Chương 138 : Ngồi.

Trần Minh cuối cùng có thể nhìn kỹ Phan Hùng, mà Phan Hùng cũng có thể một lần nữa nhìn kỹ Trần Minh.
Trong mắt Trần Minh, Phan Hùng . . . già hơn hắn tưởng, mà Phan Hùng lại cảm thấy Trần Minh quá trẻ tuổi.


Như đã nói, Phan Hùng năm nay mới 36 nhưng đây là cổ đại, nếu so với người hiện đại thì bảo Phan Hùng 50-60 tuổi có khi người ta còn tin.
“Ta nghe nói Lương Long có tứ long, kể một chút tứ long bao gồm những ai, bản tướng quân đúng là có chút hứng thú”.


Phan Hùng theo Lý Bưu đến gặp Trần Minh, nơi này tất nhiên chưa có trướng bồng hay doanh trại gì cho nên Trần Minh cứ như vậy đơn thân cùng Phan Hùng đi ra bờ sông, cứ như vậy ngồi xuống nói chuyện.
Tất nhiên là Trần Minh ngồi, Phan Hùng đứng.
Tại thời cổ đại, ngồi và đứng có chênh lệch rất lớn.


Người ngồi thường là ‘thượng vị giả’ kẻ đứng thường là ‘hạ vị giả’
Phan Hùng cũng không ngờ câu đầu tiên Trần Minh hỏi lại là câu này, hắn suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói.


“Bẩm tướng quân, nào có ‘long’ gì đó, là đám loạn tặc chúng ta dát vàng lên mặt thôi, tướng quân chớ chê cười”
Phan Hùng chắp tay với Trần Minh, thấy Trần Minh vẫn nhìn chăm chăm vào hắn thế cho nên Phan Hùng cười khổ nói.
“Năm đó chúng ta đi theo Lương . . . tặc”


“Lương tặc tự phong chúng ta là tứ long tướng, một người gọi là Thuỵ Long Tướng Quân – Trương Thuỵ, một người là Thuỷ Long Tướng Quân – Tào Dũng, một người là Thiết Long Tướng Quân – Lương Cường, người cuối cùng là ta, Độc Long Tướng Quân – Phan Hùng”.


Theo Phan Hùng chắp tay, Trần Minh hơi nhìn nhiều hắn một chút.
Trần Minh đã gặp qua Trương Thuỵ, kẻ này cùng Phan Hùng đều có vẻ có học thức nhưng Trương Thuỵ lại cho Trần Minh ấn tượng xấu hơn.


Đây chỉ là thuần cảm giác của Trần Minh, hắn cảm thấy Trương Thuỵ tỏ ra học thức nhưng có phần trương dương, có phần quá mức khoe mẽ.
Phan Hùng không giống, ít nhất có vẻ bình hoà hơn Trương Thuỵ nhiều.
“Thiết Long tướng ch.ết chưa ?”.


Trần Minh lại hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Phan Hùng lập tức hiểu thế là hắn lại đáp.
“Bẩm tướng quân, Lương Cường đã ch.ết, đầu của hắn cũng bị người ta chặt mang đi”.


Trần Minh gật gù, Lương Cường cùng Lương Long vừa nghe đã thấy có quan hệ, bằng tập tính của quân Hán thì rất khó tha cho Lương Cường.
“Vậy Thuỷ Long Tướng – Tào Dũng lại là kẻ nào ?”.


Câu này của Trần Minh khiến Phan Hùng gặp khó, hắn không sợ ch.ết thậm chí ch.ết ngay bây giờ cũng được cho nên hắn không muốn bán anh em.
Chỉ là sau một thoáng suy nghĩ, Phan Hùng vẫn đáp.


“Bẩm tướng quân, Tào Dũng là thuỷ tặc có tiếng trên Mẫu Hà, hiện tại hắn vẫn hoạt động ở giữa hai vùng An Định huyện cùng Chu Diên huyện, cũng là . . . thế lực lớn nhất còn lại của tặc binh”.


Phan Hùng ở trong lòng âm thầm xin lỗi Tào Dũng, thật ra chuyến này bọn họ có nhiều thuyền như vậy là mượn từ chỗ Tào Dũng, nếu không lại từ đâu đi ra trăm thuyền đánh cá ?.


Tất nhiên quan hệ của ‘Tứ Long’ thật ra cũng thế, không phải thân thiết thật sự, ví như Trương Thuỵ ban đầu không muốn giúp Phan Hùng thì Tào Dũng cũng vậy.


Hắn giúp Phan Hùng thật ra là muốn Phan Hùng chia một phần lương thảo cướp được cho hắn, tiếp đó Phan Hùng lại từ Chu Diên đi đường bộ trở về núi Chí Linh.


Tuyến đường này Phan Hùng cùng Tào Dũng đã tính toán tốt, Tào Dũng cấp thuyến sau đó . . . cũng không làm gì, cùng lắm chỉ giúp Phan Hùng loan tin cùng hô hào nạn dân tập hợp, còn lại chỉ cần đợi chia lương.


Trong cuộc làm ăn này, Tào Dũng muốn 4 phần lương thực, đây là một con số rất ngoại cỡ nhưng Phan Hùng không thể không đồng ý dù sao Tào Dũng thế lớn.
Hiện tại Trần Minh hỏi Tào Dũng, Phan Hùng vẫn quyết định bán đối phương.
“Thuỷ tặc, chậc chậc, cũng coi như khó chơi”.


Trần Minh nghe đến thuỷ tặc liền phất phất tay, thuỷ tặc không chỉ ở Giao Chỉ mà ở bất cứ đâu đều khó chơi.
Trần Minh không muốn quản hoặc ít nhất muốn Phan Hùng nghĩ vậy thế là Trần Minh vừa nói vừa phất tay.
Tiếp đó, Trần Minh lại hỏi.


“Tiếng Hán của ngươi rất tốt, có biết chữ ? có học qua sách “.
Biết tiếng Hán chưa hẳn là đã biết chữ, rất nhiều người Trung Nguyên đều không biết chữ kia kìa, mù chữ ở thời đại này là quá bình thường.
“Bẩm tướng quân, ta có biết chút chữ chỉ là không nhiều”


“Tội nhân ngày nhỏ theo phụ thân đi hành thương, gia nhập thương đội, cũng học tiếng Hán, cũng nhận biết mấy chữ”.
Trần Minh quét mắt nhìn Phan Hùng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Trần Minh nghĩ gì ? hắn đang so sánh, so sánh nguyên chủ Trần Minh với Phan Hùng.


Năm nay Trần Minh 20 tuổi, từ 6 tuổi đã học chữ, cha hắn còn là nửa nho sinh cho nên tính ra nguyên chủ đã học chữ 14 năm.
Tất nhiên nguyên chủ chỉ là thợ săn mà không phải nho sinh, hắn cũng không thích đọc chữ viết sách, nhà hắn cũng không có điều kiện tại.


Nói tóm lại, theo ký ức của Trần Minh thì nguyên chủ chỉ biết mặt 200-300 chữ.
So với người hiện đại như Trần Minh thì không cách nào so sánh nhưng ở cái thời đại người người mù chữ, nhà nhà mù chữ thì không tệ lắm.
Thế là Trần Minh ước lượng một chút, bỗng nhiên nói với Phan Hùng.


“Ngươi biết được nổi trăm chữ không ?”.
Phan Hùng nghe vậy, kiên định gật đầu.
“ Hai trăm chữ ?”.
Phan Hùng vẫn gật đầu.
“Ba trăm chữ ?”.
Phan Hùng một lần nữa gật đầu, lần này thì đến phiên Trần Minh phải một lần nữa nhìn nhận lại Phan Hùng.


Nói thế nào đây, nhận biết 300 chữ ở cái thời đại này cũng đã có thể vào huyện làm quan, tất nhiên không phải là quan huyện, chỉ là dạng chân chạy vặt nhưng xác thật đáng gờm.
Thế là lần đầu tiên Trần Minh đưa tay ra chỉ xuống một tảng đá gần đó, hướng về Phan Hùng nói.


“Không tệ không tệ, ngươi gọi Phan Hùng đúng không, trước hết ngồi xuống đi”.
Phan Hùng nghe vậy thở nhẹ ra một hơi, hắn thật sự ngồi xuống.
“Đa tạ tướng quân “.
Phan Hùng không phải người Hán, hắn là dân bản địa nhưng cũng đủ hiểu biết văn hoá nhà Hán, ít nhất là . . . nho giáo.


Hắn không ngại ch.ết nhưng nếu được cũng không muốn ch.ết.
Có những lúc cần phải thể hiện tài học của mình, Phan Hùng cũng sẽ không dấu nghề.
“Thế này nhé, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu chữ ? cứ biết trăm chữ ta thưởng ngươi 1 thạch lương thực”


“Tất nhiên cũng đừng ở trước mắt ta chơi lừa bịp, ngươi hiểu ?”
Trần Minh đúng là không quá sợ Phan Hùng chơi lừa gạt dù sao . . . hắn có tự tin này.
Kiếp trước Trần Minh chưa từng đi thi tiếng Trung nhưng cũng trộm làm thử bài thi mấy lần, trình độ tiếng Trung của Trần Minh rơi vào khoảng HSK5 đến HSK6.


Hắn chưa từng đếm nhưng cũng tự tin mình biết khoảng 3000 chữ Hán, cho dù chữ thời đó khác khá nhiều so với thời đại này.
Về phía Phan Hùng, hắn nghe Trần Minh nói vậy thì mừng lắm thậm chí cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Tướng quân nói là thật ?”.
“Quân tử xuất ngôn tứ mã nan truy”.


Trần Minh nhếch miệng, nói ra một câu ngạn ngữ.
Hắn là binh, binh lính không giữ lời là thường nhưng tự xưng mình là quân tử vậy lời nói đáng tin hơn nhiều lắm.
Quả nhiên Phan Hùng nghe xong thì yên tâm, hắn thật sự suy nghĩ một lát rồi hướng về Trần Minh đáp.


“Bẩm tướng quân, tội nhân trước đây có thể biết ngàn chữ nhưng cũng là việc nhiều năm trước, hiện tại cũng đã quên đi 3-4 phần có điều 700-800 chữ vẫn có thể nhận ra được, vẫn có thể viết được”


“Tội nhân tự biết tội nghiệt của mình sâu nặng, cũng không sợ ch.ết chỉ xin tướng quân giữ lời cấp cho ta 7-8 thạch lương thực là được, tướng quân cũng có thể kiểm tra, tội nhân cũng hết sức mà đáp”.


Con số mà Phan Hùng đưa ra thật sự khiến Trần Minh phải nhìn kỹ hắn, Trần Minh đúng là không ngờ giặc cướp như Phan Hùng lại thông chữ nghĩa như vậy.
Để so sánh, nhận biết ngàn chữ ở thời đại này có thể làm quan phụ mẫu một phương, có thể tự mình đứng ra làm ăn, đứng ra hành thương, rất không tệ.


“Lương thực cùng kiểm tr.a cứ lui về sau, bản tướng lại hỏi ngươi, ngươi kể lại cho bản tướng chuyến này vì sao lại nhắm đến lương thảo triều đình ?”.
Phan Hùng nghe vậy, hắn cố gắng đè xuống kích động của mình.


Kể cũng buồn cười, nếu là 1 năm trước thì Phan Hùng không để 7-8 thạch lương thực vào mắt, ai bảo hắn là Độc Long Tướng ?.
Mà hiện tại, 7-8 thạch lương thực cũng để Phan Hùng kích động không thôi.


Số lương thực này không đủ để thân tộc của hắn sống qua mùa đông nhưng . . . đã tốt lắm rồi.
Mùa đông còn mấy tháng nữa, hiện tại còn đang ch.ết đói sao có thể nghĩ đến tương lai ăn gì ?.




Lấy lại bình tĩnh xong, Phan Hùng rất nhanh kể lại sự việc này cho Trần Minh, bao quát nạn đói, bao quát Trương Thuỵ báo tin, Tào Dũng cho mượn thuyền cùng ăn chia sau này.
Dĩ nhiên Phan Hùng vẫn che đậy rất nhiều việc ví như thay vì nói núi Chí Linh, hắn chỉ nói quê quán mình ở Bắc Đái.


Hắn cũng che đậy việc không chỉ hắn mà con trai Phan Danh của hắn cũng tới đây, Phan Danh chính là kẻ ở bờ bên kia cho người một mực nhìn chằm chằm Chu Thái.
Về phần bán Trương Thuỵ cùng Tào Dũng ? Phan Hùng nào còn thời gian quan tâm hai kẻ này.


Trần Minh suốt cả quãng thời gian Phan Hùng trò chuyện đều không lên tiếng, hắn chỉ nghe cùng phân tích.
Chuyến này Phan Hùng mang theo hơn trăm bộ hạ, một phần là những kẻ đi theo hắn từ loạn Lương Long, một phần là hương thôn nhà hắn mang ra.
Ngoài ra còn có khoảng 400-500 nạn dân quanh đây tụ lại để phô trương thanh thế.


Tính tổng là bao nhiêu người ?.
Trần Minh cảm thấy là khoảng 2000 người.
Cũng không phải Trần Minh không biết làm toán, vấn đề là người có thể gọi người.
600 người muốn kéo quan hệ, kéo ra 2000 người không khó.


Phải biết Hoàng Cân tương lai giỏi lắm có hơn chục vạn Hoàng Cân Quân nhưng có thể kéo ra trăm vạn đại quân, chỗ thừa kia dĩ nhiên là trẻ em, người già, phụ nữ cùng nạn dân bị bức hϊế͙p͙ gắn mác Hoàng Cân Quân.






Truyện liên quan