Chương 136 : Không Đề.
Trần Minh muốn có quân đội riêng trong tay mình, một đội quân không cần dựa vào Giả Tông.
Hắn rời khỏi Long Biên thành đi đến Nam Bình tất nhiên cũng có ý này trong đầu.
Không cần tinh nhuệ cũng chẳng cần số lượng lớn nhưng ít nhất phải vì hắn làm việc, phải nhận hắn làm chủ.
Đã như vậy thì lực lượng nào thích hợp để Trần Minh chiêu mộ nhất ? đáp án là tàn binh của Lương Long.
Tàn binh của Lương Long tuy bị đánh chạy nhưng tất nhiên vẫn còn lại, đám bọn họ tuy không phải là binh lính chính quy nhưng lại thật sự đã đi qua chiến trường, thật sự trải qua chém giết.
Bàn về chiến lực, tàn binh của Lương Long còn mạnh hơn binh sĩ trong Phá Quân Doanh của Trần Minh.
Dĩ nhiên với tư duy của người hiện đại, Trần Minh cũng không muốn cứ dùng tặc binh như vậy, hắn không phải Tào Tháo.
Tào Tháo có thể rất dễ dàng chiêu mộ quân khăn vàng, cũng từ khăn vàng mà tạo ra Thanh Châu Binh nức tiếng gần xa nhưng Thanh Châu Binh cũng là một cái hố trời cho Tào Tháo.
Một đám tặc binh chỉ biết đánh biết giết, biết cướp bóc lại có thể đi đến đâu ?.
Bất kể Thanh Châu Binh, Tịnh Châu Binh, Tây Lương Binh .. . trong mắt Trần Minh đều không thích hợp, hắn không muốn dùng.
Cho dù Trần Minh đang thiếu người thì hắn y nguyên vẫn sẽ lựa chọn chậm rãi tiêu hoá đám tặc binh này, phải một lần nữa đem đi đào tạo lại, đào tạo lại một lần về tư tưởng.
Việc này nói dễ thì không dễ nhưng nói khó thật ra cũng không khó dù sao Trần Minh cũng là kẻ đến từ tương lai, có một số việc hắn vẫn có hiểu biết.
Tiết học về tư tưởng . . .mấy ai ở thời hiện đại không biết thứ này ?.
Ngoài cái này ra Trần Minh hiện tại còn có một thứ vũ khí cực kỳ mạnh mẽ đấy chính là lương thực.
Thời đại này có lương thực vậy ngươi không khác gì hoàng đế, chỉ cần ngươi có lương thực mới có thể điều giáo người khác, mới có thể để kẻ khác đi theo ngươi.
Mấy năm sau khi loạn Hoàng Cân nổ ra, Trương Giác vì sao có thể loạn Trung Nguyên ?.
Ban đầu rất nhiều người có thể bị Trương Giác lừa, có thể tin tưởng vào thuật pháp cùng giáo nghĩa của Thái Bình Đạo nhưng dần dần mọi người cũng sẽ đối với chiến tranh ch.ết lặng, đối với Hoàng Cân ch.ết lặng.
Bọn họ còn nguyện ý đi theo Trương Giác là bởi trong tay Trương Giác có lương thực, không đi theo Trương Giác cũng không biết đâu kiếm ra cơm ăn.
Dùng lương thực móc nối vận mệnh của cả một đám người cũng là cách mà người cổ đại hay dùng, chẳng nói đâu xa chỉ cần nhìn vào Tôn Kiên là được.
Đường đường là Giang Đông mãnh hổ, bị Viên Thuật đoạn lương không phải cũng cúp đuôi làm người ? tức giận nữa cũng có thể làm gì ?.
_ _ _ _ _ _
Theo đội ngũ tặc binh dần dần lùi lại, Trần Minh liền cho quân tiến về phía trước, mãi đến lúc lên bờ sắc mặt Trần Minh mới thả lỏng ra một phần.
Chỉ cần lên bờ thành công vậy thì loạn binh cho dù lật lọng cũng không có gì đáng sợ, ở trên bộ chiến đấu ai thắng ai thua còn chưa biết, bất chấp việc đối phương có ưu thế áp đảo về nhân số.
Ở trên nước, Trần Minh có mạnh nữa cũng khó thể hiện được nhưng ở trên đất liền một mình Trần Minh là đủ sức phá địch, đủ sức làm thay đổi chiến cuộc bởi vì thời đại vũ khí lạnh này thắng hay bại đôi khi chỉ nhìn sĩ khí.
Sau khi chúng sĩ lên bờ, Trần Minh lại để vài binh sĩ lái bè ngược trở lại bờ bên kia đón người, bọn hắn bắt đầu vận chuyển lương thực qua sông.
Bọn hắn cũng không tiến sâu vào bờ bên kia mà lựa chọn lưng tựa mặt sông, chỉ cần có biến đảm bảo có thể ném sạch lương thực xuống nước.
Tất nhiên Trần Minh cũng không thể một mực phòng nạn dân, hắn cũng cần phải an ổn những người này đã dù sao . .. đây đều là người số khổ.
Nhìn thấy lương thực ở ngay trước mặt lại không thể ăn, lại chỉ có thể xa xa nhìn là một loại dày vò thậm chí có thể dẫn đến bạo động.
Thế là đợi quân sĩ ổn định đội hình, Trần Minh nhẹ vỗ vai Lý Bưu.
“Lý tiên sinh, không biết có thể phiền phức Lý tiên sinh một việc ?”.
Lý Bưu nghe Trần Minh gọi thì vội cung kính đáp.
“Trần tướng quân cứ nói, Lý mỗ nhất định sẽ hoàn thành”.
Lý Bưu bây giờ còn chưa từ trong ‘kích thích’ tỉnh lại, thậm chí lúc này rất nhiều binh sĩ còn đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Minh.
Trần Minh nói không cần một binh một tốt cũng có thể sang sông thậm chí khiến địch quân quỳ xuống.
Nghe thì khó tin nhưng Trần Minh lại thật sự có thể làm được, để Lý Bưu cảm thấy như từ cõi ch.ết trở về, hắn không kính phục Trần Minh sao được ?.
“Phiền phức Lý tiên sinh đi đến phía bên kia, bảo với Phan Hùng ta muốn gặp hắn”
Lý Bưu nào ngờ Trần Minh sẽ nói với hắn câu này, sắc mặt đang có phần nịnh nọt Trần Minh vội cứng lại nhưng kẻ này nghĩ mấy giây vẫn chắp tay mà nói.
“Tuân lệnh tướng quân, Lý mỗ đi một lát sẽ về”.
Lý Bưu sợ thì vẫn có sợ nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại lại không còn cảm thấy quá đáng sợ.
Quỳ cũng quỳ rồi, nhận thua cũng nhận thua rồi, chỉ một đám thủ hạ bại tướng, Lý Bưu hắn vì sao phải sợ ?.
Thấy Lý Bưu rời đi, Trần Minh cũng đưa tay vẫy vẫy gọi Quách Hoè tới.
“Tướng quân”.
Quách Hoè vừa tới cũng vội hướng về Trần Minh hành lễ.
“Hoè, ngươi mang theo vài huynh đệ đi dọc đường này tìm vài bụi chuối, cắt lấy lá chuối mang về đây”
Quách Hoè cũng không hiểu ra sao nhưng vội gật đầu, hắn rất nhanh cũng hô hào vài huynh đệ rời đi.
Cây chuối cũng như cây tre, ở Giao Chỉ rất nhiều, thuộc về tài nguyên sẵn có.
Dọc bờ sông kiểu gì cũng có cây chuối, bảo tìm chuối thì khó dù sao hiện tại dân đói, chuối dại đã sớm bị vặt xong nhưng bảo tìm lá chuối cũng không phải vấn đề.
Trần Minh muốn tìm lá chuối làm gì ? tất nhiên là để nấu cơm cho nạn dân ăn.
Hắn kiếp trước nắm giữ không ít kỹ nghệ sinh tồn nơi hoang dã, kể cả không có nồi niêu xoong chảo vẫn có thể nấu cơm, chỉ cần có lửa cùng tận dụng tài nguyên thiên nhiên là được.
Lá chuối nấu cơm, về bản chất khá giống làm bánh trưng nhưng mà nhanh hơn nhiều, 30-40 phút là cơm có thể chín.
Trần Minh cũng không thể đợi binh sĩ của Chu Thái qua sông toàn bộ mới bắt đầu thực hiện lời hứa dù sao thời gian quá lâu.
Từ bờ bên này sang bờ bên kia cũng chỉ khoảng 12-13 phút nhưng cả đi cả về vài chuyến lại thêm hô hào cùng sắp xếp người, sắp xếp ngựa cùng lương thực thử hỏi lại mất bao lâu ?.
Để toàn bộ quân doanh qua sông, ít cũng cần 3-4 tiếng, thời gian này cũng đủ để nhiều người đói ngất.
Ngoài ra, thời đại này chỉ cần có ăn, có rất nhiều việc mới có thể tiếp tục bàn xuống.