Chương 132 : Tát Đậu Thành Binh.
Trần Minh cũng không đi quản Lý Bưu nói gì với đám cường hào cùng địa chủ kia bởi hắn tin tưởng Chu Thái sẽ vì hắn giải quyết tốt, cũng tin tưởng Lý Bưu đủ thông minh.
Hắn trở về trướng bồng sau đó chỉ nhắm mắt dưỡng thần, tiếp đó một lần nữa trải vuốt lại suy nghĩ trong đầu, cuối cùng là . . . vượt sông.
Qua sông.
Trần Minh làm người hai đời, kiếp trước hắn cũng chẳng lạ gì sông nước thậm chí còn lênh đênh trên những cơn sóng ngoài khơi nhưng đây là lần đầu tiên Trần Minh trải nghiệm qua sông ở thời cổ đại, cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm sử dụng bè gỗ.
Ở kiếp trước của Trần Minh, giai đoạn khó khăn nhất của phiến quân thì di chuyển trên sông nước Thái Lan ít nhất vẫn có xuồng máy, cho dù kém nữa cũng phải là thuyền gỗ.
Dạng bè mà quân đội Trần Minh sử dụng để qua sông là dạng bè tre diện tích 2mx4m.
Trần Minh thật ra cũng có thể tính được tải trọng tối đa của dạng bè này, loanh quanh khoảng trên dưới 1 tấn nhưng Trần Minh cũng không quá tin tưởng tay nghề người cổ đại trong lĩnh vực này, không phải tay nghề bọn họ không ổn mà là khó có thể lấy con số của hậu thế đi áp đặt cho người cổ đại.
Thế cho nên tải trọng an toàn để bè qua sông trong mắt Trần Minh là khoảng trên dưới 800 kg.
Mỗi bè trở theo 6 binh sĩ, trung bình trọng lượng khoảng 300 kg.
Khối lượng bè tự thân khoảng 100 kg, như vậy tải trọng hàng hoá an toàn rơi vào tầm 400 kg.
250 kg lại là bao nhiêu thạch lương thực ? đáp án là 5 thạch lương bởi mỗi thạch lương thực nặng tương đương 70 Kg.
Quân đội Trần Minh chuyến này tổng cộng có 15 bè gỗ tre qua sông, Trần Minh sắp xếp cho 6 binh sĩ cùng nhau lên bè, trên mỗi bè mang theo 5 thạch lương thực.
Tổng cộng lần này Trần Minh cùng 90 binh tốt mang theo 75 thạch lương thực qua sông.
Tính toán chi li là thế nhưng tính toán chỉ là tính toán, thực tế chính Trần Minh cũng lo lắng chẳng qua thân làm tướng quân, hắn nhất định phải thể hiện lâm nguy không sợ.
Ngoài ra Trần Minh còn chưa quên đống vàng mà Trương Thuỵ để lại.
Trong lòng Trần Minh hiện tại thậm chí nghĩ đến việc mất toàn bộ số lương thực này, cùng lắm sau này hắn cho người đào vàng chỗ Trương Thuỵ rồi dùng tiền túi mua lại lương thực, chỉ cần người còn thì không có gì phải lo lắng.
Một tin tức tốt là các binh sĩ theo Trần Minh hầu hết đều tinh thông bơi lội thậm chí còn có người tự biết chèo thuyền, cho dù thật sự ngã sông cũng không biến thành con vịt cạn.
Nơi đây đều là người phương nam, việc người phương nam ở thời đại này tinh thông bơi lội với việc người phương bắc tinh thông cưỡi ngựa thậm chí còn bình thường hơn, tỷ lệ người phương nam biết bơi cao hơn người phương bắc biết cưỡi ngựa nhiều lắm.
Lại thêm Mẫu Hà hiện tại khá yên bình, mực nước cũng không cao dẫn đến Trần Minh càng có lý do dẫn người qua sông.
_ _ __ _ _ _
Theo từng bao lương thực được chất lên bè tre, theo các binh sĩ hò reo cùng cổ vũ, từng chiếc bè tre bắt đầu theo dòng nước tiến về phía bờ bên kia.
Sáng sớm nay Trần Minh gọi chúng sĩ đến sau đó tự mình công bố bản thân có đạo thuật cũng không phải bắn tên không đích.
Đám cường hào đất Long Biên có lẽ không tin nhưng mà chúng binh sĩ đi theo Trần Minh thì tin, cho dù nội tâm không tin nhưng bên ngoài nhất định cũng phải ủng hộ.
Một đồn mười, mười đồn trăm, rất nhanh toàn bộ binh doanh biết Trần Minh có đạo thuật, biết Trần Minh có thể không tốn một binh một tốt đưa người qua sông bất chấp bên kia có địch nhân đợi sẵn.
Cho nên theo 15 bè gỗ tre xuôi theo dòng Mẫu Hà, binh sĩ đứng tụ hết ở bờ bên này, phất cờ hò reo liên tục, thanh thế lớn vô cùng vang vọng cả một vùng đất trời.
Trần Minh đã nói . .. sóng càng to cá càng quý.
Hắn chuyến này dùng kỳ mưu, kỳ mưu tất nhiên cũng có thể thất bại nhưng bằng danh tiếng cùng địa vị của Trần Minh trong quân, cho dù kỳ mưu thất bại cũng khó mà ảnh hưởng địa vị của hắn.
Nhưng mà nếu thành công đây ? vậy thì khó lường.
Đã như thế, Trần Minh không ngại tạo thanh thế lớn thêm một phần.
“Từ bờ bên này đến bờ bên kia chỉ 250 mét, thời gian sang bờ bên kia từ 10 đến 15 phút”.
Trần Minh đứng trên bè, ánh mắt hướng về bờ bên kia sau đó bắt đầu ước lượng thời gian.
Khoảng cách hai bên bờ không tính xa, thú thật với khoảng cách này mình Trần Minh bơi qua hai bên bờ cũng được, độ khó không cao nhất là với điều kiện thời tiết ủng hộ như thế này.
Khoảng cách này thật ra cũng có thể dễ dàng để quan sát bờ bên kia mới đúng, khó ở chỗ bờ bên kia . . .là đầm lầy với rất nhiều bụi cỏ cao quá đầu người, muốn biết bên kia có địch quân ẩn núp hay không thật sự không dễ.
Tất nhiên Trần Minh hiện tại đã có thể chắc chắn bên bờ bên kia có phục binh.
Sáng sớm nay, Trần Minh chỉ chắc 8 phần nhưng hiện tại hắn chắc chắn 10 phần.
Cũng không phải Trần Minh thật sự nhìn thấy cái gì mà là bởi hôm qua Trần Minh để A Chính cùng A Sử vượt sông.
Dĩ nhiên cũng không phải để bọn họ từ trong doanh trại vượt sông mà là tự mình rời khỏi doanh trại sau đó tìm một khúc sông thích hợp rồi qua sông.
Làm sao để qua sông ? vấn đề này Trần Minh cũng không cần đi suy nghĩ, ngươi cũng sẽ không thật sự đần đến mức đi quan tâm dân bản địa Giao Chỉ làm sao qua sông chứ ? đã thế thời tiết hiện tại còn ủng hộ như vậy ?.
Trần Minh để A Sử qua sông đương nhiên là để đi thám thính địch tình nhưng ở thời đại này muốn truyền lại thông tin không dễ, Trần Minh chỉ yêu cầu A Sử làm hai việc.
Việc thứ nhất . . . không phải bây giờ có thể nói.
Việc thứ hai, Trần Minh yêu cầu A Sử đốt lửa ở bờ đối diện nếu phía bên kia không có phục binh.
Đến tận bây giờ Trần Minh vẫn không nhìn thấy cột khói, đương nhiên phía bờ bên kia có phục binh.
“Xem ra đối phương không chỉ có phần hiểu biết quân sự mà còn là thế lực loạn tặc sinh hoạt tại Nam Bình phủ hoặc toàn bộ An Định huyện”
“Chu Thái chọn nơi đóng quân doanh vốn là theo ý định của Chu Thái nhưng đối phương cũng lập tức dựa vào đó tìm được một nơi mai phục thích hợp vậy thì không quen thuộc địa hình không được”
Chu Thái chọn địa điểm đóng quân doanh cũng có yêu cầu nhất định, không thể cách bờ sông quá xa nhưng cũng không thể quá gần.
Ngoài ra từ bờ bên này đến bờ bên kia không thể quá xa, tốt nhất dưới 300 mét đổ lại, nước sông không thể quá sâu, tốt nhất chỉ sâu khoảng từ 3-5 mét đổ lại.
Những yêu cầu này cũng không làm khó được một người lớn lên ở vùng sông nước Dương Châu như Chu Thái, ở mặt này cũng không cần Trần Minh đi lo lắng.
“Trần tướng quân . .. ngài đang nhìn gì vậy ?”.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, đoàn bè sang sông đã đi được 5-6 phút đồng hồ, lúc này cũng đã ra giữa sông.
Suốt những phút này Trần Minh đều không nói một lời khiến cho Lý Bưu ở bên cạnh nhiều lúc muốn nói nhưng ngập ngừng.
Hiện tại hắn rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.
Lý Bưu vừa nói vừa chủ động đứng nép người bên cạnh Trần Minh, càng đến gần bờ bên kia hắn càng sợ.
Trong tầm mắt Lý Bưu, phía bờ bên kia là từng bụi cỏ lau rậm rạp chạy dọc bờ sông Mẫu Hà khiến hắn không có cách nào an tâm.
Nơi này đâu chỉ Lý Bưu mà gần trăm đôi mắt cũng nhìn chăm chút vào bóng lưng của Trần Minh, chúng sĩ . . . cũng đang dồn nén cực kỳ.
Lúc ra quân có bao nhiêu khí thế thì hiện tại thứ khí thế ấy cũng đã bị những cơn gió mùa thu đánh tan không ít dù sao đây là điểm yếu cố hữu của tân binh.
Tân binh nhiều khi như con gà được đánh máu vậy, ban đầu có thể rất hăng nhưng càng ngày thì càng ỉu xìu.
“Trần tướng quân. . . ngài có phát hiện bờ bên kia có cái gì không ?”.
Lý Bưu không nhận được câu trả lời của Trần Minh, hắn cố gắng đưa ánh mắt nhìn xa nhất có thể, cũng không rõ là Lý Bưu thật sự nhìn thấy hay thần hồn nát thần tín dẫn đến hắn phát hiện bụi cỏ bên kia như có rung động.
“Lý tiên sinh sợ ?”.
Lý Bưu nhìn Trần Minh, hắn nuốt một ngụm nước bọt sau đó cười khổ gật đầu.
“Lý mỗ . .. lý mỗ tất nhiên sợ hãi, Lý mỗ không so được với Trần tướng quân”.
Nghe Lý Bưu thành thật như vậy, Trần Minh khẽ cười lại hỏi.
“Lý tiên sinh biết bơi chứ ?”.
Lý Bưu nghe vậy không khỏi lắc đầu, hơi rụt rè mà nói.
“Bẩm tướng quân, Lý mỗ không biết bơi”
Lý Bưu ngồi thuyền quen, hắn lên bè cũng không thấy say sóng nhưng mà hắn đúng là không biết bơi.
Nghe Trần Minh nhắc đến ‘bơi’ Lý Bưu không nhịn được đưa cánh tay ra bám chặt lấy vạt áo của Trần Minh.
Hiện tại cho dù thế nào Trần Minh cũng là phao cứu sinh duy nhất của hắn.
Đâu chỉ Lý Bưu, thân ảnh mặc áo trắng của Trần Minh lúc này cũng sừng sững ở trong lòng chúng sĩ.
Gió thu đìu hiu, khiến vạt áo trên người Trần Minh rung ring trước gió.
Cái lạnh của mùa thu, cái yên ắng cùng đìu hiu của mùa thu như làm nổi bật hơn hơn bộ áo trắng mà Trần Minh mặc trên người.
Bạch Y Độ Giang . .. quả thật là một hình ảnh có thể khắc sâu vào lòng người.
Một thân bạch y, trên người không mang theo vũ khí, lại làm thế nào qua sông ? làm thế nào sang bờ bên kia ? phải chăng Trần Minh thật sự biết thuật pháp ?
Câu hỏi này không chỉ ở trong lòng Lý Bưu mà còn ở trong lòng tất cả binh sĩ.
Sự yên tĩnh cứ như vậy kéo dài thêm 1-2 phút, Trần Minh bỗng chủ động phá tan cái bầu không khí này, hắn bỗng cười lớn.
Tiếng cười của Trần Minh như phá tan không gian tĩnh lẵng cùng kìm nén trước mặt.
“Không gạt Lý tiên sinh, Trần mỗ là đệ tử truyền nhân của La Sơn Phu Tử, Phu Tử dạy cho Trần mỗ vài chiêu đạo thuật, hô phong hoán vũ thì không đến mức nhưng chỉ cần tặc binh tới, Trần mỗ tự nhiên có thể khiến tặc binh không đánh mà lui thậm chí quỳ xuống đầu hàng”
Âm thanh của Trần Minh vang vọng, vang đến trong tai chúng sĩ, vang đến trong tai Lý Bưu, cũng vang đến . . . bờ bên kia.