Chương 133: Tát Đậu Thành Binh (2)
Lý Bưu mờ mịt.
Hắn không biết La Sơn Phu Tử là ai có điều bốn chữ này vừa nghe đúng là có vài phần lợi hại.
Thiên hạ này phàm là người dám xưng Phu Tử đều là nhân vật không tầm thường thậm chí được thần thánh hoá dù sao đây là thiên hạ của Nho giáo.
Nho gia phu tử là ai ? là Khổng Phu Tử, là Trang Phu Tử là Lão Phu Tử.
Đến cả bậc đại nho đứng đầu thiên hạ là Mã Dung cũng chưa từng dám tự xưng phu tử, hắn cũng chưa từng được thế tục tôn xưng phu tử.
Dĩ nhiên mấy thứ này Lý Bưu không quá rõ, hắn nào hiểu được nhiều như thế ?
Hắn lúc này chỉ là cảm thấy Trần Minh bỗng nhiên trở nên thần bí cực kỳ, trở nên cực kỳ cao thâm.
Nào chỉ Lý Bưu, ánh mắt binh sĩ xung quanh nhìn Trần Minh cũng trở nên nóng rực thậm chí có vài phần sùng bái.
Thế đạo này, thần học vẫn luôn đáng tiền hơn khoa học.
Mấy năm nữa nếu Trần Minh còn chơi giả thần giả quỷ có lẽ khó mà lừa người dù sao Trương Giác sau này cũng chơi nát nhưng hiện tại Trương Giác còn không biết ở nơi nào, Hoàng Cân Quân còn chưa thấy bóng dáng vậy thì dùng thần đạo đi lừa người vẫn có rất nhiều diệu dụng.
Nếu lần đầu tiên Trần Minh tự xưng hắn có đạo thuật, chúng sĩ có thể bán tín bán nghi nhưng lúc này Trần Minh đột nhiên lại nhấn mạnh một lần, chúng sĩ lại nghĩ thế nào ?.
Còn cái gì mà đi theo ‘Phu Tử’ học thuật pháp, đây cũng không phải hợp tình hợp lý sao ?.
Chỉ là chúng sĩ còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, bờ bên kia đã xuất hiện động tĩnh.
Trong bụi cỏ lau vang lên một âm thanh cổ quái, âm thanh tương tự tiếng tù và nhưng có chút khác biệt.
Âm thanh này vang lên như làm ám hiệu, bốn bề cỏ lau liên tục vang lên tiếng huýt sáo đã thế từng tiếng huýt sáo đều có trật tự, cái trước kết thúc cái sau mới vang lên cứ như đã tập luyện trước vô số lần rồi vậy.
Cũng theo hàng loạt âm thanh vang lên, từ trong bụi cỏ lau bắt đầu xuất hiện chi chít bóng người, nhìn mà giật mình.
Phía bên kia rốt cuộc có bao nhiêu người ? phải có đến 500 người.
Càng đáng sợ là bọn họ không chỉ có người mà còn có thuyền, trong bụi cỏ lau này vậy mà ẩn đi cả trăm chiếc thuyền đánh cá ?.
“Chậc chậc, ta đọc qua sách sử từng nghe thấy Dạ Trạch Vương – Triệu Quang Phục, lúc đó cũng khó tưởng tượng trong đầm lầy cỏ lau cấu dấu vài trăm thậm chí vài nghìn thuyền nhỏ nhưng hiện tại xem ra . . sử sách cũng không nói quá”.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Trần Minh khi nhìn thấy từng đoàn thuyền nối đuôi nhau rẽ bụi cỏ lau mà đi, hắn lập tức nghĩ tới Triệu Việt Vương trong sách sử.
Dĩ nhiên, người mà hắn đối mặt không thể nào là Triệu Việt Vương – Triệu Quang Phục dù sao đây cũng là vĩ nhân của mấy trăm năm sau.
Nơi đây cũng không phỉa đầm dạ trạch.
“Có thể điều động cả trăm thuyền đánh cá ? đáng gờm đáng gờm”.
Đây là suy nghĩ thứ hai của Trần Minh.
Thuyền đánh cá này chỉ là dạng thuyền nhỏ, nhỏ đến mức nào ? nhỏ đến mức tối đa chỉ chở được 3-4 người.
Mỗi thuyền con lúc này có 2 tên loạn tặc, trăm chiếc thuyền nhỏ vậy thì là 200 loạn binh.
Số còn lại thì sao ? dĩ nhiên theo thuyền nhỏ rẽ bụi cỏ lau mà đi, phục binh bờ bên kia cũng xuất hiện, cả trăm người nổi lên ở phía bên kia bờ sông thậm chí Trần Minh còn thấy mấy chục bộ cung tiễn căng sẵn.
“Cung tiễn không phải dạng cung trong quân đội, dài ngắn khác nhau, kích cỡ khác nhau, đây là cùng tự chế”.
“Quần áo không thống nhất nhưng chỉ từ quần áo cũng khó mà nói được cái gì”
“Có kẻ bôi đất lên da thịt, đây coi như tăng thêm vài phần nguỵ trang sao ?”.
Nói là đất nhưng đây giống phù sa hơn, sông Mẫu Hà cũng chưa từng thiếu phù sa.
Bôi phù sa lên da thịt sau đó nằm dài trên mặt đất xác thật có thể ẩn hoàn toàn vào quang cảnh xung quanh, nhìn từ xa lại làm sao nhìn thấy ?.
Nhưng mà cũng không phải toàn bộ loạn tặc đều bôi phù sa lên da thịt, đây chỉ là một phần nhỏ, đại khái cỡ . . .100-200 người ?.
Số lượng không chính xác lắm, Trần Minh cũng chỉ có thể ước lượng.
Ngoài ra còn gì khác không ?.
Còn.
Nhìn từ cách ăn mặc nhìn không ra cái gì nhưng vũ khí thì lại thể hiện khá rõ ràng.
Vũ khí trên người bọn họ không đồng nhất, nhiều kẻ thậm chí trên tay chỉ cầm theo gậy gộc nhưng cũng không thiếu kẻ mang theo . . . thủ đao.
Thủ đao tên đầy đủ là hoàn thủ đao, đây là đao dùng trong quân đội chính quy nhà Hán.
Trăm thanh hoàn thủ đao . .. xác thật khiếp người.
Hoàn thủ đao không phải thần binh lợi khí gì nhưng nếu so với binh khí tự chế trong dân gian thì chất lượng cao hơn nhiều lắm, dĩ nhiên quân đội của Trần Minh cũng được trang bị y như quân Hán chính quy, cũng không sợ đối phương.
Vấn đề là sự chênh lệch về vũ khí của hai bên hiện tại đã rút ngắn lại thậm chí gần như không có.
“Bên đối diện chỉ sợ không thiếu lão binh”.
“Cho nên . . . lại là dư đảng của Lương Long ?”
“Chu Tuấn đi đến Giao Chỉ rốt cuộc làm cái khỉ gì vậy ? làm sao có thể để nhiều dư đảng của Lương Long chạy ra như vậy ?”.
Trần Minh ở trong lòng âm thầm tặc lưỡi nhưng hắn cũng biết mình trách oan Chu Tuấn.
Trừ khi Chu Tuấn lật tung cả đất Giao Chỉ lên thậm chí mở ra hình thức đại đồ sát nếu không lại làm sao diệt hết dư đảng của Lương Long ?.
_ _ _ _ _ _
Khác với việc Trần Minh còn có thể bình tĩnh đánh giá thế cuộc, hiện tại quân đội của Trần Minh cực kỳ tệ.
Như Trần Minh đã nói, tân binh nhiều khi nhìn thì được nhưng dùng thì không được.
Bọn họ đều là tân binh, đều chưa từng ra chiến trường, cho dù ngày thường biểu hiện tốt thì có thể làm gì ?.
Thấy bên địch gấp 5 lần bên mình, các binh sĩ ai nấy đều sợ hãi, cho dù là Quách Hoè vốn nổi tiếng vũ dũng trong quân Trần Minh lúc này sắc mặt cũng trở nên hoảng.
Chiến ý . . . đã không còn lại chút nào.
Phía bên kia có lẽ không hoàn toàn là tặc binh, có lẽ có rất nhiều loạn dân đi theo cho đủ số nhưng chỉ cần một đám lão tặc binh dẫn đầu lao vào chém giết, tân binh bình thường khó mà địch lại được, trận hình rất nhanh sẽ vỡ tan.
Những lúc như thế này cần kẻ làm tướng đứng ra trọng trấn sĩ khí.
Trong Tam Quốc hay Tam Quốc Diễn Nghĩa có rất nhiều phần cảnh Quan Vũ, Trương Phi cùng Lưu Bị đều phải tự mình lên trận chém giết, tần suất vượt xa phe Tào Tháo.
Tạm không nói Quan Vũ cùng Trương Phi, Lưu Bị chẳng nhẽ là loại người thích tự mình ra trận chém giết ? đáp án đương nhiên không phải nhưng Lưu Bị không thể không lên, không thể không làm điểm tựa tinh thần cho binh sĩ đằng sau.
Chung quy là bởi Lưu Bị thất bại nhiều lắm, quân sĩ của hắn bị đánh tan nhiều, hết tan lại hợp, hết hợp lại tan, mãi cho đến trước trận Xích Bích đa số binh sĩ của Lưu Bị đều là tân binh.
Sau lưng đều là tân binh, chủ tướng không tự mình ra trận chém giết địch tăng cường sĩ khí sao được ?.
Cũng may uy vọng của Trần Minh trong quân cực cao, tuy đám tân binh gần như mất hết chiến ý nhưng cũng không tự loạn trận cước, càng không có ai quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà lúc này cho dù trốn, lại có thể trốn được không ?.
Bọn họ đều đi bè gỗ vượt sông, dạng bè gỗ này làm sao có thể vượt qua tốc độ thuyền nhỏ ? đã thế trên bè gỗ còn có lương thực, tải trọng gấp mấy lần bên người ta vậy ngươi chạy kiểu gì ?.
Hiện tại cũng đã quá xa bờ bên kia, muốn quay đầu chạy về đại doanh cũng không kịp nữa.
Tình thế hiện tại nói là ba ba trong hũ cũng không khác.
Đám loạn tặc cũng không vội tạo thành trận hình vây bắt đoàn đội của Trần Minh mà là dùng ánh mắt như trêu tức nhìn bọn hắn thậm chí không ngừng cười rộ lên.
Tiếng cười cứ như phát ra từ bốn phương tám hướng khiến binh sĩ của Trần Minh càng không còn tinh thần chiến đấu.
Nếu không phải vì muốn cướp lương đám tặc binh này tuyệt đối sẽ đem thuyền đi đụng bè gỗ của đám người Trần Minh một đợt sau đó dùng ánh mắt hài hước nhìn xem đám người Trần Minh giãy giụa dưới nước.
Lý Bưu lúc này chân đứng đã không vững, triệt để lẩn trốn sau lưng Trần Minh, vẻ mặt đầy lo lắng cùng hoảng sợ.
Lý Bưu nhớ tới một chuyện, một ký ức không vui vẻ lắm trong lòng hắn.
“Trần . . . Trần tướng quân . . . đây là vọng giác. . . bọn chúng dùng vọng giác truyền tin . . đây là . . . đây là quân Lương Long”.
Vọng giác là cái gì ?.
Trần Minh không rõ nhưng cũng đoán được, có lẽ là tiếng tù và vang lên ban đầu, thứ này có âm thanh vừa trong vừa vang, quả thật có thể dùng để truyền tin hoặc báo động.
Vật này trong mắt Trần Minh không có gì hiếm lạ, đại loại như tiếng kèn mà thôi nhưng Trần Minh cũng không ngờ quân Lương Long lại dùng vật này để truyền tin cũng như làm dấu hiệu nhận biết ?.
Âm thanh của Lý Bưu không lớn nhưng cũng không nhỏ, đặc biệt là bộ dạng của hắn làm người chú ý dù sao trừ Trần Minh mặc bạch y ra thì quần áo của Lý Bưu cũng bắt mắt không kém, khác xa chúng binh sĩ.
“Có thể nhận ra âm thanh của vọng giác, hiểu biết không kém”
“Ta nghe nói có kẻ tinh thông thuật pháp, không biết là theo học vị tiên nhân nào trên núi, có thể cho ta mở mắt một phen ?”.
Âm thanh ồm ồm vang lên, theo kẻ này lên tiếng phía trên bờ đối diện cũng biến động một chút, đám tặc binh tự mình mở ra đường cho người này tiến lên.
Kẻ đi tới là một người đàn ông cao khoảng 1m75, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới cũng chỉ mặc quần vải ngắn.
Trên người lộ ra từng đường cơ bắp, tuy không cao lắm nhưng lực lượng mười phần.
Bên hông đeo một chiếc tù và, thoạt nhìn giống sừng trâu, bên còn lại đeo bội đao.
Bội đao cũng không đặc biệt, cũng chỉ là hoàn thủ đao bản quân dụng.
Ngoài ra trên dung mạo của người đàn ông này cũng có một nét đặc thù riêng, kẻ này . . . bị chột.
Kẻ này tiến tới, cũng không xuống nước mà chỉ dừng ở bờ bên kia, một con mắt nhìn chằm chằm vào Trần Minh, khoé miệng hơi nhếch lên.
Kẻ này vừa xuất hiện, Lý Bưu ở sau lưng Trần Minh càng thêm sợ hãi, Lý Bưu lại thật sự nhận ra đối phương.
“Độc . . . Độc Nhãn Long . . . Phan Hùng ?”.
Lý Bưu lắp bắp, âm thanh này rất nhỏ cũng chỉ đủ Trần Minh nghe thấy.
Trần Minh lúc này cũng không khỏi hứng thú đánh giá Phan Hùng nhiều hơn, kẻ này . . . không có cảm giác áp bách như Trương Thuỵ, cũng không biết so với Trương Thuỵ thì thế nào ?.
Trương Thuỵ được gọi là Thuỵ Long Tướng Quân, kẻ này lại gọi là Độc Nhãn Long ?.
Lương Long có vẻ thật sự thích chữ ‘Long’ lại không biết dưới quyền Lương Long còn bao nhiêu con rồng ?