Chương 18
Trên đường, Bối Hiểu Ninh một mực hung hăng mà tự mắng chính mình: Bối Hiểu Ninh! Trong đầu ngươi bộ toàn phân hay sao?! Liều ch.ết mà làm cao cái gì?! Tại sao không gọi điện thoại sớm một chút?! Nếu y thực sự xảy ra chuyện gì thì tốt nhất ngươi tự đập đầu vào tường ch.ết luôn đi!
Tới quán bar, Bối Hiểu Ninh trực tiếp chạy thẳng lên lầu 2 đến gõ cửa phòng làm việc của Lăng Tiếu. Nhưng gõ hồi lâu, chưa có ai đáp lại, căn phòng bên cạnh lại mở cửa.
“Hiểu Ninh?” Là Lâm Uy, y đi tới trước mặt Bối Hiểu Ninh, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ân, Lâm ca. Ta muốn tìm Tiếu…”
“Đại ca không ở chỗ này.”
“Vậy thì… y ở bên Túy Mỹ bar hả?”
“Cũng không ở bên đó. Khoảng bốn ngày trước ta dẫn đại ca đi cắt chỉ, sau đó y lại nói có việc, bắt ta đi trước. Mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Lông mày Bối Hiểu Ninh nhíu chặt lại, “Liệu có thể nào Mã lão nhị…”
“Không thể nào! Mã lão nhị còn chưa có xuất viện đâu.” Thấy vẻ mặt Bối Hiểu Ninh vẫn lo lắng, Lâm Uy còn nói: “Không sao đâu, đại ca thường như vậy. Cứ bất thình lình lại biến mất vài ngày, qua vài hôm lại thấy trở lại. Ngươi không cần lo lắng. Ừm… Nếu không, ngươi cứ tới nhà xem đại ca thế nào.”
“Gọi điện rồi, không ai nghe máy.”
“Ân.” Lâm Uy gật đầu, thấy Bối Hiểu Ninh vẫn mặt ủ mày chau, do dự một chút, “À ừm… Cách đây không xa đại ca còn có một căn hộ khác. Bất quá địa chỉ cụ thể thì ta không biết, y có thể là ở chỗ đó. Ngươi đừng có gấp. Lại đây, chúng ta uống vài ly.”
“Ân… Không được.” Bối Hiểu Ninh lấy đâu ra tâm trạng mà uống rượu, “Ta đi về trước. Ngươi làm chuyện của ngươi đi.”
Nói xong Bối Hiểu Ninh xoay người đi thẳng, Lâm Uy thấy hắn thái độ kiên quyết cũng không giữ lại.
Ra khỏi quán bar, Bối Hiểu Ninh đứng ở vệ đường bắt đầu cố gắng nhớ lại địa chỉ hắn thoáng thấy trên tờ hóa đơn trên tay Lăng Tiếu. Tập trung một lúc: đúng rồi! Không sai, Tòa nhà Thập Hào phòng 502 ! Bối Hiểu Ninh ngăn trái tim đập mạnh, vừa lại chặn một xe taxi khác. Bây giờ hắn chỉ biết là: hôm nay nếu không thấy Lăng Tiếu, chính mình sẽ phát điên lên mất.
Bối Hiểu Ninh dựa vào trí nhớ, rất nhanh liền tìm được cái tiểu khu kia. Xuống xe, hắn hỏi bảo vệ trực ban tại phòng bảo an rồi ghi chép lại, lại hỏi rõ ràng vị trí tòa nhà Thập Hào, sau đó trực tiếp tìm tới.
Lên lầu trước, Bối Hiểu Ninh xem dưới lầu một lát, đèn phòng 502 đúng là đang sáng. Hắn mừng như điên, chạy đến trước cửa định ấn chuông (*), đúng lúc bên trong có người đi ra, hắn liền đi luôn vào. Hắn không có cách gì suy nghĩ nhiều thêm nữa, xông vào thang máy ấn số tầng năm.
(*) Các nhà chung cư thường có chuông cửa riêng cho từng hộ ở dưới tầng 1 thì phải, để tránh việc khách mất công đi lên mà không có ai ở nhà.
Rốt cục cũng dừng lại trước cửa phòng 502, Bối Hiểu Ninh vừa giơ tay lên rồi lại buông xuống: thấy y rồi thì nên nói như thế nào giờ? Chẳng lẽ nói… nói là lo lắng cho y? Không được. Hỏi y tại sao hôm đó không đến tìm mình? Cũng không được…
Lại tự kỷ thêm một lúc, Bối Hiểu Ninh vỗ cặp: Được rồi! Nói là mình đến để trả trước một ít tiền.
Kiinh coong! Kiinh coong! Chuông cửa vang lên hai tiếng, cửa mở.
“Hiểu Ninh?!” Lăng Tiếu mặc đúng một tấm áo ngủ màu xanh, tay phải đã lành hẳn đang kẹp một điếu thuốc.
Đại não Bối Hiểu Ninh lập tức trống rỗng, “Tiếu.” (ngơ luôn rồi…)
“Ngươi… Ngươi làm thế nào mà tìm được chỗ này?”
“Ta…” Trước mắt Bối Hiểu Ninh bắt đầu thấy sao Kim bay tán loạn vù vù, “Ta… Ta thích ngươi!”
Bá▬▬▬Điếu thuốc trên tay Lăng Tiếu lập tức rơi xuống sàn nhà.
“Là ai thế? Tiếu.” Theo một tiếng kêu ngọt ngào mềm mại, một người thắt lại đai lưng trên chiếc váy ngủ tơ tằm độc nhất xuất hiện, diện mạo cứ như mang khí chất thiên tiên, giống bông hoa lan mà nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng Lăng Tiếu.
Bối Hiểu Ninh hóa đá tại chỗ. Lăng Tiếu vừa ngoảnh lại, Bối Hiểu Ninh liền co cẳng chạy trốn.
Lăng Tiếu không kịp nghe xem cô gái đó nói cái gì, lập tức xoải chân đuổi theo.
“Hiểu Ninh! Hiểu Ninh!”
Tại giây cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, Lăng Tiếu duỗi được cánh tay dài chen vào.
“Hiểu Ninh…”
“Ngươi đừng nói với ta đó là em gái ngươi.” Bối Hiểu Ninh lui lại tuốt tận góc thang máy.
Lăng Tiếu cúi đầu dừng trước mặt hắn, “Nàng vốn là bạn gái của ta. Thực ra… vốn là vị hôn thê.”
Nước mắt Bối Hiểu Ninh trong nháy mắt liền chảy dài, “Ngươi có bạn gái?”
“Ta cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói là ta không có.” (Tự nhiên sao thấy ghét Tiếu ca rồi ~~~~~~ =”= ta ghét tất tần tật những đứa nào dám làm các bạn thụ của ta khóc ~~~~)
“Vậy ngươi ngày đó tại sao…” Bối Hiểu Ninh nghẹn ngào không nói được nữa.
“Ta cũng không biết, ta không khống chế được chính mình. Ta…”
“Ngươi cảm thấy ta với mấy người phụ nữ lúc nào cũng dụ dỗ quyến rũ ngươi như nhau, chơi xong thì coi như hết… có đúng hay không?”
“Hiểu Ninh! Không phải…”
“Ngươi vẫn nhắn tin dây dưa với ta, là bởi vì ngươi còn chưa có nắm được ta trong tay có đúng hay không? Là bởi vì ngươi chưa từng được chơi qua với nam nhân, tò mò có đúng hay không?!”
Cửa thang máy mở. Bốn người, tám đôi mắt nhìn vào: một nam nhân đôi mắt ai oán cùng một nam nhân chỉ mặc áo ngủ vẻ mặt áy náy, đang cùng nhau dồn lại một góc trong thang máy.
Một người lại hô to: “Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!”
Người kia cũng hô: “Không phải như vậy! Không phải như vậy!”
Bốn người quay lại nhìn nhau, quay lại tránh đi chờ một cái thang máy khác.(cứ như kịch =.+) Bối Hiểu Ninh tránh thoát tay Lăng Tiếu, liền xông ra ngoài.
Chạy đến bãi cỏ bên ngoài tòa nhà, Lăng Tiếu bắt kịp hắn, một tay kéo hắn lại, “Ngươi nghe ta giải thích! Ta không muốn gạt ngươi! Chỉ là… ngay từ đầu vốn là cảm thấy không cần phải nói, sau đó liền… không muốn nói.”
“Vậy tại sao ngươi nói chỗ này là để cho ông ngoại ngươi lúc trở về ở?”
“Là chỗ ông ngoại ta về ở. Nhưng là Huyên Đình… chính là bạn gái của ta, cô ấy vốn là tiếp viên hàng không, vốn là bay Bắc Kinh-San Francisco tuyến khứ hồi, bình thường căn bản là không có ở đây. Ngẫu nhiên mới có vài ngày ở đây, đến cũng ở chỗ này. Ông ngoại ta ởSan Francisco, thời gian trước thân thể ông không tốt, muốn cho ta qua đấy, vừa lúc công ty của Huyên Đình ở bên đó đang chuẩn bị một kỳ tập huấn, ta để cô ấy đi, cho nên hơn một tháng này bọn ta không gặp nhau, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy. Hôm nay cô ấy vừa mới về đến nhà.”
“Ngươi muốn đến nhà của ta chính là để nói chuyện của cô ấy?”
“Ân.”
“Tại sao không đi.”
“Ngày đó ta vừa muốn đi, liền nhận được điện thoại của Huyên Đình, nói ông ngoại đã không có chuyện gì rồi, tập huấn có hơn mười ngày, cô ấy không muốn cứ ở lại bên kia, muốn quay lại, nhưng mà không trực tiếp đi máy bay đến, làm ta ở bên này phải mua vé khứ hồi đi Bắc Kinh đón. Sự tình đột nhiên phát sinh, phải đi gấp, không kịp đến chỗ ngươi.”
“Tại sao không gọi điện cho ta?”
“Vừa đặt vé máy bay, lại đuổi theo máy bay, đi đã rất vội vàng rồi, chỉ mang theo một điện thoại di động. Đến sân bay mới phát hiện điện thoại hết pin, đò sạc cũng quên mang. Đợi đến Bắc Kinh tìm được Huyên Đình thì điện thoại đã tự động tắt nguồn. Ta đi đi về về mất rất nhiều thời gian, vốn muốn mượn điện thoại Huyên Đình gọi cho ngươi, nhưng lại sợ ngươi có việc lại quay lại. Ta không nghĩ lại không giải thích với ngươi rõ ràng trước, để ngươi biết chuyện của cô ấy. Cho nên muốn dù sao cũng đi hai ba ngày, lúc về lại nói cho ngươi.”
Nói hồi lâu, Bối Hiểu Ninh đã tỉnh táo lại rồi, nghe Lăng Tiếu dong dài giải thích hết, hắn gật đầu, “Được. Ta bây giờ cũng hiểu rõ rồi. Ngươi trở về đi thôi, ta cũng nên về nhà rồi.”
Bối Hiểu Ninh đi. Lăng Tiếu cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, y không có cách nào lại đuổi theo ra ngoài. Mà vị hôn thê Huyên Đình cũng đang chờ y.
Bối Hiểu Ninh về đến nhà, mở TV, trừng mắt nhìn một đêm. Đến hừng đông mới cuộn tròn trên ghế salon mà ngủ thiếp đi. Sáng sớm bảy giờ, điện thoại di động vang lên, Bối Hiểu Ninh nhìn thoáng qua, là điện thoại công ty.
“Uy?”
“Hiểu Ninh à?”
“Giám đốc?!” Bối Hiểu Ninh vội vàng tỉnh táo lên.
“Hiểu Ninh a, chuyện ngày hôm qua lúc trở về Vương Lực cũng có nói qua. Mặc dù bắt đầu là do sai lầm của ngươi, nhưng sau đó Tân Khải cũng không nên ăn nói như thế. Nhưng là… dù thế nào cũng là ngươi động thủ trước, cuối cùng cũng là ngươi không đúng, ngày hôm qua ta theo người của tổng công ty quay về, cho nên chuyện xảy ra họ cũng biết hết rồi. Bây giờ việc này gây ảnh hưởng không tốt lắm. Tối hôm qua ta cũng cùng với bên nhân sự thảo luận, quyết định tạm thời đình chỉ công tác ngươi. Chờ một thời gian, tổng công ty bên kia nếu không ai quan tâm chuyện này, ta ngay lập tức sẽ phục chức cho ngươi. Hiểu Ninh, ta vẫn còn rất coi trọng ngươi, vốn là muốn điều Tân Khải đi sau đó để ngươi làm tổ trưởng tổ trưng bày. Không nghĩ tới bây giờ lại… Aiz! Không để người ta báo tin cho ngươi, sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, lời Tân Khải nói ngươi cũng đừng để trong lòng. Mấy ngày này đến giờ cứ đến công ty làm một số thủ tục đi.”
“Ân. Ta biết rồi, làm phiền ngài rồi.”
Ngắt điện thoại, Bối Hiểu Ninh có chút ngây người, giơ điện thoại di động lại ngồi thêm mười phút, mới phản ứng lại: mình bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
Tối hôm qua vì Lăng Tiếu, sau khi Bối Hiểu Ninh rời công ty, căn bản cũng không còn muốn động tay động chân với Hà Tân Khải làm cái gì nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút không rõ ràng: như thế nào mà chỉ qua một đêm cuộc sống của mình đã trở nên thảm hại thế này?
Buông điện thoại di động, Bối Hiểu Ninh lại cuộn tròn trên ghế salon, nhắm hai mắt lại.
Cộc cộc cộc! Có người gõ cửa.
Bối Hiểu Ninh không nhúc nhích.
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!… Người gõ cửa rất là cố chấp~. Không có biện pháp, Bối Hiểu Ninh không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi mở cửa.
Là Lăng Tiếu.
“Ngươi lại muốn làm gì nữa?” Thanh âm Bối Hiểu Ninh có chút hữu khí vô lực.(uể oải, yếu ớt)
Lăng Tiếu bước vào nhà, đóng cửa lại.
“Tối hôm qua ngươi nói như thế trước cửa nhà ta, Huyên Đình nghe thấy. Lúc ta trở lại, cô ấy hỏi ta ngươi là ai, ta nói hết cho cô ấy những gì ta biết về ngươi. Cô ấy lại hỏi ta tại sao ngươi lại nói như vậy.”
“Ngươi cứ nói ta tự mình đa tình là xong chứ gì.”
“Ta nói mấy chuyện lúc ngươi ở nhà ta, cô ấy muốn biết ta vốn là nghĩ như thế nào. Ta nói…”
“Nói gì?”
“Ta nói… Ta cũng thích ngươi, ta muốn chia tay với cô ấy. Huyên Đình liền thu thập đồ đạc, mang đến khách sạn ở suốt đêm, nói muốn tỉnh táo lại một chút.”
Bối Hiểu Ninh nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, chậm rãi cắn môi dưới, lông mi thật dìa cũng có chút run run.
Lăng Tiếu một tay ôm hắn vào lòng, nặng nề phả hơi thở vào lỗ tai Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh, chúng ta cùng một chỗ đi. Ta sẽ không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
*Cảnh báo chương sau: ta khao mn xôi thịt à na! :D* *e he he he he*