Nam có ghi lại vào thời nhà Lý của Lý Thái Tổ, đất Kỳ Bố xuất hiện thuỷ tặc cực kỳ hung hãn, Thái Tổ nhiều lần cho quân ra dẹp loạn nhưng đều không thành công.
Không phải quân đội nhà Lý không được mà là thuỷ tặc quá khó tận diệt, tiến có thể công lui có thể thủ, biết đường nào mà lần ?.
Phải đến khi Thái Tổ mời Thiên Sách Tướng Quân – Bùi Quang Dũng xuống núi, vị ‘thần nhân’ này dùng uy vọng của mình trong dân gian, không mất một binh một tốt mà hàng giặc ở Kỳ Bố mới mang lại yên bình cho một vùng hải khẩu.
Trần Minh tự biết hắn không so được Thái Tổ, một đám tân binh Phá Quân Doanh càng không so được duệ binh nhà Lý, vậy hắn lấy cái gì đi dẹp thuỷ tặc ?.
Năm đó nếu Chu Tuấn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ bè lũ thuộc hạ của Lương Long thì có lẽ Tào Dũng vẫn có thể sống đến cuối cùng thậm chí sống rất thoải mái.
Vấn đề là . .. Tào Dũng lại muốn chơi Trần Minh, đối phương lại muốn tham lương thực của hắn.
Không có trăm thuyền nhỏ của Tào Dũng, Phan Hùng làm sao đi tắt đón đầu, lại làm sao giăng lưới bờ bên này ?.
Trần Minh không muốn gây sự với Tào Dũng nhưng cũng không thể để hắn ngồi lên đầu lên cổ mình như vậy chứ ?.
Tượng đất còn có ba phần giận dữ huống hồ là Trần Minh.
Nên nhớ, hắn kiếp trước là tặc, là ác tặc chứ không phải người hiền lành gì.
“Phan Hùng, bản tướng hỏi ngươi một câu”
“Ngươi có muốn quy thuận triều đình ?”.
Trần Minh hỏi một câu làm Phan Hùng ngơ ngác, hắn tưởng tượng ra Trần Minh hỏi rất nhiều vấn đề, nói rất nhiều câu nói nhưng tuyệt đối không bao gồm ‘quy thuận triều đình’.
Phan Hùng biết chữ thậm chí hắn hồi trẻ tự nhận thông minh sáng dạ, không có thầy giáo nào đúng nghĩa nhưng Phan Hùng ngày trẻ có thể vừa học vừa làm, thuộc được cả ngàn chữ.
Về sau tuy có giảm đi nhiều nhưng 700-800 chữ vẫn biết được, bằng tài học của mình hắn mới rất được Lương Long coi trọng, coi như quân sư trong doanh, quản lấy hậu cần cho quân Lương Long.
Vấn đề ở chỗ Lương Long là giặc, bằng 700-800 chữ bản thân Phan Hùng có thể được Lương Long tang lên tận trời nhưng Phan Hùng biết tài học của hắn đặt ở Giao Chỉ cũng chẳng là gì chứ đừng nói nhìn xa hơn.
Hỏi thử mấy gia chủ của các gia tộc lớn ở Giao Chỉ, ai không biết chữ Hán ? ai không học mấy ngàn chữ ?.
Bằng sở học của hắn muốn được chiêu hàng ? khó như lên trời.
Ấy vậy mà Trần Minh lại nói muốn chiêu hàng hắn ?.
“Tướng quân . . . ngài nói thật ?”
Trần Minh nhếch miệng, cũng không đáp Phan Hùng mà hỏi ngược lại đối phương.
“Ngươi lại nghĩ xem là thật hay là giả ?”.
Phan Hùng nghe vậy thì im lặng tự ngẫm một chút sau đó lắc đầu, nụ cười có phần đắng chát.
“Khởi bẩm tướng quân, tội nhân trước đây đi theo Lương tặc, đã sớm nên là tội ch.ết, hiện tại lại chặn cướp lương thực triều đình, tuy chưa thật sự xảy ra nạn binh đao nhưng đây y nguyên vẫn là tội ch.ết”
“Tội nhân đi theo Lương tặc, theo Hán luật đây đã là tội phản nghịch, thuộc thập tội thậm chí liên luỵ đến gia đình dòng tộc”
“Tiếp đó tội nhân lẩn trốn mai danh ẩn tích, đây là tình tiết tội thêm tội, theo Hán luật thì tội nhân tất nhiên sẽ bị phạt nặng hơn tội ban đầu”
“Hiện tại tội nhân lại dẫn người đi cướp bóc lương thực triều đình, tuy không gây ra hậu quả gì nhưng cũng là trọng tội, thuộc về hành vi đạo tặc (trộm cướp có tổ chức) thậm chí là phản nghịch”
“Nặng thì chặt đầu tại chỗ, nhẹ thì chặt chân chặt tay hoặc lưu đày khổ sai”
“Mà nếu cộng hết tất cả tội nghiệt lại, tội nhân tất nhiên phải ch.ết, cho dù tướng quân muốn thu lưu tội nhân cũng rất khó”.
Phan Hùng chậm rãi trả lời Trần Minh, đây không phải là hắn thích nói nhiều hay khoe khoang, Phan Hùng dù sao cũng muốn chứng minh cho Trần Minh rằng hắn hiểu chữ, hiểu Hán luật.
Cho dù ch.ết . .. cũng đổi được về chút lương thực đúng không.
“Ngươi còn hiểu Hán luật ?”
“Bẩm tướng quân, tội nhân hồi trẻ có đi theo thương đội, có hiểu sơ qua”.
Phan Hùng lại cẩn thận trả lời, hắn tuy không muốn ch.ết nhưng Phan Hùng tự hiểu tội của mình cũng tự hiểu thân thể mình, hắn không tin hắn sống được tiếp.
“Không tệ, vậy không biết ngươi có biết trong Hán luật cũng có tình tiết giảm nhẹ tội lỗi ?”.
Nguyên chủ không thông Hán luật, một thợ săn trong núi thì sao mà thông hiểu Hán luật ? Trần Minh khi mới đến thế giới này cũng không hiểu tuy nhiên hiện tại cũng đã có 2 tháng, Trần Minh nhất định cũng phải hiểu luật pháp của nhà Hán.
Đây là Trần Minh tự mình ép mình, cũng là Giả Tông yêu cầu.
“Tướng quân . . . ý của ngài là ?”.
Phan Hùng nhìn về phía Trần Minh, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Hắn tất nhiên cũng biết tình tiết giảm nhẹ tội lỗi nhưng người như hắn . . . lại làm gì để giảm nhẹ tội lỗi đây ?.
Đáp án tất nhiên là lập công chuộc tội, nhưng . . . công ở đâu ra ?.
“Không phải ý tứ của bản tướng quân, quan trọng là ý tứ của ngươi là gì”.
Phan Hùng nghe vậy lại ngẫm nghĩ, sau đó nói.
“Bẩm tướng quân, tội nhân có thể liên lạc với Trương Thuỵ, có thể dụ hắn xuống núi”
“Trương Thuỵ được gọi là Thuỵ Long Tướng Quân, địa vị ngày trước không thua gì tội nhân thậm chí còn hơn, đây là chiến tướng đứng đầu trong tứ long, tâm phúc của Lương . . . tặc”.
Lập công chuộc tội còn có thể như nào ? bán đồng minh thôi.
Phan Hùng cân nhắc một chút, hắn quyết định bán Trương Thuỵ dù sao . . . Trương Thuỵ hiện tại tương đối mềm.
Hắn cũng có thể bán Tào Dũng nhưng mà Phan Hùng thật sự không coi trọng Trần Minh ăn được Tào Dũng.
Nhưng mà câu tiếp theo của Trần Minh lại khiến Phan Hùng ngẩn ngơ.
“Cũng là trùng hợp, ngươi nói ngươi nhận được thư tín của Trương Thuỵ ? vậy đây cũng có thể là di bút của hắn”
“Bản tướng quân 3 ngày trước vừa chặt đầu Trương Thuỵ ở Thanh Hà phủ, chỉ tiếc hiện tại không mang theo đầu hắn bên người”.
Trần Minh nói nhẹ tựa lông hồng, chặt đầu Trương Thuỵ với Trần Minh cứ như việc ăn cơm uống nước vậy nhưng Phan Hùng nghe xong không khỏi lạnh gáy.
Mà tiếp đó Trần Minh nhếch miệng lộ ra hàm răng . .. tương đối trắng.
Trần Minh hướng về Phan Hùng, giọng nói như mang theo ma chú.
“Bản tướng muốn chém nốt Tào Dũng”
“Chỉ là bản tướng quân làm sao tin được ngươi ? lập công chuộc tội ? mấy cái này chính bản tướng quân có khi cũng không tin tưởng”
“Ngươi một khi hội quân với Tào Dũng, mượn thuỷ thế Mẫu Hà cùng địa thế xung quanh, bản tướng quân lại có thể làm gì được ngươi ?”
“Thú vị là ban nãy ngươi nói rất nhiều chuyện, kể rất chi tiết nhưng tại vì sao không nói nốt kẻ cho người đánh du kích, thám thính nhìn chằm chằm vào bản doanh quân triều đình là ai ?”.
“Ngươi bán Trương Thuỵ, cũng bán Tào Dũng lại không bán đối phương ? chậc chậc”.
“Có một việc nữa bản tướng quân cũng muốn nói với ngươi, bản tướng cho thuộc hạ mang thuyền ngược về bờ bên kia, cũng không đơn giản chỉ để gọi đại quân qua sông, ngươi cùng kẻ kia theo quân lâu như vậy cũng phải biết . . . bản tướng quân có kỵ binh”.
Trần Minh cười, nụ cười có phần nhu hoà của hắn lúc này lại như ác ma với Phan Hùng.
Bởi vì theo Trần Minh vừa nói, hắn vừa chỉ tay.
Phan Hùng ngơ ngác quay đầu lại nhìn sang bờ bên kia, quả nhiên thấy được . .. khói bụi mờ mịt.
Tình hình bở bên kia thế nào ? tất nhiên là quân đội Trần Minh bắt đầu chất hàng qua sông, ở bờ sông có phần nhộn nhịp, người người qua lại tấp nập.
Trước đó bọn họ chỉ có bè gỗ, sang sông tương đối phiền phức nhưng lúc này còn kéo cả chục chiếc thuyền nhỏ về, tốc độ qua sông nhanh lắm.
Tuy nhiên ở xa xa quả thật có khói bụi bốc lên, người hiểu chuyện đều có thể nhận ra đây là dấu hiệu của . . . ngựa chạy thậm chí phải vài chục thớt ngựa mới tạo ra động tĩnh này.
Trần Minh cũng không lừa gạt Phan Hùng, hắn thật sự bảo Chu Thái dẫn kỵ binh đi lùa người.
Hắn hàng phục được Phan Hùng ở đầu bên này, đầu bên kia giữ lại ăn tết sao ?.
Chỉ có điều sau khi nghe Phan Hùng nói chuyện, Trần Minh mới có suy đoán, suy đoán kẻ ở bờ bên kia cực quan trọng với Phan Hùng thậm chí quan trọng đến . . . Phan Hùng không tiếc mệnh.
“Ngươi . . . ngươi . . . “.
Phan Hùng mở miệng về phía Trần Minh, ngón tay chậm chí đưa ra chỉ vào hắn.
Đây là hành động cực bất kính cho dù ở bất cứ thời đại nào nhưng Phan Hùng nào quan tâm như vậy, lúc này thậm chí huyết tính của hắn trỗi dậy, hắn gầm lên một tiếng, cả người lao về phía Trần Minh.
Hắn muốn khống chế Trần Minh, hắn muốn . .. bắt vua.
Phan Hùng dùng hết sức bình sinh lao tới nhưng theo động tác của hắn, hắn thấy được Trần Minh nhồm người dậy, cánh tay dài vươn ra bám vào vai của Phan Hùng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh để rồi Phan Hùng cảm nhận được như có cự sơn áp lên người hắn, một thứ sức mạnh . . . viễn siêu thường nhân.
Phan Hùng cứ như vậy bị Trần Minh ghìm xuống, bị Trần Minh ấn chặt xuống mặt đất, không cách nào cựa quậy được.
Trần Minh không rõ lời Phan Hùng nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả nhưng có một câu Phan Hùng nói không sai, Phan Hùng không sánh được với Trương Thuỵ về mặt võ nghệ.
So về sức lực, Phan Hùng thua xa Trương Thuỵ cho nên Trần Minh bắt Phan Hùng . .. so với bắt gà cũng không khác là bao.