Chương 134 : Tát Đậu Thành Binh (3)

Độc Nhãn Long . . . Phan Hùng.
Trần Minh không có ấn tượng gì nhưng mà đối phương họ Phan, đã thế đối phương còn biết tiếng Hán, ít nhất câu vừa rồi lên tiếng là bằng tiếng Hán.
Trương Thuỵ dù sao cũng là người Hán, hắn nói được tiếng Hán là bình thường nhưng Phan Hùng thì sao ?.


“Tại hạ đúng là biết chút đạo thuật, chỉ là không biết cao tính đại danh của các hạ ?”.
Trần Minh tươi cười, hắn hướng về Phan Hùng chắp tay.
Phan Hùng đúng là không ngờ Trần Minh còn có thể cười nói tự nhiên như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn Trần Minh càng kỹ lưỡng.


Tuy khuôn mặt của Trần Minh có phần góc cạnh cùng phong trần nhưng vẫn không che đậy được vẻ trẻ trung trên khuôn mặt hắn.


Ngoài ra . . . Trần Minh chỉ cần đứng đó thôi cũng đã cho người cảm giác áp bách dù sao Trần Minh cao đến 1m88, lại thêm đôi tay dài hơn người, hắn đứng một chỗ thôi cũng ít ai dám phạm hắn.
“Chậc chậc, có can đảm lắm”


“Nghe cho kỹ, bản tướng là một trong tứ đại tướng quân dưới quyền Lương Vương, ngoại hiệu Độc Long Tướng Quân, Phan Hùng”.
Phan Hùng há miệng trả lời, âm thanh oang oang.
Đây cũng không đơn thuần trả lời Trần Minh mà càng như uy hϊế͙p͙ tới toàn quân sau lưng Trần Minh.


Lương Long vậy mà tự xưng Lương vương ? dưới quyền có tứ đại tướng quân ?.
Cái này Trần Minh hiện tại mới biết nhưng thiết nghĩ cũng không quan trọng, khởi binh tạo phản muốn xưng cái gì chẳng được ?.
“Xem ra, Trương Thuỵ cùng Phan Hùng ở cùng cấp bậc ?”


“Chậc chậc, từ Thành Hà phủ ta gặp Trương Thuỵ, đi đến Nam Bình phủ ta lại gặp Phan Hùng, có khi nào đi một vòng đất An Định lại gặp đủ tứ tướng của Lương Long hay không ?”.
Trần Minh ở trong lòng không khỏi tặc lưỡi, hắn cảm thấy hắn cùng Lương Long đúng là có chút duyên phận.


“Nghe nói Nam Bình thành có dòng họ Phan, không rõ các hạ cùng An Định – Phan thị có quan hệ ra sao ?”.
Phan Hùng nghe vậy thì cười lớn, thản nhiên vỗ ngực mà nói.


“Bản tướng cùng đám họ Phan không quan hệ, còn ngươi là ai, xưng danh ra, lại từ đâu dám nói có thuật pháp ? lại cho bản tướng mở rộng tầm mắt một lần”
Phan Hùng nói xong cười lên ha hả, đám loạn tặc sau lưng hắn cũng cười lớn, thanh thế kinh người.
“Tại hạ họ Trần, tên Minh, chữ An Sinh”


“Trần mỗ có đạo thuật hay không tạm không bàn tới chỉ là Trần mỗ nhận lệnh của thích sứ đại nhân, mang theo lương thực tới Nam Bình phủ cứu đói dân chúng, vẫn xin Phan tướng quân tạo điều kiện một hai”.
Trần Minh lại chắp tay, lễ phép trả lời Phan Hùng.
Phan Hùng nghe Trần Minh nói vậy lại cười lớn.


“Ha ha ha, vậy thì đúng rồi đúng rồi, coi như ta đa tạ thích sứ đại nhân, ngươi không phải đến tiếp tế lương thảo cho con dân Nam Bình phủ sao ? chúng ta cũng là con dân Nam Bình phủ, chịu đói đã lâu tới đây xin lương thảo”.


“Khôn hồn giao nộp hết lương thảo lại đây sau đó bản tướng thả cho các ngươi một con đường sống”.
Phan Hùng nói hùng hồn, đám loạn tặc phía sau lại theo lời nói của hắn mà cười lên.


Cái đám loạn tặc này cậy người đông thế mạnh quả thật cực kỳ ồn ào, cứ như muốn dùng âm thanh át hết nhuệ khí của đám người Trần Minh vậy.


Dĩ nhiên bọn họ cũng có phần thành công dù sao nhuệ khí của Phá Quân Doanh hiện tại không còn lại bao nhiêu, có tân binh tay cầm chạm vào chuôi kiếm còn run, lại làm sao chiến đấu ?.
Cho nên . . . Trần Minh lúc này cũng cười lớn.


Hai bên đối mặt với nhau một mực cười thoạt nhìn có chút đần độn nhưng ở thời đại này chính là như vậy, ai . . . mồm to hơn người đấy có lợi thế hơn.
Đơn giản chỉ là tranh quyền nói chuyện trên chiến trường thôi, ai bảo thời này không có loa, tất cả bằng miệng rống.


Cũng đừng nghĩ hai bên rống nhau là hạ cấp, trong lịch sử chiến tranh cổ đại không thiếu trường hợp hai tướng đứng trước quân doanh mắng chửi nhau, cái này gọi là miệng chiến hoặc nói văn hoa hơn thì là ‘gọi trận’.
Chung quy cũng là đi tranh một phần sĩ khí thôi.


“Phan tướng quân, Trần mỗ có thắc mắc, đi theo tướng quân ngày hôm nay lại có bao nhiêu người biết tiếng Hán ?”.
Trần Minh cười xong, hắn đột nhiên nói một câu không liên quan mấy, một câu mà Phan Hùng nhất thời không biết đáp ra sao.


Tình cảnh hiện tại có chút buồn cười, chủ yếu bởi hai bên không thông ngôn ngữ, ví như Phan Hùng vừa tới đã tự xưng Độc Long tướng quân, đã lôi ‘Lương Vương’ ra.


Nếu quân đội Trần Minh là người bản địa vậy tuyệt đối sẽ sợ nhưng quân đội Trần Minh lại đến từ Ngô Quận, đếch ai biết Lương Vương là ai ?.


Mà phía Phan Hùng, đi theo hắn đều là người bản địa, một mình Phan Hùng hiểu tiếng Hán đã là bất ngờ lớn, người bên cạnh hắn lại có bao nhiêu người hiểu tiếng Hán ?.
Tình tiết này có quan trọng không ?.


Trần Minh cảm thấy quan trọng, hơn nữa Trần Minh cũng nhìn ra rất nhiều thứ, ví như 500 loạn tặc bày trận ở đây cũng không phải đều là thuộc hạ của Phan Hùng.
Thuộc hạ của Phan Hùng cũng không qua trăm người, đây chính là những người bôi phù sa lên da thịt, tay cầm hoàn đao.


Những người khác . . . cũng khó mà nói, có lẽ đều là dân chúng xung quanh được Phan Hùng tụ đến đây cướp lương.
Dù sao ánh mắt giữa những kẻ thật sự ra chiến trường cùng người dân bình thường . . . chênh lệch rất lớn.


Ngoài ra loạn tặc tuy đông nhưng trong mắt Trần Minh nhìn cũng chẳng ra sao, ai nấy đều ăn mặc bẩn thỉu luộm thuộm, nhiều người xương gò má còn hóp vào, ánh mắt có phần lờ đờ, thân thể gầy lộ cả xương.
Chung quy ở đây . . . đều là người số khổ.


“Ta gọi Trần Minh, chữ An Sinh, đi theo ân sư La Sơn Phu Tử học đạo thuật, Phan tướng quân đã không nhường đường vậy cũng chỉ có thể để Phan tướng quân xem một chiêu đạo thuật của ta”.
Trần Minh hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng, mà hắn mở miệng chính là cổ ngữ bản địa.


Một tiếng rống của hắn quả thật làm toàn bộ những người trên bờ chấn động, cũng không phải Trần Minh là Trương Phi mà là không ai nghĩ Trần Minh sẽ nói được cổ ngữ bản địa.
“Phan tướng quân, mời xem”.
Phan Hùng bị Trần Minh điểm mặt gọi tên, hắn cũng nhìn chằm chằm Trần Minh, dùng cổ ngữ trả lời.


“Được, bản tướng lại xem ngươi rốt cuộc có chiêu trò gì ?”.
Phan Hùng nói xong liền rút đao bên hông ra, một con mắt khoá chặt Trần Minh.
Còn Trần Minh, hắn vươn cánh tay dài của mình ra, gần như không cần nhìn mà chạm đến thanh kiếm bên hông Quách Hoè cạnh hắn.
Tiếp đó Trần Minh rút kiếm.


Giây phút này đột ngột trở nên căng thẳng, tất cả mọi người bao quát loạn binh cùng binh sĩ của Trần Minh đều nhìn chằm chằm vào hắn, phải biết tại cổ đại một khi chủ tướng hai bên cùng rút vũ khí thì gần như có thể hiểu là chính diện chém giết, là hiệu lệnh tấn công.


Nhưng Trần Minh cũng không có chủ động công kích, động tác tiếp theo của Trần Minh mới làm lòng người kinh hãi.
Trần Minh cứ như vậy dùng kiếm đâm vào bao lương thực, theo hắn vung kiếm bao lương thực bị rách ra, từ nơi rách từng hạt lúa vàng óng ánh . . . như nước chảy xuống.


Khi mà từng hạt lúa chín vàng căng mọng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Trần Minh thậm chí như nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Những hạt lúa này . . . sao mà đẹp như vậy ? sao mà mỹ miều đến thế ?.


Trần Minh một tay cầm kiếm, tay còn lại tiếp tục vươn ra, rất nhanh trên lòng bàn tay hắn đầy những hạt lúa chín mọng.
“Không biết mọi người đã bao lâu rồi không có ăn một bữa đúng nghĩa, cũng không biết lần cuối nhìn thấy những hạt lúa nước xinh đẹp bậc này là khi nào ?”.


Một câu này tất nhiên cũng là cổ ngữ.
Trần Minh hiện tại như có định thân thuật, theo hắn nâng lên từng hạt lúa vàng óng, con mắt của toàn bộ loạn binh đều nhìn chằm chằm vào nó, trái tim không khỏi đập loạn.


Giọng nói của Trần Minh cũng không có uy hϊế͙p͙ mà là cực kỳ thản nhiên, cực kỳ hoà ái, hắn như bằng hữu đang hỏi chuyện với mọi người.
Mọi người . . . đã bao lâu không ăn no ?.
Lại bao lâu rồi không được ăn những hạt lúa . . . ngon như vậy, hoàn mỹ như vậy ?.


Giả Tông là người coi trọng mặt mũi, nói văn hoa hơn thì Giả Tông coi trọng khí tiết.
Phàm là nho sĩ thời đại này ít hay nhiều đều sẽ coi trọng khí tiết bản thân, Giả Tông thì đặc biệt coi trọng.


Cho nên khi Giả Tông muốn điều lương thực đi cứu tế cũng phải là lương thực tốt nhất, không có lễn lấy một hạt trấu, hạt sạn hay bất cứ thứ gì, từng hạt từng hạt lúa nước vàng óng ánh, tròn mẩy, xinh đẹp tuyệt trần.


Giữa thiên địa này, giữa cái thời khác này, cho dù Điêu Thuyền xuất hiện liệu có xinh đẹp bằng những hạt lúa óng ả này chăng ?.




Lần cứu tế này là hành động lớn đầu tiên của Giả Tông tại Giao Chỉ, các lần sau không biết thế nào nhưng lần đầu tiên Giả Tông phải làm được tốt nhất, gõ lên tiếng trống vang nhất.


Cho nên nói gì thì nói, Trần Minh vẫn rất có hảo cảm với cấp trên nhà hắn, thân là nhân vật đứng đầu một quận như Giả Tông, ngày nào Giả Tông còn quan tâm mặt mũi cùng khí tiết ngày đó dân chúng Giao Chỉ còn được nhờ.


Trước câu hỏi của Trần Minh, cho dù là Phan Hùng cũng cảm thấy khó mở miệng, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm xúc khó tả.
Hắn . . . bao lâu rồi chưa ăn loại lúa vàng óng ánh này ?.


Cũng đừng nghĩ Phan Hùng có binh có tốt có vũ khí là thật sự có thể ăn ngon uống sướng, Lương Long ngã xuống vậy thì Phan Hùng nào có ngày tốt lành ở đất Giao Chỉ ?.
Hắn thật sự còn có thể hô phong hoán vũ, có thể là Độc Long Tướng Quân sao ? dát vàng lên mặt thôi.


Lương Long còn sống, mượn uy thế Lương Long người khác còn gọi hắn một câu ‘tướng quân’.
Lương Long ch.ết, đầu của hắn bị Chu Tuấn cầm đi, Phan Hùng cũng chỉ là phường giặc cỏ đã thế là giặc cỏ . . . không dám đi ra nhìn ánh mặt trời.






Truyện liên quan