Chương 135 : Tát Đậu Thành Binh (4)
Phan Hùng không giống những kẻ khác, hắn quả thật từng ăn ngon uống sướng quá dù sao Lương Long ngày đó dám xưng vương.
Thân là một trong tứ tướng của Lương Long, Phan Hùng ngày đó uy phong bậc nào ?.
Chỉ là khi Chu Tuấn tới, mộng tưởng của Phan Hùng cũng nát vụn bởi vì Chu Tuấn dạy cho Phan Hùng một bài học, Chu Tuấn dạy cho Phan Hùng . . . hắn nhỏ bé như thế nào, hắn yếu ót như thế nào.
Lương vương mà hắn theo hầu . . . không chịu được một đòn.
Chu Tuấn thật ra cũng không đối với Phan Hùng làm cái gì, nếu Chu Tuấn thật sự đụng Phan Hùng thì kẻ này đã sớm ch.ết, trong mắt Chu Tuấn thì Phan Hùng chỉ là tiểu nhân vật không đáng quan tâm cho nên Phan Hùng mới trốn ra được.
Cũng không phải Trần Minh đánh giá quá cao Chu Tuấn nhưng Chu Tuấn quả thật có thể coi là dư huy cuối cùng của nhà Hán.
Thời đại Hán mạt này, Hán triều do Lư Thực, Hoàng Phủ Tung cùng Chu Tuấn đến khiêng.
Nhân vật bậc này ai lại có thể coi thường ?.
Chu Tuấn chưa từng quan tâm sống ch.ết của Phan Hùng nhưng Phan Hùng cũng không thoải mái, hắn chịu thế lực bản địa vây quét.
Hắn cậy thế Lương Long làm ác bao năm nay, phách lối bao năm nay thử hỏi thế lực hào cường bản địa sao không nóng mắt ?.
Nói thẳng ra, Phan Hùng bị Phan gia liên hợp với hào cường xung quanh đánh thảm, rất thảm.
Phan Hùng cũng như Trương Thuỵ, chỉ cùng mấy chục thân tín đào mạng chạy ra ngoài, chỉ bằng mấy chục giặc cướp lại lấy cái gì chống lại Phan gia ?.
Cũng khác với Trương Thuỵ, Phan Hùng cũng không có tài bảo, hắn rất nghèo nhưng hắn dù sao cũng cùng cấp bậc với Trương Thuỵ, hắn cũng có một phần gia sản của Lương Long.
Nguyên do là Phan Hùng từng giúp Lương Long quản binh khí, giáp trụ, cung tiễn cùng đồ sắt, đại khái coi như bộ hậu cần của Lương Long.
Chỉ tiếc thân nắm giữ kho binh khí của Lương Long nhưng khi Lương Long ch.ết, đồ vật bên trong cũng chẳng còn lại bao nhiêu dù sao năm đó Lương Long gần như dốc toàn lực, nghiêng hết tích súc mấy năm muốn đấu cùng Chu Tuấn.
Đại chiến trước mắt, kho binh khí đương nhiên bị móc rỗng, thế cho nên theo Phan Hùng đào thoát, hắn sau này cũng chỉ có thể ‘mót’ tới mấy chục thanh đao mà thôi, đây là tất cả tài sản còn lại của Lương Long mà Phan Hùng giữ được.
Cho nên cùng là đào binh, Trương Thuỵ thật ra có thể ăn ngon uống sướng nhưng mà Phan Hùng rất khổ, binh sĩ đi theo hắn cũng rất khổ.
Lần này . . . nếu không phải quá đói, quá bất đắc dĩ, Phan Hùng lại làm sao dám nghĩ cách tập kích quan binh chiếm lương thực ?.
Phan Hùng đối với từng hạt lúa nước vàng óng ả trong tay Trần Minh lộ ra sự thèm khát.
Hắn như vậy thì các binh sĩ của hắn còn như nào ?.
Loạn dân đi theo Phan Hùng lại còn như nào ?
Chỉ cần . . . chỉ cần chút xíu nữa thôi, chỉ một bước nữa thôi tất cả mọi người sẽ lấy đến những hạt lúa vàng óng kia, sẽ có cháo nóng để ăn, sẽ có cơm trắng để nuốt.
Cánh cửa thiên đường chỉ còn cách bọn họ một bước chân thôi.
Trong lúc nhất thời, đám người trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trần Minh đứng ở đầu gió, hắn nhìn thấy biểu cảm của tất cả mọi người, tiếp đó Trần Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vài phần điên cuồng.
“Phan tướng quân nếu đã không nhường đường, nếu đã muốn lương thực, vậy thì đến lấy lương thực đi thôi, Trần mỗ chắp tay đưa lên”
Trần Minh lại cười nói, âm thanh của hắn rơi vào tai đám người cứ như . . . tiếng trời dù sao không phải Trần Minh vừa nói sẽ chắp tay đưa lương lên sao ?.
Nhưng chỉ nửa tích tắc sau, Trần Minh hướng về Phan Hùng ném ‘ám khí’.
Phan Hùng cũng coi như thân kinh bách chiến, theo động tác vung tay của Trần Minh, thân thể Phan Hùng khựng lại như làm ra động tác né tránh thậm chí vài tên ‘thân binh’ của Phan Hùng cũng như muốn lao ra cản ‘ám khí’ của Trần Minh, chỉ tiếc . . . Trần Minh cũng không ném ra ám khí.
Hắn ném ra là từng hạt lúa vàng óng ả, tròn mẩy, đẹp lung linh.
Khoảng cách từ Trần Minh đi đến bờ bên kia cũng phải có 30-40 mét, cho dù ném phi tiêu cũng chưa chắc đến đích nữa là ném hạt gạo ?.
Thế là từng hạt từng hạt gạo cứ như vậy rơi xuống nước trong ánh mắt không thể tin của đám người.
“Khôngggggggg”
“Ngươi dừng lại cho ta”
“Ngươi làm gì”
“Ông trời ơi”
Hàng loạt âm thanh vang lên, phía loạn binh nháo nhào không thôi ngược lại phía quân tốt của Trần Minh lại có phần trấn định dù sao . .. bọn họ đi theo tướng quân nhà mình chính là ăn thứ lương thực này hàng ngày.
Tuy cũng tiếc, cũng có phần khó hiểu nhưng . .. không có biểu hiện gì quá lớn, đã thế ở đây cũng không mấy ai hiểu cổ ngữ Bách Việt.
“Trần tướng quân, không cho chúng ta qua sông, tất cả chỗ lương thực này toàn bộ ném cho cá ăn, các ngươi có giỏi thì vào trong sông tranh với đám bọn nó ?”
Trần Minh lại hét lớn, câu này cũng là cổ ngữ.
Tiếp đó hắn đưa chân ra đá chẳng vào bao gạo vừa nãy, bao gạo nghiêng vẹo mà đổ xuống bên dưới bè sau đó . . . từng hạt từng hạt lúa chín mọng cứ như vậy rơi xuống sông.
“Sinh tử một đường, chúng binh sĩ nhìn rõ đạo pháp của ta hay chưa ?”.
Trần Minh gầm lên một tiếng, câu này là tiếng Hán.
Chúng binh sĩ thấy chủ tướng nhà mình tay cầm kiếm chỉ thẳng vào một bao lương thực khác, cả đám liền hô vang trời.
“Rõ”
“Rõ”
“Rõ”
Lúc này nào còn sợ hãi, chỉ có . . . phấn khích.
Dù sao việc này cũng quá kích thích, cả đời này chúng binh sĩ chưa từng trải nghiệm.
Chúng binh sĩ cứ như vậy rút kiếm ra, nhao nhao chỉ vào bao tải lương thực.
Nếu là ở trên đất liền, uy hϊế͙p͙ của Trần Minh hoàn toàn vô dụng, cho dù đổ hết hạt lúa này ra đất thậm chí là ra bùn thì cũng sẽ có người tranh nhau đoạt lại, cùng lắm cố thêm chút sức rửa sạch mà thôi.
Nhưng mà ở trên mặt nước, ngươi cho dù có đại năng thông thiên chẳng nhẽ còn có thể cứu được ?
Mọi việc biến chuyển quá nhanh, lúc này loạn tặc bờ bên kia thật sự không biết làm gì mà Phá Quân Doanh thì lại khí thế như rồng.
Mọi ánh mắt rốt cuộc lại dồn về phía Phan Hùng.
Một con mắt của Phan Hùng chẳng biết từ bao giờ đã biến thành đỏ lừ, hắn nhìn Trần Minh như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi nếu dám ném lương thực xuống nước, bản tướng giết ngươi, tất cả các ngươi đều phải theo lương thực cùng ch.ết”.
Phan Hùng nói ra, hắn gằn từng chữ nhìn về phía Trần Minh.
Mà Trần Minh chỉ nhếch miệng cười, hắn đơn giản đưa chân đá ra.
Bao lương thực vốn chỉ nửa nằm trên mặt bè cứ như vậy bị Trần Minh đá thẳng xuống mặt nước.
Một bao lương thực cứ như vậy . . . biến mất trước mặt Phan Hùng cùng nạn dân.
“Phan tướng quân, Trần mỗ đại diện cho Giả thích sứ, ngày hôm nay Trần mỗ có thể ch.ết nhưng mà các ngươi một hạt lương thực cũng cầm không tới”
“Ngày hôm nay Trần mỗ có thể ch.ết, binh sĩ của Trần mỗ có thể ch.ết nhưng mà ngày mai, Thích sử đại nhân cũng có thể đồ toàn bộ An Định phủ bồi táng theo Trần mỗ”
“Phan tướng quân cùng các vị huynh đệ ở đây có thể thử xem ? lại theo thuyền ra sông đọ sức một hồi, xem các ngươi nhanh hay đàn cá dưới sông này nhanh hơn ?”.
Trần Minh tiếp tục dùng cổ ngữ, hắn hô lên một tiếng này ở bờ bên kia loạn binh bắt đầu .. sợ.
Như đã nói, ở đây lại có bao nhiêu thân binh của Phan Hùng ?.
Mà Phan Hùng hiện tại . . . lại tính thế nào ? hắn dám lên sao ?.
Dùng cung tiễn công kích ? cái loại cung tiễn tự chế kia có thể gây sát thương khi khoảng cách là 30-40 mét ?.
Đã thế cung tiễn nhanh hơn hay đám người Trần Minh ném bao lương thực nhanh hơn ?.
Phan Hùng lần đầu tiên trong đời bị ép vào tình thế này, hắn thật tâm muốn giết Trần Minh nhưng sau một câu kia của Trần Minh . . . hắn lại không có gan này.
Giết người, một hạt lương thực cũng không có thậm chí sau này đại hoạ lâm đầu.
Không giết . . . liệu hắn có thể có lương thực ăn không ?.
“Ngươi . . . Trần tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?”
“Chúng ta đều là nạn dân đói khổ, cũng chỉ vì một chút lương thực thôi, tuyệt không có ý công kích quân triều đình, Trần tướng quân . . . cũng không cần ác như vậy”.
Phan Hùng cắn răng, sau đó không thể không xuống nước.
“Vậy thì đơn giản, hai chuyện”
“Chuyện thứ nhất, để quân ta bình yên qua sông, tất cả các ngươi thu binh lùi lại 10 trượng”
“Việc thứ hai, các ngươi là loạn tặc công kích quân triều đình lại chịu tội gì ? bản tướng niệm tình các ngươi chịu đói khổ khó khăn không giết các ngươi nhưng tội sống khó tha, hướng về bản tướng quân dập đầu, bản tướng cấp cho các ngươi 3 ngày lương thực”
“Bản tướng lần này mang trách nhiệm cứu tế Nam Bình phủ, nếu thật sự là nạn dân vậy mấy ngày nữa Nam Bình phủ mở kho lương cứu tế, cũng sẽ không để các ngươi ch.ết đói”
“Còn nếu không quỳ ? vậy thì nửa hạt lương thực cũng không cầm đến, chúng ta chém giết trên sông”
Trần Minh lúc này gần như ép gẫy sống lưng của Phan Hùng nhưng mà hắn nói đâu có sai ?.
Dân gặp quan, lại vì sao không quỳ ?.
Một quỳ có thể đổi lương thực ăn, lại vì sao không quỳ ?.
Phan Hùng có thể không quỳ sao ?
“Ngươi . . . ngươi ép người quá đáng”.
Phan Hùng giận tím cả mặt .
Phan Hùng nắm chặt đao trong tay, hắn lúc này thật sự muốn cầm đao lên chém ch.ết Trần Minh nhưng mà theo hắn nói câu này, Trần Minh lại vung kiếm.
Một bao lương thực lại bị Trần Minh chém rách.
“Quỳ xuống dập đầu, nếu ngươi không quỳ vậy tất cả nạn dân lại mất đi một túi gạo tốt”.
Ánh mắt của Trần Minh sắc lạnh, lạnh đến vô cảm.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Phan Hùng khiến vị bộ hạ của của Lương Long cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy sống lưng có phần lạnh buốt.
Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lời nói ra đến cổ họng . . . không nói được.
“Quỳ xuống, dập đầu”
“Quỳ xuống, dập đầu”
“Quỳ xuống, dập đầu”
“Quỳ xuống, dập đầu”
Trần Minh hô lên, chúng binh sĩ sau lưng hắn cũng lập tức liên tục reo hò bằng tiếng Hán, âm thanh rung động cả một góc sông Mẫu Hà.
Bọn hắn hô là tiếng Hán, bờ bên kia rất nhiều người không hiểu nhưng những câu trước đó của Trần Minh cũng không đùa.
Không cần Phan Hùng quỳ, đã có nạn dân quỳ xuống.
“Xin đại nhân thương xót”
Một nạn dân quỳ, rất nhiều nạn dân cứ như vậy buông vũ khí lục tục quỳ xuống.
Cho dù đang ở trên thuyền cũng không khác trên mặt đất bao nhiêu.
Theo người đầu tiên quỳ xuống, sĩ khí loạn quân không đánh mà tan.
Bọn họ là dân, Trần Minh là quan, dân chúng thấy quan binh quỳ thì như thế nào ?.
Không như thế nào cả, đây chính là bản chất của cái thời đại này, là tôn ti trật tự, là chế độ phong kiến.
Theo từng nạn dân quỳ xuống liên tục cúi đầu, chúng binh sĩ sau lưng Trần Minh lại reo hò quên cả đất trời.
Đây chính là đạo thuật, đây chính là đạo pháp của tướng quân nhà bọn họ.
Ở giữa mảnh sông này, cung chỉ có Trần Minh là tỉnh táo, chỉ có hắn một mực dùng con mắt khoá ch.ết Phan Hùng.
Trần Minh lúc này cũng không thoải mái, nhìn từng người nạn dân quỳ dưới chân hắn xin ăn . . . đây là trải nghiệm gì ?.
Chỉ là có những việc không thể không đi làm, có những việc nhất định phải mạnh tay bởi đây là loạn thế.
Quan trọng nhất là Phan Hùng, kẻ này tính thế nào ?.
Kẻ này nếu quỳ, Trần Minh sẽ tha cho hắn một mạng.
Kẻ này nếu không quỳ ? chỉ cần không muốn ch.ết tất nhiên sẽ cắm đầu bỏ chạy nhưng hôm nay hắn chạy, Trần Minh đảm bảo sẽ đào sâu ba tấc đất đi tìm đối phương, nhất định giết hắn.
Thân là một trong tứ tướng của Lương Long, Phan Hùng lại làm bao nhiêu việc ác ? trong tay hắn có bao nhiêu máu của dân chúng Giao Chỉ ?.
Có những việc Trần Minh vốn không thể quản, hắn trách Phan Hùng vậy có nên trách luôn Chu Tuấn ? Trần Minh không tin chưa có người Giao Chỉ nào bị đại quân Chu Tuấn hại ch.ết.
Chuyện cũ, Trần Minh có thể bỏ qua dù sao hắn cũng tự hiểu mọi việc không thể làm quá tuyệt nhưng mà việc nào nên bỏ qua lại là do Trần Minh toàn bộ quyết định.
Hôm nay Phan Hùng như quỳ xuống, Trần Minh có trăm phần trăm tự tin thu phục đám thuộc hạ của hắn, chân chính có trong tay binh sĩ của mình.
Mà nếu Phan Hùng không quỳ, nếu hắn lựa chọn chạy xuống hoặc kháng cự vậy thì . . . ch.ết thôi, coi như vì quá khứ của mình trả giá.
Mà Phan Hùng lựa chọn ra sao ?.
Hắn . . quỳ.
Nói hắn tham sống sợ ch.ết cũng không phải bởi vì hắn có thể chạy, nói hắn đói cũng không phải bởi vì bằng bản lĩnh của Phan Hùng sao có thể ch.ết đói ?.
Chỉ là hắn vẫn quỳ.
“Tiểu nhân Phan Hùng đắc tội tướng quân, mọi tội nghiệt Phan Hùng đều chịu, chỉ xin tướng quân dơ cao đánh khẽ, xin tướng quân cấp cho mọi người một phần lương thực”.
Phan Hùng quỳ, đám thân binh của Phan Hùng cũng nhao nhao quỳ xuống đập đầu, mà lúc này Trần Minh mới triệt để buông ra, mới thở phào một hơi.
Đây chính là đạo pháp của Trần Minh, đạo pháp có tên . . . Tát Đậu Thành Binh.