Chương 42
Ăn một bữa cơm trưa đơn giản tại quán thức ăn nhanh, Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh trước đem đôg vật đến Túy Mộng. Túm hai nhân viên phục vụ một nam một nữ vừa mới đến làm ra thử trang phục, hiệu quả không sai, trang phục thỏ gợi cảm, trang phục hề tức cười, đi cùng nhau hợp dã man. Bối Hiểu Ninh gọi mấy người nam ra thử thắp đèn và treo biểu ngữ tại mấy nơi trong bar, sau đó vẽ bản phác sơ bộ, xác định các đồ vật trang trí và nơi để.
Rời Túy Mộng, bọn họ lại đến Túy Mỹ. Vốn nói để đồ vật lại thì cùng nhau về nhà luôn, nhưng đụng mặt Lâm Uy, lại bị rủ đi ăn quán cơm mới mở. Sau đó lại nói tìm mấy người xung quanh ăn tối cùng. Lăng Tiếu nghĩ mai Bối Hiểu Ninh còn phải dậy sớm đi làm, bảo hắn về trước.
Chờ Lăng Tiếu về đến nhà, đã hơn hai giờ sáng, Bối Hiểu Ninh đã sớm ngủ từ lâu, trang phục mới mua về cũng chưa thí nghiệm được thành công.
Ngày tiếp theo trước khi Bối Hiểu Ninh kịp gặp Vương Tinh, thì thấy mẹ gọi điện đến, Bối Hiểu Ninh nói không thích Vu Tuệ. Bà ‘Nga’ một tiếng, không hỏi thêm nhiều, chỉ nói sẽ tiếp tục bảo thân thích bạn bè lưu ý, tìm một cô gái tốt giới thiệu cho. Bối Hiểu Ninh biết mẹ minh rõ ràng vì sao hắn không thích Vu Tuệ. Nhưng hắn không cần phải cãi nhau với mẹ trong điện thoại, hơn nữa hắn có cảm giác nếu trước mắt cứ đáp ứng sau này ngoan ngoãn đi xem mặt có thể khiến tâm lý bà thoải mái hơn, mình chỉ là chịu chút khổ thôi, đi gặp mấy cô gái cũng không sao cả. Cho nên chỉ nói được, cũng nghe theo sắp xếp của bà. Mẹ Hiểu Ninh quả nhiên liền cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại.
Địa điểm gặp mặt của Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh chỉ là một quán bánh Tây bình thường. Lúc hắn đi vào, Vương Tinh đã đến rồi. Bối Hiểu Ninh trướ ngồi xuống đơn giản hỏi thăm tình huống hiện tại của cô, sau đó gọi hai phần sandwich cùng một ly trà sữa. Vương Tinh nói đã ăn rồi mới đến, Bối Hiểu Ninh tiện gọi thêm cho cô phần bánh ga-tô.
Nhìn Bối Hiểu Ninh ăn xong sandwich, Vương Tinh mới nói: “Hôm qua ta vừa về nhà, mẹ ta nói trước đó mấy ngày ngươi vừa cùng Nhị đại gia và Nhị đại nương đến nhà ta, giải thích chuyện hôn lễ. Bà và cha ta cũng nửa tin nửa ngờ. Lúc đó ta đã nghĩ nói hết chuyện xảy ra cho rõ ràng, nhưng ngươi gọi điện nói chúng ta phải gặp mặt thảo luận trước, nên ta cũng không dám nói nhiều, ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta sao?”
Nhị đại gia và Nhị đại nương trong lời Vương Tinh nói chính là chỉ cha mẹ của Bối Hiểu Ninh, vì hai nhà Bối-Vương quan hệ rất tốt, nên cha Bối Hiểu Ninh không chia anh em theo lớn nhỏ mà dựa theo thời gian chin đứa trẻ sinh ra mà xếp. Từ nhỏ Vương Tinh gọi cha Bối Hiểu Ninh là Nhị đại gia, mà Bối Hiểu Ninh cũng gọi cha Vương Tinh là Tam thúc.
Bối Hiểu Ninh uống vài ngụm trà sữa, hút sạch giọt sữa còn lại trong ống hút, “Ân… trước mắt ta còn phải giải quyết một số chuyện, ngươi cũng đừng nói chân tướng cho bọn họ vội, làm hai nhà không thoải mái.”
“Ừm…” Vương Tinh lấy dĩa ăn còn trong miệng ra, “Ta không rõ, lại chuyện gì xảy ra nữa thế? Ta bên này sớm muộn gì cũng phải làm rõ với người nhà, ngươi cần gì phải khổ oan uổng mang cái danh đồng tính luyến ái nữa. Trước đây ta nói thế là vì sợ người trong nhà vẫn còn cảm giác cứu vãn được lại bắt chúng ta làm hôn lễ lại lần nữa. Nhưng hiện tại đã qua thời gian dài thế này rồi, ta tin ý định muốn chúng ta kết hôn của mọi người cũng đã phai nhạt, hơn nữa ta cũng nghe nói Bối gia gia chẳng phải cũng không còn tỏ thái độ miễn cưỡng hai chúng ta rồi sao? Ngươi không phải rất tức giận người ta nói ngươi thích đàn ông sao? Sao bây giờ lại không cho ta giải thích nữa?”
“Vì… Vì giả sắp thành thật luôn mất rồi.” Bối Hiểu Ninh tránh tầm mắt Vương Tinh, nhìn chằm chằm chỗ sandwich còn lại, phát hiện mình đã no, hoàn toàn không còn muốn ăn nốt nó nữa.
“Cái gì?!” Vương Tinh nhất thời không kịp tiếp thu, tưởng mình nghe không rõ, cúi đầu xuống càng gần Bối Hiểu Ninh, cố nhìn vào mắt hắn.
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt của cô, “Ta nói ta với Lăng TIếu đã sắp từ giả đồng tình thành thật đồng tính rồi.”
Dĩa ăn của Vương Tinh rụng xuống đĩa, cơ miệng chậm rãi há ra, sau đó nâng tay bưng kín miệng, “Ngươi với… Lăng Tiếu?! Hai người các ngươi… Chuyện khi nào?!”
“Chưa được bao lâu.”
“Nga ──” Vương Tinh bừng tỉnh đại ngộ, “Được rồi! Lúc trước ngươi rời nhà tên Trương miệng rộng (*) đó rồi đến nhà của Lăng TIếu! Ngươi còn hỏi ta số điện thoại của y!” Vương Tinh chậm rãi nhớ lại, từ kinh ngạc biến thành hung phấn [R: có tố chất =))], “MAU! Nói cho ta biết, sao lại thành như thế nha?!”
Bối Hiểu Ninh nhíu mày nhìn Vương Tinh, “Sao mà trông ngươi giống như… rất cao hứng.”
“A?! Ta có sao?” Vương Tinh vội vàng sờ sờ mặt mình.
“Ngươi có, hai mắt ngươi hiện tại đang phát sáng. Ta thật sự thích nam nhân rồi, ngươi cao hứng vậy sao? Vẫn còn sợ người nhà bắt ngươi kết hôn với ta?”
“Không phải a! Thì là… là…” Vương Tinh nhẫn nại một lát, rốt cục vẫn bật cười, “Là thế này, sau khi hôn lễ thất bại, ta đem chuyện kia ra nói với mọi người. Kết quả ngoài những người mắng ta, đồng tình ngươi, lại còn có mấy đứa bạn gái tự nhiên kích động không thôi. Lúc đầu ta cũng không hiểu mấy đứa nó hưng phấn cái gì, sau đó có đứa giới thiệu cho ta mấy trang web với tiểu thuyết online. Thế là ta… bắt đầu đối với đồng tính luyến ái sinh ra hứng thú a.”
“Hứng thú?” Bối Hiểu Ninh gãi gãi cằm, “Trang web nào? Ngươi cũng muốn đi thích con gái sao?”
“Ế… Không phải, chỉ có hứng thú với nam-nam thôi.”
“Nam cùng nam?” Bối Hiểu Ninh càng khó hiểu, “Tại sao phụ nữ lại cảm thấy hứng thú với quan hệ nam-nam?”
“Ái da! Một hai câu không nói rõ được! Mau! Trước mau nói cho ta chuyện ngươi và Lăng Tiếu phát sinh như thế nào a!” Vương Tinh bắt được cổ tay Bối Hiểu Ninh, hai mắt long lanh kỳ vọng nhìn hắn, cả thanh âm cũng có chút run rẩy.
Bối Hiểu Ninh nhìn Vương Tinh như thấy người ngoài hành tinh, “Ta không phải đến để nói cái này với ngươi a. Ta là muốn nói cho ngươi, nếu đã như vậy, ngươi đừng tiếp tục theo nói với người trong nhà chuyện xảy ra, miễn cho ông bà hai nhà tranh cãi. Người nhà ta mà biết chỉ vì vở kịch ngươi đạo diễn thất bại mà ta biến thành Gay, sẽ không thể không trở mặt với người bên nhà ngươi đâu. Ngươi cứ nói chuyện thế này này, lúc đó ngươi rất thương tâm, bạn học cảu ngươi gọi điện đến, an ủi ngươi, ngươi cùng hắn nảy sinh tình cảm, muốn kết hôn với hắn. Như vậy lực cản hai người cũng nhỏ một ít, Tam thúc với Tam thẩm muốn trách cũng là sẽ trách ta.”
Tay Vương Tinh chuyển từ cổ tay sang bàn tay Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh ca, ngươi bao giờ thì mới học được thôi như ông cụ non vì người khác mà suy nghĩ đây?”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, là ta không muốn cả hai nhà lại hỗn loạn.”
Vương Tinh buông tay Bối Hiểu Ninh, xoay xoay tách cà phê trước mặt, “Ta không muốn làm vậy với ngươi.”
“Tại sao?”
“Ta đã phải xin lỗi ngươi một lần rồi, ta không muốn lại sai lần thứ hai. Đây không còn là chuyện của riêng hai chúng ta nữa, mà còn dính dáng đến cha mẹ chúng ta. Nếu như ta không nói, không chỉ có cha mẹ ta sẽ cảm thấy cục diện hôm nay là do ngươi tạo thành, mà người nhà ngươi cũng sẽ cho rằng như vậy, ta làm sai lại còn để họ phải xin lỗi nhà ta. Nhưng nếu như ta nói, tình huống nhất định thay đổi. Ta không nghĩ nên để hiểu lầm tiếp tục tệ hơn, vốn muốn về làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng không ngờ… Mặc dù… bây giờ đã chậm, nhưng là lỗi của ta ta phải tự mình gánh chịu, cứ để mọi người hai nhà đều oán hận ta đi. Điều này ta cũng đã nghĩ kỹ, đã chuẩn bị tinh thần đón bão táp cả rồi.”
Bối Hiểu Ninh thấy bộ dáng Vương Tinh đã hạ quyết tâm, thở dài nói: “Hà tất gì ngươi phải làm vậy? Ngươi xác định như vậy là tốt nhất sao?”
Vương Tinh gật đầu, “Đúng, như vậy tối thiểu mọi người cũng sẽ biết đó là do ta ngang ngạnh mà thành.”
“Được rồi, làm như thế nào là tự do của ngươi.”
“Thế thì qua mấy ngày nữa ta sẽ đi nhà ngươi chịu kinh thỉnh tội.”
“Đừng! Trừ mẹ ta ra, chuyện của ta không ai biết hết!”
“Thế thì đợi ngươi nói cho người nhà xong ta lại đến nói.”
“Tùy ngươi, chờ ta nói ả không biết cha với ông ta sẽ phản ứng như thế nào nữa.”
Vương Tinh áy náy cúi đầu cầm dĩa ăn vẽ vẽ lên bàn, đột nhiên lại ngẩng đầu cười, “Nhưng này… Hiểu Ninh ca, ta vẫn còn rất muốn biết chuyện giữa ngươi và Lăng Tiếu nha.”
“Chúng ta đến không phải để nói chuyện chính sự sao?!” Bối Hiểu NInh thật sự không giải thích nổi ngay tại cái thời điểm mấu chột này rồi mà Vương Tinh còn không tự lo thân, tự nhiên lại đi đào bới chuyện của hắn với Lăng Tiếu làm cái gì không biết?!
“Nói một chút thì cũng có sao đâu?!” Vương Tinh lại chuẩn bị ra chiêu tất sát.
“Ta phải về, trong quán còn chưa chuẩn bị xong, không rảnh tám tào lao với ngươi!” Bối Hiểu Ninh đứng lên.
“Hiểu Ninh ca!” Vương Tinh cũng đứng lên theo, “Thôi được rồi mà, ta cũng không hỏi nữa, ta cũng phải về.”
Bối Hiểu Ninh gọi phục vụ thanh toán tiền, cùng Vương Tinh rời đi.
Trước khi đi đến đoạn giao lộ, Vương Tinh lại kéo tay Bối Hiểu Ninh, “Vậy ngươi là công hay là thụ thế?”
“Cái gì?”
“Cái kia… ngươi là nằm dưới sao?”
“Có thôi đi không?!” Bối Hiểu Ninh lơ Vương Tinh, không buồn quay đầu lại bỏ đi.
“Hừ! Nhất định là thụ!” Vương Tinh không cam lòng ở phía sau hô một câu.
R’s:
(*) Trương miệng rộng: aka Trương Đại Chủy aka Trương Suất ca, bạn của BHN nha :v
thú thật, qá lâu r ta k edit @@ tìh hìh là ta đã qên sạch bách cách xưng hô và hiện đag bị lẫn lộn giữa mý tr ta đag edit sog sog :))
Nên nếu ai phát hiện ra bất cứ lỗi nào hãy chọi gạch thẳg tay, ta rất vui vẻ hứg và sẽ sửa
Cảm ơn vì mn đã hưởg ứg & chờ đợi~~~! :*