Chương 31: Có được xem là may mắn
Há hốc miệng, hắn khá là kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt hắn. Không có máu me, không một tiếng kêu như hắn vẫn nghĩ mà chỉ thấy bên tay phải tên kia áo đã bị thủng một lỗ nhưng da thịt bên trong vẫn nguyên vẹn. Hắn cất súng vào sau lưng, nếu đổi lại là người khác chắc đã hoảng loạn mà bắn hết cả băng đạn vào tên ngoại quốc kia nhưng hắn hiểu được tên kia không có sợ hắn dùng súng vì đơn giản súng không làm gì được y. Gã ngoại quốc cũng có vẻ rất khâm phục khả năng điềm tĩnh của hắn, đối với y đây là người đầu tiên sau phát bắn đầu tiên thấy vô dụng mà không có tiếp tục nả hết băng đạn vào người y và tất cả những tên đó đều không có sống để lắp tiếp băng đạn khác. Tên kia dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ thủng nơi áo y rồi nói.
- Ngươi không có ý muốn giết ta? Nếu quả thực phát đạn của ngươi nhằm vào chỗ trọng yếu thì có lẽ ngươi giờ cũng không khác tên nằm dưới sàn kia là mấy. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hắn không có coi mấy lời kia là dọa dẫm, tên kia quả thực khủng bố và hắn tin rằng y có thể dễ dàng giết hắn. Tuy nhiên là một sát thủ hắn không có tự cho mình quyền sợ hãi và rút lui như vậy, mà nếu có chạy cũng chắc gì đã thoát, gã ngoại quốc không có làm gì thì chứng tỏ gã cũng không sợ hắn chạy được. Nắm chặt hai nắm đấm lại hắn giơ quyền lên, cẩn thận quan sát.
Tên Harry cười cười, hắn khinh thường nói.
- Ngươi nghĩ ngươi mấy phần thắng được ta? Hôm nay ta sẽ cho con kiến hôi ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự.
Ặc!!! "thật là nhanh" Đó là ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu hắn lúc đó. Chỉ thấy trong chớp mắt tên Harry kia đã xuất hiện trước mặt hắn, dùng một tay bóp lấy yết hầu hắn rồi nhẹ nhàng nâng hắn lên. Một cảm giác bất lực dâng lên trong đầu hắn, cảm giác bản thân thật nhỏ nhoi tùy tiện để người khác bóp nát. Thứ cảm giác này rõ ràng là lần đầu hắn trải qua nhưng sao vẫn có chút tư vị quen thuộc, chẵng lẽ bản thân đã từng chịu qua thứ cảm xúc này hay sao. Tên Harry kia vẫn khinh thường nói.
- Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Hay là ta quá kỳ vọng.
Hắn cố gắng nâng tay lên muốn thoát ra nhưng cả cơ thể hắn như bị bóp chặy lại, tay chân bị một loại sức mạnh khống chế tuyệt đối không thể nhúc nhích. Tên Harry một lần nữa cười cười trước nỗ lực của hắn, rít giọng.
- Phế nhân.
Nói đoạn vứt hắn ra xa. Hắn bị bắn văng như một viên đạn vào góc tường, toàn thân ê ẩm, ọc ra một ngụm máu. Cố gắng chống tay dậy hắn mới nhận ra rằng tay phải của hắn đã bị gãy, từ một bên có thể thấy được một khúc xương đâm lòi ra ngoài. Khi vừa mới chống được thân mình lên cao chút thì ngay lập tức hắn lại bị một cước vào mặt, cơ hồ trời đất tối sầm lại, cả người lại được tận hưởng cảm giác làm chim. Hắn nằm ngửa ra giữa sàn, hết thật rồi, thực lực không bằng ngươi nên giờ hắn chỉ còn nước ch.ết. Rắc. Tiếng xương vỡ vang lên bên tai hắn, ngoảnh đầu sang bên hắn thấy cổ tay mình bị tên kia dùng chân dẫm nát từ từ, bây giờ đầu óc hắn như đã mơ hồ, ngay cả cảm giác đau cũng đã không còn truyền lên não nữa. Hắn cười cười trong mê dại, máu từ miệng và cái mũi sớm bị đá nát không ngừng trào ra.
Cầm lấy cổ áo hắn tên Harry lôi hắn đứng dậy, kéo lê xác hắn trên sàn lại bên cạnh z . Ném hắn nằm bẹp xuống, tên kia đi lại bên tập hồ sơ cất hết vào trong áo, hướng tới cầu thang bước xuống, trước khi đi còn vọng lại.
- Ta thực không có hứng thú với ngươi, không hiểu mấy lão già kia quan tâm tới cái gì nơi mày nữa, xem như hôm nay mày may mắn không ch.ết đi, nhưng lần sau có dịp ta sẽ lấy nó.
Nhìn thân ảnh kia biến mất sau cầu thang hắn không khỏi cười khổ. Té ra là hắn không có ch.ết, liệu đây có được xem là may mắn chăng.
Tiếp tục nằm đó trong hơn ba giờ nữa, càng nằm lâu đầu óc càng tỉnh táo lại thì cảm nhận đau đớn thể xác càng mãnh liệt. Mãi đến khi có thêm hai người trong tổ chức đến thì hắn mới được đem chuyển đến bệnh viện.
... Lần thứ hai sắp ch.ết và lại nằm viện, lần này bên hắn không có một người quan tâm chăm sóc như Linh Chi lúc ở Hàn Quốc. Hắn lần đầu tiên trong cuộc đời thấy bản thân đang cần một sự quan tâm của người khác không hề nhẹ. Dường như chỉ có sắp ch.ết hắn lại mới thấy yêu cái cuộc sống này hơn, cảm thấy bản thân đang còn dang dở nhiều việc lắm. Lúc sáng hôm nay có hai người là người bên phía lính đánh thuê khu vực châu á thái bình dương của tổ chức đến hỏi hắn về sự việc hôm qua, đương nhiên là hắn cũng không có gì phải giấu cả nên đã nói hết sự tình, duy đến khi hắn hỏi lại hai người kia về báo cáo thí nghiệm kia thì bọn họ không hề hay biết gì cả.
Đáng lẽ ra với tỷ lệ thương tật như hắn thì ít nhất phải vài tháng mới được phép ngồi xe lăn ra viện nhưng chỉ sau hơn mười ngày hắn đã nhất quyết về nhà. Có một điều làm hắn khá buồn là xe của hắn bị tên Harry kia lấy đi mất, và khi tìm được lại thì nó chỉ là đống sắt vụn. Phía tổ chức đã quyết định đền tiền chiếc xe và tiền tĩnh dưỡng cho hắn gần một triệu đô nhưng hắn không mấy quan tâm lắm. Ngồi taxi trở về nhà bà Bảy không có thắc mắc gì về việc hắn đi nhiều ngày như vậy, đơn giản vì hắn cũng thường xuyên vắng nhà như vậy.
Buổi tối hắn ở trong phòng tháo lớp gạc ở cổ tay ra, phần da thịt trắng hồng do băng bó nhiều ngày từ từ hiện ra, nắm tay lại rồi lại mở ra hắn thật không ngờ đây là bàn tay bị người khác dẫm nát. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ hắn căm phẫn nắm chặt hai bàn tay, nhất định có một ngày hắn sẽ trả lại tất cả cho tên Harry kia.
Thông tin hót nhất trên các trang mạng hiện tại có lẽ là MV mới ra mắt của nhóm nhạc nữ Q&T, hắn vào trang youtube xem qua một lượt mv và khá bất ngờ trước cách tạo hình của một trong những ca sĩ của nhóm đó, cô nàng Linh Chi. Cầm ngay và luôn chiếc điện thoại hắn gọi sang bên Hàn Quốc mà không có để ý rằng bên kia đầu dây đã là hơn mười hai giờ đêm. Một giọng nữ ngái ngủ vang lên.
-Yeoboseyo!
Hắn nghĩ ra trong đầu bộ dạng ngái ngủ của cô nàng cười nói.
- Anh có làm phiền em không?
Bên kia đầu dây có vẻ rất nhanh nhận dạng được giọng nói của hắn vội chuyển từ trạng thái ngái ngủ thành hờn giỗi.
- Anh sao bây giờ mới gọi điện cho em? Đi lâu như vậy bây giờ mới nhớ tới em chắc chắn ở bên kia đang tán tỉnh em nào rồi.
Hắn không có để ý mấy câu làm nũng kiểu đó chỉ đáp lại.
- Anh gọi chúc mừng mv mới của nhóm em, có vẻ khá là được yêu thích nhỉ?
Cô nàng kia lại nguýt giọng.
- Anh có vẻ rành thông tin quá nhỉ. Bọn em ra mv hơn năm ngày rồi mà anh giờ mới biết.
Hắn gãi đầu, thực tình thì năm ngày trước hắn còn nằm trong bệnh viện sao mà biết được tuy nhiên hắn cũng không có nói chuyện hắn ra kẻo cô nàng lại bù lu bù loa đòi sang bên này ở với hắn. Điện thoại cũng khá lâu, chuyện thì ngoài mấy cái sự tình cũ thì cũng không có đề tài gì khác, vẫn như mọi khi là hơn chín mươi phần trăm câu thoại là của Linh Chi nói, mười phần trăm còn lại chỉ là mấy tiếng ừm, ừ hắn đáp.
Quẳng cái điện thoại lên đầu giường hắn nằm xoãi ra, hít thở hương thơm từ ga mới hắn không khỏi ngáp ngáp. Lật ngửa người lại tính đi ngủ nhưng hắn lại thấy cấn ở dưới lưng, lấy tay móc lên thì ra là chiếc nhẫn màu xanh của hắn, thứ duy nhất gắn liền với thân thế của hắn. Ngắm nhìn chiếc nhẫn nhỏ màu xanh được trạm trổ tinh xảo hắm không khỏi thắc mắc. Từ ngày đầu tiên hắn nhận thức được thì chiếc nhẫn đã ở trên tay hắn, và sau bao nhiêu năm dù hắn lớn lên cỡ nào thì vẫn cứ đeo vừa chiếc nhẫn này. Đeo nó lại vào ngón giữa hắn đưa bàn tay mình lên ngắm đi ngắm lại cố xem có nhận ra điều gì không nhưng không hề có một chút xúc cảm nào. Kể cũng lạ từ khi hắn về Việt Nam thì những giấc mơ về người phụ nữ đẹp bế trên tay đứa bé trai hay hình ảnh về tiểu cô nương và hai người đàn ông khác dần thưa thớt và sau này không còn xuất hiện. Nắm chặt tay lại hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.