Chương 137: Không Tệ Lắm.

Trần Minh mootj bên ra lệnh cho binh sĩ hạ trại, một bên vẫn đang không ngừng quan sát phía nạn dân.
Thú thật, Trần Minh lần này cũng làm ra chút dự phòng, ví như . . . vì sao chỉ mấy lời của hắn lại có thể khiến nạn dân quỳ xuống ?.


Dân chúng gặp quan lại vẫn luôn là bên yếu thế, đừng nói đối địch cho dù ngẩng đầu nhìn thẳng quan lại cũng khó.
Vấn đề thứ hai là chính Trần Minh cũng làm ra chuẩn bị, hắn để A Sử dẫn theo mấy anh em lẻn vào trong nạn quân.


Đây cũng là việc quan trọng nhất mà Trần Minh giao cho A Sử, hắn cũng không cần A Sử làm ra cái gì quá đặc biệt, hắn chỉ cần A Sử phối hợp với hắn, đợi đến lúc thích hợp thì ‘quỳ’ xuống thôi.


Đám người A Sử chính là những người đầu tiên quỳ xuống trong nạn dân mà động tác này của đám người A Sử có tính lan truyền rất lớn, gọi tắt là – hiệu ứng đám đông.
Khi mà toàn bộ nạn dân quỳ xuống, phía Phan Hùng lại tính như thế nào ?.


Rõ ràng Phan Hùng bên người vẫn có kẻ trung thành nhưng bây giờ vị trí hai bên đã thay đổi, Phan Hùng từ kẻ có thể mang lương thực cho dân chúng biến thành kẻ ngăn cản lương thực của dân chúng thậm chí có thể khiến dân chúng gặp đại hoạ.


Rõ ràng mọi người đã quỳ xuống xin tha, ‘đại quan’ rõ ràng đã nói cấp gạo cho mọi người ăn mấy ngày thậm chí là ‘đại quan’ tới đây còn để cứu tế mọi người, vậy vì sao còn chống lại ?.


Nếu đám người Phan Hùng thật sự chống lại Trần Minh vậy hắn sẽ biến thành cái đinh trong mắt những nạn dân này.
Kết quả rất rõ ràng, đối thủ của Phan Hùng không chỉ là Trần Minh mà còn là những nạn dân vốn được hắn hô hào đến, như vậy lại đánh thế nào ?.


Chỉ có duy nhất một điểm khiến Trần Minh bất ngờ là Phan Hùng chịu quỳ xuống nhanh như vậy, cũng không có phản kháng.
Như đã nói, Trần Minh muốn thu tàn quân của Lương Long nhưng mà . . . hắn cũng chưa hẳn muốn thu Phan Hùng.


Chỉ cần Phan Hùng hôm nay không quỳ xuống mà chọn ngoan cố chống cự hoặc bỏ chạy thì Trần Minh sau khi đặt chân an ổn ở Nam Bình Thành kiểu gì cũng giết hắn đầu tiên.
Giết một người như Phan Hùng . . . Trần Minh không quá tiếc, càng không có quá nhiều suy nghĩ.


Vấn đề là Phan Hùng lại quỳ xuống nhận tội, điểm này khiến Trần Minh không khỏi đánh giá cao kẻ này hơn không ít.


Thật tình thì bất kể Trương Thuỵ hay Phan Hùng đều không phải kẻ tầm thường dẫu sao Lương Long tung hoành đất Giao Chỉ gần 2 năm, có thể đi theo Lương Long tung hoành ngang dọc sao có thể tầm thường vô vi ?.


Phan Hùng thân là tàn đảng của Lương Long, tại thời đại này chính là tội ch.ết, hắn chạy trốn thì cũng thôi đi nhưng bị bắt ở đây liệu có thể sống ?.
Tất nhiên ch.ết hay sống thật ra không liên quan đến tội nghiệt mà vấn đề chính nằm ở sự đánh giá của kẻ cầm quyền thôi.


Về bản chất trong loạn Lương Long thì sau khi Lương Long ch.ết cùng Chu Tuấn rút quân, những kẻ khác cũng đã không quá quan trọng.
Chu Tuấn không quản, ai lại đi quản ?.


Chặt đầu đám người Trương Thuỵ cùng Phan Hùng đi đổi quân công tất nhiên là được, quân công cũng có thể cầm về nhưng với Chu Tuấn cùng triều đình nhà Hán thì ý nghĩa không lớn lắm.
Mà nếu thu đám người Trương Thuỵ hay Phan Hùng thì sao ? cái này không dễ lắm nhưng có thể đi theo quy trình.


Thời Hán mạt này cũng không phải chỉ có Lương Long nổi dậy, biết bao nhiêu cuộc nổi dậy trong giai đoạn này ? thật sự nhiều lắm.
Ngoại trừ đám người khởi sự bị Hán triều thật sự chém ch.ết ra, những kẻ khác lại khó mà nói, hàng thì hàng mà chạy thì chạy.


Nếu chạy thì triều đình nhà Hán cũng không có hứng thú đi truy sát, chỉ cần sau này ngươi mai danh ẩn tích hoặc thay đổi thân phận là được.


Mà nếu hàng thì cũng có một bộ quy chuẩn riêng, đại khái vẫn phải chịu tội lao tù, sẽ phải bị bắt đi làm khổ sai, được một thời gian mới coi như rửa sạch tội trạng của chính mình sau đó mới được chiêu mộ.


Ví như Phan Hùng chẳng hạn, nặng thì tất nhiên là tội ch.ết, bị chặt đầu lấy quân công nhưng nhẹ ? nhẹ thì đi tù khổ sai thôi, chịu được 2-3 năm khổ sai là có thể đi ra.
Tất nhiên ở cái thời đại này đi tù khổ sai 2-3 năm cũng . . . không có mấy ai chịu được.


Phải đến sau này khi hoàng quyền nhà Hán gần như sụp đổ, các thế lực thay nhau nổi lên cát cứ, việc ‘hàng’ cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, toàn bộ dựa theo ý tứ của thế lực địa phương.
Quay lại với Phan Hùng, kẻ này hiện tại không chạy vậy cũng coi như là gan lớn, coi như . .. không sợ ch.ết.


Thường thường những kẻ như hắn, đặc biệt là dám một lần nữa tập kết nạn dân vây công quân triều đình thì thuộc về hành vi đặc biệt nghiêm trọng, chặt đầu cũng không đủ.
“Hắn cảm thấy không có cơ hội rời đi hay là có nguyên nhân khác ?”


“Đến ch.ết cũng không sợ hay là đã sớm coi nhẹ sinh tử, đã sớm . . . mệt mỏi ?”.
Trần Minh đưa tay vê vê cái cằm của mình như có điều suy nghĩ.


Mà khi Trần Minh đang nhìn Phan Hùng, ở phía bên kia Phan Hùng cũng đang ngồi một chỗ nhìn đám người Trần Minh lên bờ, ánh mắt của hắn có chút ch.ết lặng cùng mệt mỏi.
“Tướng quân, chúng ta cứ như vậy nhìn bọn họ ? bọn họ chỉ có trăm người hơn nữa chúng ta còn có thiếu tướng quân ...... hay là ?”


Phan Hùng để trần cơ thể, mặc cho gió mùa thu đánh lên cơ thể hắn, mái tóc ngắn nhẹ đung đưa trước gió.
Lúc này khi nghe thấy một người thuộc hạ không nhịn được lên tiếng, Phan Hùng quay đầu nhìn đối phương sau đó không khỏi thở dài.


“ Cũng đừng tướng quân này nọ nữa, đây đã là quá khứ rồi hiện tại xưng hô như vậy làm gì ?”
“Nếu là năm ngoái, ta kiểu gì cũng dẫn các ngươi đánh cướp quan binh một phen nhưng hiện tại . . . chúng ta sinh tồn còn khó, ngươi sau này cũng bỏ suy nghĩ đấy đi, làm tặc không có hậu”.


Phan Hùng đối với thuộc hạ lắc đầu.
Lương Long ch.ết quả thật là một đòn đánh mạnh vào trong nội tâm Phan Hùng, ngoài ra kẻ được gọi là Độc Long Tướng Quân này cũng già rồi.


Năm nay Phan Hùng đã 37 tuổi, tuổi này không còn trẻ, phải biết ở thời cổ đại 40 tuổi đã lên chức ông đến nơi, 60 tuổi cũng đã có thể coi là một đời người.
Phan Hùng năm nay đã 37, lại thêm quanh năm suốt tháng chiến đấu, cơ thể sớm không được.


Hắn dám vỗ ngực trước mặt Trần Minh sau đó xưng Độc Long Tướng chẳng qua muốn dùng uy danh mấy năm trước của bản thân đi doạ lui quân triều đình, nếu có thể bớt chiến đấu . . . Phan Hùng thật sự không muốn chiến đấu.


Hắn mệt mỏi rồi, sau khi Lương vương ch.ết, Phan Hùng sau đó được một đám thân tín liều mạng phá vây mà ra nhưng hắn cũng trọng thương.
Một lần kia, Phan Hùng không gượng dậy nổi, cả về tinh thần lẫn thể chất.


Có đôi khi sau một biến cố nào đó của cuộc đời, rất nhiều người đều không gượng dậy được, Phan Hùng như vậy cũng là bình thường.


Chẳng phải ngẫu nhiên một người đánh thua không biết bao nhiêu trận như Lưu Bị, suốt ngày long đong nay đây mai đó vẫn được Tào Tháo coi là anh hùng, được Tào Tháo đặt ngang với chính mình.
“Nhưng kẻ này, hắn nhục tướng quân quá đáng!”


Tên thuộc hạ bên cạnh hiển nhiên vẫn không phục, ánh mắt đỏ lừ nhìn về phía Trần Minh.
Phan Hùng nghe vậy không những không chê trách gì thuộc hạ mà còn bật cười.
“Ha ha ha, nhục nhã thì lại thế nào ? hắn là quan ta là dân, quan nhục dân không phải thiên kinh địa nghĩa sao ?”


“Ta cũng không phải danh gia vọng tộc, quan to hiển quý, chỉ là một kẻ giặc cướp hết thời, nhục ta thì như nào ?”


Nếu mà Trần Minh có mặt ở đây nghe cuộc trò chuyện này giữa hai người thì hắn nhất định sẽ bất ngờ bởi vì cả hai nói chuyện bằng tiếng Hán hơn nữa Phan Hùng nói chuyện thật sự có vài phần . . . văn hoá.
Người dân bình thường tại đất Giao Chỉ cũng khó mà nói được như Phan Hùng.


Trên thực tế việc Lương Long để Phan Hùng lo liệu hậu cần cũng đã nói rõ rất nhiều điều, trong Tứ Long ngày xưa thì võ nghệ của Phan Hùng kém nhất nhưng hắn lại biết chữ, học thức cũng cao nhất.


Phan Hùng nguyên sinh ở huyện Bắc Đái, nằm sát An Định sau đó theo Lương Long khởi nghĩa mà đi ngược lên Long Biên hội quân cùng Lương Long.
Sau khi Lương Long bại, hắn cũng chạy về Bắc Đái, chạy về núi Chí Linh biệt tăm không ra nhưng mà hắn có thể không ra cả đời sao ?.


Ở trong núi không dễ sống, nếu dễ sống . . . hắn cũng chẳng cần đi ra theo Lương Long.
Năm đó vì quá đói, trong núi thật sự không còn gì ăn mới dẫn tới Phan Hùng dẫn theo người đi theo Lương Long.
Mà hiện tại hắn xuất hiện ở đây cũng là vì . . . quá đói.


Hiện tại là tháng 9, còn cách mùa đông mấy tháng nữa nhưng đã không xa rồi, so với mấy năm trước thì đất Giao Chỉ hiện tại lại càng khó kiếm lương thực.
Mấy năm trước bọn hắn vì quá đói mà phải ra khỏi núi, hiện tại thì sao ?.
Bây giờ không ch.ết đói vào đông cũng ch.ết đói.


Ban đầu ý nguyện của Phan Hùng cũng không phải là nhắm đến Trần Minh mà là nhắm tới Phan gia cùng Nam Bình Thành.
Công thành thì không đến mức, hắn công không nổi.


Đánh cướp Phan gia hoặc các thế lực hào cường ở xung quanh Nam Bình vậy thì có khả năng hơn nhiều, cho dù không đánh cướp được thì khả năng tìm được cái ăn ở An Định cũng vượt xa ở Bắc Đái.
Trùng hợp thế nào, Phan Hùng sau khi xuất sơn lại nhận được tin tức liên lạc của Trương Thuỵ.


Đúng ra thì là Phan Hùng tự mình tìm cách liên lạc với Trương Thuỵ, muốn Trương Thuỵ giúp đỡ.
Ban đầu Trương Thuỵ không hồi âm cho Phan Hùng, Phan Hùng cũng hết cách dù sao hắn có thể làm gì được Trương Thuỵ ?.


Phan Hùng dù sao cũng chỉ biết Trương Thuỵ còn sống, có hoạt động ở phụ cận Nam Bình nhưng cụ thể ra sao thì không rõ, cho dù có người cũng khó mà tìm Trương Thuỵ gây phiền phức được.


Thế nào mà mấy ngày gần đây Phan Hùng lại nhận được liên lạc từ Trương Thuỵ, từ đối phương thì Phan Hùng mới biết có một đoàn vận lương đi tới Nam Bình, đến lúc này Phan Hùng liền liều mệnh.


Hắn không muốn đối đầu với quân triều đình nhưng biết làm sao giờ ? hắn không liều thì người của hắn sẽ đói, mà người của hắn . . . cũng có người nhà, bọn họ còn rất nhiều người phải nuôi.


Phan Hùng thậm chí đã nghĩ kĩ, lần này . . . hắn cũng không trở về, sau khi cướp lương thực từ triều đình, Phan Hùng sẽ ở lại quyết tử chặn đường cho chúng huynh đệ rút đi.
Hắn là kẻ đầu têu lại thêm danh tiếng Độc Long Tướng còn đó, chỉ cần hắn ch.ết vậy rất nhiều chuyện cũng coi như xong.




Cũng không phải Phan Hùng là người trượng nghĩa hay bậc đại anh hùng gì nhưng hắn cảm thấy hắn ch.ết đi lời hơn là hắn sống.
Chỉ cần hắn ch.ết vậy việc này coi như đầu đảng tội ác đền tội.
Chỉ cần hắn ch.ết, con trai hắn – Phan Danh cũng không có một người cha làm phản loạn.


Quan trọng nhất, Phan Hùng tự biết hắn cách cái ch.ết không xa, sức khoẻ của hắn càng ngày càng kém, kém đến mức chính Phan Hùng cũng không tin mình sống qua năm sau.
Trong mắt Phan Hùng, đổi mạng như vậy . . . có lời.


Cũng bởi vì Phan Hùng biết hắn sắp ch.ết, hắn mới không chạy, cũng không còn chiến ý khi đối mặt với Trần Minh.
Thế cho nên khi Lý Bưu một thân một mình đến gọi Phan Hùng, cho dù có thuộc hạ can ngăn, Phan Hùng vẫn kiên định đứng lên đi theo Lý Bưu, một người cùng Lý Bưu đi về phía Trần Minh.


Tướng bên thua nào có quyền suy xét cái gì ? hôm nay không thể cầm xuống lương thực mang về cho hương thôn trong núi, đây là Phan Hùng bất tài, hắn cũng không oán không trách.


Dùng cái mạng quèn của hắn đổi cho các huynh đệ về nhà, đổi cho nạn dân xung quanh được hắn hô hào đến có 3 ngày lương thực .. . cũng không tệ lắm.






Truyện liên quan