Chương 32: Nguyễn Trì Cường

Buổi sáng hắn thường rất thích dậy sớm chạy thể dục ở cạnh hồ Tây, phải nói là hắn đi tập thể dục thật sự chứ không phải như mấy thằng đực rựa đi ngắm gái buổi sáng kia. Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn biết trong số mấy cô em chạy thể dục kia có một nàng rất xinh, hắn chẳng qua chạm mặt nên mới biết xinh chứ bản thân hắn thực cũng không có quan tâm lắm đến cô gái kia.


Dù ở nhà có đầu bếp cao tay nhưng chạy xong hắn vẫn thích rẽ vào một quán phở nhỏ bên đường tận hưởng phong cách sống rất Hà Nội này. Phở bò ăn với quẩy cho thêm quả quất vào thì ngon miễn chê, trời hơi se lạnh nhấp miếng nước lèo nóng vào cổ họng hắn thấy không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Quán ăn này tuy chỉ là lề đường nhưng chỉ có ngồi ăn ở đây mới cảm nhận được đúng cái chất, cái vị riêng của phở Hà Nội.


Làm luôn ba tô trước sự ngỡ ngàng của cô chủ quán lẫn khách ăn ở đó hắn ôm cái bụng no căng về nhà. Trời mới sáng nhưng bà Bảy đã vội đi chợ nên trong nhà chỉ có mội hắn, chạy lên lầu tắm rửa cẩn thận xong hắn chạy xuống nhà tính đi mấy cửa hàng tậu con xe mới thay thế con r bị mất kia.


Vừa bước ra khỏi nhà chuông điện thọai của hắn lại vang lên, lần này lại là một số lạ. Nhấc máy lên nghe hắn hi vọng không có thêm rắc rối gì, một giọng nữ bên kia đầu dây.
- Thiên Minh hả? Tôi Bích Ngọc đây, bây giờ cậu có rảnh không?


Té ra cô nàng này hẹn hắn để trả khoản nợ mà cô nàng vay hắn. Hắn bắt taxi đến một quán karaoke trên đường Xã Đàn nơi mà Bích Ngọc hẹn gặp mặt hắn. Bước xuống taxi hắn liền thấy cô nàng đang đứng trước quán đợi hắn, khi thấy hắn cô nàng nhanh nhảu chạy ra vẻ áy náy.


- Xin lỗi làm phiền cậu đến tận đây, thực ra thì hôm nay có một người bạn thời cấp ba cho mình vay tiền để trả lại cậu nhưng bạn ta không tin cậu cho mình vay nên nhất quyết bắt mình gọi cậu tới đây, cậu không phiền nếu gặp bạn ấy một chút chứ.


available on google playdownload on app store


Hắn thực sự không có mấy bận tâm đến món nợ này, hôm nay cô nàng này không có gọi hắn thì hắn cũng không thiếu việc đau đầu hơn để nghĩ đến. Hắn hướng cô nàng đang dẫn đường phía trước nói.
- Thực tình cô chưa có thì từ từ trả cũng được, tôi không có vội.


Bích Ngọc lại hiểu nhầm ý hắn nói như lời khách sáo nên cũng nói lại đầy cảm kích.
- Sao có thể vậy được. Chúng ta vốn không thân nhau lắm cậu cho tôi vay đã là quý lắm rồi sao tôi dám để lâu chứ.


Hắn nghe vậy cũng không có nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo cô nàng. Quán karaoke này gồm bốn tầng, bên trong dù là ban ngày nhưng đèn bật khá là mờ ảo và hành lang đi lại thì có chút chật chội. Đi thẳng lên tầng ba hắn và cô nàng dừng lạo trước phòng thứ hai tính từ cầu thang. Bích Ngọc gõ cửa và ngay lập tức có một giọng phụ nữ vang lên bên trong.


- Ngọc hả? Vào đi.


Đẩy cửa vào hắn khá thú vị khi bên trong phòng không chỉ có một cô gái như hắn tưởng mà còn có thêm ba tên đàn ông nữa. Hắn biết một trong số đó, chính là tên Trương Quốc Dũng lần trước thuê người chém hắn đây mà, đang không biết tìm tên này ở đâu thì y lại mò xác tới. Quay sang nhìn Bích Ngọc thì hắn cũng thấy cô nàng ngạc nhiên không khác gì hắn, Bích Ngọc quay sang cô nàng mặc bộ đầm màu đỏ có khuôn mặt khá tròn, đôi mắt sắc và lông mày mỏng lét kia hỏi.


- Lâm Oanh thế này là thế nào? Tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Cô nàng tên là Lâm Oanh kia cười cười với Bích Ngọc, hắn nhận xét nụ cười kia đúng là hợp với khuôn mặt cô nàng thật.


- Ngọc à, bồ nghĩ mình lấy đâu ra từng đó tiền cho bồ vay chứ, là Dũng thiếu gia bảo mình cho cậu vay với điều kiện gọi tên đẹp trai kia tới kìa.
Cô nàng kia vừa cười nói vừa chỉ vào hắn, hắn không khỏi cười lạnh trong đầu, hướng tên Dũng kều kia hỏi.
- Là ngươi muốn tìm ta. nguồn TruyenFull.vn


Tên Dũng kều ngồi gác chân lên trên ghế khuôn mặt vênh váo không coi ai ra gì, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nói như mê sảng.


- Là thiếu gia ta tìm ngươi đó, lần trước ngươi phá hỏng việc của ta nhưng không hiểu sao lần đó ngươi lại có thể thoát được hội Tiến đao, nhưng ngươi yên tâm hôm nay ngươi tới đây thì ta sẽ tiếp đón chu đáo.
Hắn khinh thường hỏi lại.
- Bằng hai tên vệ sĩ kia của ngươi ư?


Đáp lại hắn là một giọng nói đầy kiêu ngạo từ đằng sau.
- Là ta.


Hắn quay lại nhìn, một thanh niên vạm vỡ cao gần mét chín bước vào, hắn nhìn cách đi đứng, dạng bộ cùng những vết chai bên ngoài tay y thì cũng chứng tỏ rằng y là dân học võ. Ở bên trong phòng tên Dũng kều kia cười lớn, đứng dậy chỉ tay vào kẻ mới vào kia nói.


- Xin giới thiệu vị này tên là Thành Trung, là người vô địch giải quyền anh ngầm ba mùa liên tiếp, gần đây nhất vừa giật hạng ba giải quyền anh ngầm châu á- hướng về hắn- ngươi nghĩ với mấy món mèo cào của ngươi thì chịu được mấy quyền?


Hắn đúng thật là chán nản với lũ bả đậu này, đưa chó đi dọa voi đúng là ngu hết chỗ nói mà, hắn thầm ước lượng tên Thành Trung kia chắc không chịu nổi một hít của hắn quá à. Đang suy nghĩ nên chơi bọn này thế nào cho vui thì bên ngoài có một thân ảnh quen thuộc đi qua làm hắn giật mình, hắn vội lớn giọng gọi lại.


- Ê thằng khốn kia, quay lại đây.


Kẻ vừa đi qua phòng là một thanh niên cũng khá cao nhưng lại gầy còm, khuôn mặt hơi dài tý, mái tóc dài do mới ngủ dậy không chải chuốt nên khá luộm thuộm, nhìn mặt hắn rõ còn đang ngái ngủ. Tên gầy kia dừng bước lại nhìn vào trong phòng, không biết y suy nghĩ gì mất một lúc rồi bước vào cũng lớn giọng không coi ai ra gì mắng.


- Tiên sư mày, bố đang chuẩn bị về đi ngủ gọi đéo gì mà gọi.


Tên Dũng kều và đồng bọn vốn tưởng hắn gọi cứu viện nhưng khi thấy kẻ vào là một tên trói gà không chặt cộng thêm lời lẽ tên kia với hắn không có lấy làm tử tế cho lắm nên cũng ngơ ngác không hiểu chuyện quái gì xảy ra chỉ đành quan sát.


Hắn cười cười, tên thanh niên này có lẽ là người bạn duy nhất của hắn ngoài tổ chức tại Việt Nam, y tên là Nguyễn Trì Cường là bạn học với hắn, đừng nhìn vẻ bề ngoài gầy còm nhưng y thực lực của y lại mạnh hơn rất nhiều so với bao nhiêu kẻ tự nhận là đô con khác, cũng vì một phần thế mà trước đây hắn cũng có chỉ cho y rất nhiều thứ thú vị. Có lẽ điểm duy nhất hắn bất mãn với tên Trì Cường này là y có thể troll mọi lúc mọi nơi và không bao giờ chịu cho hắn mặt mũi. Chính vì thế hắn cũng không có nhẹ miệng mà mắng lại.


- Thôi, bố xin, bố đi Hàn Quốc về có quà cho mày đấy? Nhưng mà hiện tại...
Hắn vừa nói vừa liếc liếc đám người kia, tên Trì Cường cười cười đểu mặt nói, y cũng quá hiểu rõ hắn.
- *** *** mày đi mà nhớ đến bố mới lạ, nói có gì nhờ vả thì mau lên để bố còn về đi ngủ.


Hắn không có dài dòng mà hướng về tên Thành Trung nói.
- Tên này vô địch quyền anh ngầm mấy năm nay tự xưng Đông Phương Bất Bại, hắn đang muốn gây sự với tao hay mày thử xem ăn được hắn không.


Tên Thành Trung kia hừ lạnh, té ra là nhờ người cứu viện, nhưng nhờ kẻ chân tay lèo khèo kia có đi gãi ngứa cho y à. Trái lại tên Trì Cường lại nhìn tên Thành Trung này cẩn thận từ trên xuống, ánh mắt cẩn thận dò xét tỉ mỉ như đi chợ chọn hàng hóa vậy, chậc lưỡi nói với tên Thành Trung, giọng điệu xúc cảm như phim.


- Chậc chậc, liệu có đến mức phải như thế không hả, vị huynh đài này nhà có bao nhiêu anh chị em?
Tên kia ngơ ngác, tự dưng thằng mặt ngu kia hỏi y một câu không đầu không đuôi lại còn hỏi gia thế y làm đéo gì biết , y chỉ gằn giọng.
- Nhà ta chỉ có mỗi ta, ngươi sợ bị đánh quá nên nói sảng hả?


Trì Cường vẫn cười cười nói.
- Nghe nói huynh đệ tự nhận là Đông Phương Thất Bại à quên Bất Bại, sao không ở nhà sinh ít con cháu cho ông bà già bế lại lo cắt đi sớm vậy làm gì? Thế có phí không chứ.


Một bên nghe vậy hắn phì cười, tên này quả nhiên không bỏ được cái thói miệng cà khựa mặt tựa sèm đòn này. Tên Thành Trung không hiểu được ý của Trì Cường thì đúng là bại não thật, hắn điên lên nhào tới vung nắm đấm vào giữa mặt tên mặt đểu kia. Mọi người trong phòng trừ Thiên Minh đều hiện rõ xúc cảm trên mặt, cô nàng Bích Ngọc và Lâm Oanh thì nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng máu me sắp tới, hội Dũng kều thì cười cười tự mãn chiêm ngưỡng hậu quả của kẻ dám chống đối và chờ xem nét mặt hoảng sợ quỳ xuống xin tha của Thiên Minh sau khi xem màn máu me sắp tới.


Phanh!!! Một tiếng va chạm thật lớn, đồng loạt một thân xác bị đánh văng vào tường rồi rơi xuống bên dưới góc tường, tên đó co quắp vì đau đớn, cú đánh vừa rồi mạnh đến nỗi hắn rên không ra được tiếng. Hai cô nàng mở mắt ra từ từ, há miệng đầy vẻ cảm thông với kẻ nằm xuống kia, cảm thông nửa phần trăm và ngạc nhiên tới chín chín phần rưỡi còn lại vì tên nằm xuống không phải là kẻ gầy còm trong dự tính kia mà lại là tên Thành Trung. Hai cô gái nhắm mắt nên không biết điều gì xảy ra có chút ngơ ngác còn chấp nhận được, đằng này tên Quốc Dũng và hai thằng vệ sĩ chứng kiến toàn bộ mà vẫn cứ há hốc miệng, người cứng như tượng là sao, hắn bực bội không chấp nhận được.


Nuốt ngụm nước bọt, Dũng kều có một loại suy nghĩ điên rồ đây chỉ là mơ, là mơ thôi. Làm gì có kẻ cao gần mét bảy lăm nặng chưa tới sáu mươi cân đá văng người cao mét chín nặng gần chín mươi cân lại còn là vô địch quyền anh ngầm nữa chứ. Nhưng sự thật đã là vậy, lần này hắn đá trúng thiết bản rồi. Dũng kều suy luận, chẳng trách lần trước tên Thiên Minh kia có thể thoát khỏi bọn Tiến đao té ra là hắn có tên vệ sĩ ghê gớm này, sáng nay chắc chắn hắn đưa vệ sĩ đi theo nhưng lại bày ra kịch bản như thế này để đùa cỡn y cho vui mà.






Truyện liên quan