Chương 50
Một tuần sau.
Bối Hiểu Ninh nhanh chóng hoàn thành công việc, đã đến mười giờ. Lúc xế chiều Lăng Tiếu gọi điện cho hắn, nói buổi tối phải ở bar, rạng sáng mới về.
Xem thời gian thấy vẫn kịp, Bối Hiểu Ninh đi cùng một đồng nghiệp đến trạm xe bus chờ. Mặc dù Lăng Tiếu đã vô số lần đến đón Bối Hiểu Ninh tan tầm, còn bảo hắn hoặc đi taxi, nhưng lúc nào cũng vậy, chỉ cần không quá gấp, Bối Hiểu Ninh đều cố gắng ngồi xe bus công cộng. Hơn nữa giống như hôm nay, Lăng Tiếu lại không có nhà, hắn cảm thấy càng không nhất thiết phải tốn tiền gọi xe.
Bối Hiểu Ninh cùng đồng nghiệp ngồi ở trạm chờ xe bus tán dóc. Đồng nghiệp này gọi là Phùng Sảng, ở ban tiêu thụ, bình thường khá thân với Bối Hiểu Ninh. Hai người trờ chuyện một lát, cùng nói đến công ty trước đây của mình. Phùng Sảng nói lý do mình bỏ việc ở công ty cũ, nhưng cũng không lập tức hỏi Bối Hiểu Ninh tại sao lại bỏ việc. Hắn nhìn chằm chằm hướng xe bus sắp đến, lấy một điếu thuốc ra châm.
Hít hai hơi, Phùng Sảng mới nhìn về phía Bối Hiểu Ninh nói: “Hiểu Ninh, có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”
Bối Hiểu Ninh do dự một chút, “Ừm, ngươi cứ hỏi.”
“Nghe nói ngươi rời công ty cũ là vì đánh nhau với lãnh đạo phải không?”
“Đúng rồi.”
“Ta còn nghe nói ngươi đánh nhau với lãnh đạo là vì hắn nói… nói đến tính hướng( ) của ngươi.” Phùng Sảng cố gắng lựa chọn từ ngữ,
“Ngươi nghe ai nói vậy?” Ngữ khí Bối Hiểu Ninh rất bình tĩnh.
“Ừm… Mọi người ở công ty nói.”
“Việc này ta chưa từng nói với ai.”
“Aiz, thì chắc cũng có người biết, rồi lời nói gió bay.”
Bối Hiểu Ninh cười cười, “Cũng phải. Khó trách mọi người bình thường nói chuyện phiếm hay cợt nhả đều nhắc đến vợ hoặc bạn gái, nhưng tuyệt đối không có ai hỏi chuyện như thế với ta.”
“Thật ra mọi người cũng không dám chắc, nên ta muốn hỏi thử xem có thật ngươi là…”
“Đồng tính?”
Không ngờ Bối Hiểu Ninh trực tiếp nói vậy, Phùng Sảng biến sắc,xấu hổ đứng dậy, “Xin lỗi a, ta không nên nhiều chuyện hỏi ngươi cái này. Ngươi nếu không muốn trả lời thì thôi.”
Bối Hiểu Ninh cúi đầu nhìn mặt đất, nhớ tới những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cuối cùng trong đầu chỉ còn bốn chữ: giấu đầu hở đuôi.
“Thực ra… ta cũng không biết mình có phải đồng tính không.” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, “Nhưng đúng là bây giờ ta đang sống chung với một người đàn ông, hơn nữa nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta vẫn muốn ở một chỗ với y như vậy.”
Phùng Sảng như nghĩ đến cái gì gật đầu, “Ừ, xem ra hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn, đỡ phải đoán già đoán non. Thực sự thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, lúc ta học đại học cũng có chuyện như vậy, nam hay nữ đều có. Mọi người cũng bàn tán sau lưng, đương nhiên không dễ nghe. Nhưng ta cảm thấy chẳng sao cả, đây là vấn đề chọn lựa của mỗi người, không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, thì việc gì phải so đo soi mói.”
Bối Hiểu Ninh cười cười, “Cám ơn ngươi đã thẳng thắn hỏi ta như vậy.”
Phùng Sảng đỏ mặt lắc đầu, “Thật ra ta cũng thắc mắc lâu rồi. Ôi! Xe của ta tới rồi!” Vừa nói vừa đứng dậy.
Bối Hiểu Ninh nhìn theo tầm mắt hắn, “Nga, thôi, vậy mai gặp lại.”
“Hẹn gặp lại!”
Xe bus dừng trước mặt hai người, Phùng Sảng lên xe rồi hướng phía Bối Hiểu Ninh vẫy tay, xe bus rời đi.
Lúc này điện thoại Bối Hiểu Ninh vâng, là số lạ.
Bối Hiểu Ninh nghe máy, ra là Vương Tinh.
Nửa giờ sau Bối Hiểu Ninh đến một quán nướng trước đây thường hẹn gặp Vương Tinh, thấy Vương Tinh đang cầm đũa gắp đồ nướng nóng hổi lia lịa.
“Chưa ăn cơm tối à?” Bối Hiểu Ninh ngồi xuống đối diện cô.
“Đến rồi à. Có ăn, nhưng không ăn được mấy.”
Bối Hiểu Ninh còn chưa ăn, ngửi thấy mùi thịt trong quán, không nhịn được nuốt nước miếng, “Phục vụ, cho xin cái menu.”
Bối Hiểu Ninh lại gọi thêm một đống thịt dê, cánh gà, cá nướng, cơm và nước dùng.
Người phục vụ ghi lại món ăn, cầm menu rời đi. Bối Hiểu Ninh gắp một miếng thịt nướng, ăn, “Có chuyện gì? Vừa nãy nói trong điện thoại không rõ ràng, ta không rõ lắm. Ngươi nói ngươi trốn ra?”
“Ôi, thôi đừng nói. Ngươi thấy hôm ấy cha ngươi đủ tàn nhẫn rồi đấy, có biết cha mẹ ta đối với ta như nào không?”
“Thế nào?”
“Dù thế nào thì hiện tại ngươi còn có thể nhìn thấy Lăng Tiếu, nhưng ta sao? Bọn họ tịch thu điện thoại lẫn tiền của ta, nhốt ta trong phòng, hạn chế toàn bộ tự do của ta! Ta bây giờ kiện cũng được rồi ấy!”
“A? Thế ngươi trốn ra kiểu gì?”
“Ông bà ta đến, mắng cha mẹ ta một trận, cha ta chịu không nổi, đành để ta ra ngoài một lát cho các cụ nói chuyện. Có biết bi thảm đến thế nào không?”
Bối Hiểu Ninh nhìn Vương Tinh từ đầu đến chân, “Chả tốt quá còn gì? Chân tay nguyên vẹn, còn có tiền đi xe đến đây ăn đồ nướng. Ta thấy hình như ngươi còn béo lên.”
Vương Tinh ăn sạch sẽ đồ ăn trong tay, vỗ bàn một cái, “Sao chả đồng tình với nhau tý nào thế? Có tiền đi xe? Ta trước khi đi lấy trộm ống tiết kiệm để dành ôm theo đấy. Lúc xuống xe trả tiền nguyên một vốc tiền lẻ luôn. Tờ to nhất là tờ năm đồng, còn lại toàn xu keng với tiền siêu lẻ. Tài xế cũng nhìn ta khinh bỉ nữa là.”
“Ha ha ha ha… Sao lúc gọi điện thoại không đứng yên đấy, đợi ta đến đón là xong?”
“Tất nhiên là vì ta sợ bị tóm về.”
“Không muốn về nhà nữa à?”
“Lại còn về? Ta ăn no rồi tính tiếp.”
“Thế muốn đi đâu?”
Lúc này phục vụ mang thịt nướng, cá nướng tới. Bối Hiểu Ninh nhìn mọi thứ được bày ra, mỗi người cầm đũa bắt đầu ăn.
Vương Tinh ăn hai miếng mới tiếp tục nói: “Ta nghĩ rồi, ta phải rời nhà một thời gian. Chờ cha mẹ bắt đầu nhớ, thì ta sẽ cùng bạn trai xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, để bọn họ cảm nhận một chút tư vị mất đi rồi mới quý trọng.”
“Đừng đùa, lại còn mất đi rồi mới quý trọng, ngươi không sợ bọn họ càng tức giận, không thèm gặp lại ngươi nữa à?”
“Không thể nào! Ta nói cho ngươi biết, trên đời này không có cha mẹ nhẫn tâm thực sự. Bọn họ không cho ngươi làm cái gì cũng là vì nghĩ muốn tốt cho ngươi. Nên ngươi cũng phải để họ hiểu, bọn họ sai lầm, tưởng tượng của bọn họ không đúng. Ngươi cũng vậy, chuyện ngươi và Lăng Tiếu ta thấy là người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, ngươi nên bắt đầu từ nhị đại nương, hoặc là bà Bối, không thể cứ ngồi đấy chờ ch.ết, chờ bọn họ đến hỏi ngươi.”
“Bà ta…”
Phục vụ đem cánh gà, cơm và nước dùng lên.
Bối Hiểu Ninh bưng bát nước dùng, “Có ăn không? Cho ngươi một ít nhé?” Vương Tinh lắc đầu, Bối Hiểu Ninh tiếp tục nói: “Bà ta biết, không biết lúc ông ta cũng biết rồi thì sẽ thế nào đây.”
“Được rồi, nói đến ông ngươi. Ta tìm ngươi là có tình báo quan trọng muốn nói cho ngươi.”
“Tình báo?” Bối Hiểu Ninh thấy buồn cười.
“Chính xác.” Vương Tinh ném xương gà gặm sạch sẽ lên bàn, “Hai hôm trước lúc ăn cơm ta nghe mẹ ta nói với cha ta nói bà mợ nào đấy của ngươi, hình như từng giới thiệu bạn gái cho ngươi ấy.”
“Mợ ba.”
“Đúng đúng, chính là mợ ba. Bà ta hình như không biết xấu hổ hỏi mẹ ngươi, còn gọi cho mẹ ta, hỏi chuyện ngươi và Lăng Tiếu.”
Tay bưng bát của Bối Hiểu Ninh khựng lại, “Mợ ba? Sao bà ấy biết?”
“Hình như là nghe người khác nói, không rõ lắm, nên gọi điện hỏi qua. Aiz, ngươi cũng không biết? Mấy chuyện các bà cô bà dì buôn thì ai biết được nguồn ở đâu. Dù sao xem tình hình này thì mấy thân thích bằng hữu của cha mẹ chúng ta chắc cũng nghe nói chuỵen của ngươi hết rồi. Hơn nữa hôm nay lúc ông bà sang nhà ta, hình như bọn họ cũng biết. Cho nên ta nghĩ, ông bà ngươi tám chín phần mười cũng nghe được tin đồn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Bối Hiểu Ninh nhất thời cảm thấy dạ dày vặn xoắn lại, ăn không vào nữa, “Sao tin đồn lan nhanh vậy a?”
“Biết làm sao, lời nói gió bay, mấy chuyện kiểu này lan truyền nhanh lắm.”
“Kháo! Lại lời nói gió bay!” Bối Hiểu Ninh dứt khoát để bát nước dùng sang một bên, “Thôi, mai ta gọi điện cho mẹ, xem xét tình hình trước đã.”
Vương Tinh gật đầu, “Ngươi nên làm thế từ đầu. Được rồi, còn một chuyện quan trọng nữa.”
“Gì?”
“Cho ta vay ít tiền nào.”
“Hừ! Xấu tính, đây mới là mục đích chính ngươi tìm ta chứ gì?”
“Này! Ngươi học thói xấu của Lăng Tiếu à? Độc miệng thế! Nếu không phải muốn tốt mới tìm ngươi, chả có lẽ ta lại không tìm được bạn bè nào nữa à!”
“Đùa thôi mà!” Bối Hiểu Ninh lấy ví ra, cầm hai trăm đồng với một thẻ tín dụng lấy ra, “Cho ngươi.”
Vương Tinh nhận, “Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”
“Đây là tiền lương ở công ty cũ của ta, lúc đó chắc vẫn còn hơn năm ngàn, ngươi đi rút thử xem.”
“Năm nghìn? Nhiều quá.”
“Cứ cầm đi, cần bao nhiêu dùng bấy nhiêu.”
“Ừ… Cũng được. Sau này trả ngươi sau.” Vương Tinh cất thẻ đi, lại lấy một tờ giấy ra đưa cho Bối Hiểu Ninh.
“Gì đây?”
“Sợ mẹ ta lo lắng, nên viết thư. Bà không tìm thấy ta, sớm muộn gì cũng hỏi ngươi, đến lúc đó đưa bà cái này.”
“Viết cái gì đây?” Bối Hiểu Ninh nhăn mặt nhìn mặt trong tờ giấy còn ghi cả địa chỉ quán.
“À, mới mượn giấy bút của nhân viên phục vụ viết, xong thì ngươi đến.”
“Thế lát nữa ngươi đi đâu?”
“Để xem, chắc đến nhà Tiểu Nguyệt Nhi hoặcTương Lâm. Sau đó mai phải đi thuê một căn hộ khác, đề phòng bị cha mẹ ta tìm được.”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, không đủ tiền thì gọi ta.”
“Rồi, yên tâm đi, ta sẽ liên lạc với bạn trai ngay.”
Chuyện cần nói nói xong hết, hai người lại hàn huyên chuyện Lăng Tiếu. Ăn uống no đủ xong mới rời đi.
Bối Hiểu Ninh về đến nhà đã hơn mười hai giờ, cho cún ăn xong hắn ngồi trên ghế salon ngẩn người. Lúc đầu còn cho là bí mật trọng đại, không ngờ nhanh như vậy mà ai cũng biết hết. Bối Hiểu Ninh trong lòng có chút cảm giác hỗn loạn, xem ra bây giờ thực sự không có cách nào quay lại được nữa.
Điện thoại reo, Bối Hiểu Ninh càng hoàng sợ, cầm lên thì thấy là số của mẹ. Bối Hiểu Ninh nhíu mày: lúc này đáng lẽ ra bà đã sớm đi ngủ.