Chương 36

 và các a đã quay lại, bựa hơn trc rớt nhiều ~ (k phải nói xấu a đâu Tiếu ca! >D<)]   Bối Hiểu Ninh gửi sơ yếu lý lịch hết không đến mấy ngày thì được gọi đi làm. Đó vốn là một công ty nhỏ mới thành lập, công việc rất nhiều, nhân lực lại không đủ. Mỗi ngày bối Hiểu Ninh đều đi sớm về muộn, bận rộn đến rối tinh rối mù, liên tục trong nửa tháng. một ngày cũng không nghỉ ngơi. Cứ như vậy, hắn và Lăng Tiếu hai người khó có thể nhìn thấy đối phương khi thức dậy. Lăng Tiếu nghẹn đầy một bụng hỏa, nhưng mà không tìm đâu ra cơ hội để phát tiết với hắn. [R: =v=|||]   Hôm nay cuối cùng Bối Hiểu Ninh cũng được nghỉ ngơi, hắn  đánh một giấc một mạch đến giữa trưa, rồi mới lưu luyến từ trên giường ngồi dậy. Hắn dụi dui hai mắt đi ra phòng khách, nhìn thấy Lăng Tiếu mặt đang đần thối ra ngồi trên salon hút thuốc lá, bên chân có hai quả bóng lông đang dụi a dụi y cũng không thèm để ý. Bối Hiểu Ninh đi qua ôm hai con cún vào lòng, “Sao anh không ôm chúng nó lên, đáng thương quá!”   “Tôi thương chúng nó thì ai thương tôi a?!” Lăng Tiếu nói cực kỳ chua xót đau lòng.   “Anh lại trúng gió ở đâu nữa thế?”   Lăng Tiếu quay ngoắt mặt sang phía Bối Hiểu Ninh, “Em nhìn tôi đi đây này.”   Bối Hiểu Ninh ngồi vào bên cạnh y, ngó lên ngó xuống mấy lần, “Anh… làm sao?”   “Tôi gầy!” Lăng Tiếu nói cực kỳ nghiêm túc.   “Gầy?” Bối Hiểu Ninh thả Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi lên đùi, vươn tay sờ sờ trên bụng y, “Anh gầy chỗ nào? Rõ ràng vừa béo vừa khỏe, mấy ngày nữa mang đi thịt được rồi ý.”   “Mắt em bị làm sao thế? Tôi gầy cực kỳ, em xem chỗ này này, chỗ này đây này.” Lăng Tiếu vừa nói vừa vén quần áo biếu diễn cơ bụng, cơ ngực cùng cơ tay, “Mặt tôi cũng tóp lại hết cả rồi đây này!”   “Này này! Mặt anh là nhỏ từ đầu rồi đấy chứ?”   “Dù sao đi nữa tôi vẫn gầy!”   “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?”   “Em không thấy áy náy à?”   “Tôi? Áy náy? Tại sao?”   “Chẳng có ai nấu cơm cho nên tôi mới đói đến gầy xọm thế này đây này!”   “Đừng có mà vớ vẩn, chứ lúc tôi chưa đến anh ăn cơm thế nào?”   “Làm sao mà giống nhau được?! Lúc em chưa tới là hết cách, đành phải ra ngoài ăn. Nhưng bây giờ thì sao? Tôi mỗi ngày mở mắt đều không thấy em đâu, không được ăn cơm em nấu còn chưa tính, ngay cả súng cũng không thông ngủ không được. Làm cho tôi cực kỳ sốt ruột, trong bụng lửa cháy bừng bừng, đi ra ngoài cũng ăn không vô.” [R: súng: ...=///= dạ nó là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy đấy ạ ~ xin đừng bắt ta phải nói toẹt ra >”< :))]   Bối HIểu Ninh nghiêng đầu nhìn Lăng Tiếu, “Thế anh muốn thế nào?”   “Em từ chức.”   “Anh nói cái gì cơ?!”   “Em đừng đi làm nữa.” Lăng Tiếu dán mặt trước mặt Bối hiểu Ninh, bày ra một cái mặt cầu xin nũng nịu, “Hiểu Ninh…”   “Không được.”   “Tại sao chứ?!”   “Tôi bây giờ ở nhà anh đây đã mất mặt lắm rồi, anh còn muốn tôi biến luôn thành Tiếu bạch kiểm được người ta nuôi nữa à?” [R: Tiểu bạch kiểm : hèm, chắc ai cũng bít ràu đấy, là chỉ các bạn nhỏ nhỏ xinh xinh yếu yếu ngơ ngơ như kiểu mấy bé động vật nhỏ cần người iêu thương chăm sóc ế 



 cả SBB cũng đang đến đoạn H, thế là ta bị(được) edit 1 lúc H của cả 2 truyện =)) dạo này thời tiết nóng bỏng quá *nham nhở*]    ……………………….. Tiêu: hị hị, đi nghỉ dưỡng mấy hôm k up truyện cho các nàng, hị hị, thất lễ thất lễ =A=






Truyện liên quan