Chương 57
Trên đường đi Bối Hiểu Ninh không ngừng oán giận Lăng Tiếu vì không nói cho hắn sớm một chút rằng ông ngoại của y tới, khiến hắn muốn chuẩn bị tâm lý trước một chút cũng không có. Lăng Tiếu nói ông ngoại của y cũng ra quyết định đột xuất, hôm qua y mới biết.
“Vậy sao hôm qua trở về anh cũng không nói?” Bối Hiểu Ninh nhất định không tha.
“Tối hôm qua à… Hắc hắc, hôm qua được ngắm mỹ nhân dục ( ), nên quên sạch bách a.”
“Hừ! Háo sắc!”
Tới sân bay, máy bay còn chưa hạ cánh. Lăng Tiếu đi xem thời gian hạ cánh ghi trên bảng điện tử. Bối Hiểu Ninh lấy một bình nước khoáng, bất an ngồi ở khu nghỉ uống từng ngụm một.
“Máy bay đến trễ một chút.” Lăng Tiếu xem xong, lại ngồi xuống bên người Bối Hiểu Ninh.
“Ừm, thế à?” Bối Hiểu Ninh uống càng nhiều.
Lăng Tiếu nhìn ánh mắt hắn nghiêm túc, “Em hồi hộp lắm à?”
“Hả? Không hồi hộp, ai hồi hộp đâu.” Bối Hiểu Ninh uống đến giọt cuối cùng trong chai.
“Không hồi hộp sao em uống nhiều nước thế?”
“Tôi khát, không được à?”
“Ừm, lát nữa đừng đi vệ sinh liên tục là được.”
“Ừ…”
“Sao?”
“Tôi đi một lát.” Bối Hiểu Ninh đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Lăng Tiếu nhìn bóng lưng của hắn cười cười.
Nửa giờ sau, máy bay tới. Ông ngoại của Lăng Tiếu không mang nhiều đồ, không cần chờ hành lý, theo dòng người đầu tiên đi ra. Ông là một ông lão cao gầy, cả đầu tóc bạc trắng, nhìn từ xa rất có phong độ, nhìn kỹ hơn, có thể thấy được bóng dáng của Lăng Tiếu.
“Ông ngoại!” Lăng Tiếu chạy ra đón, nhận hành lý trên tay ông, sau đó quay lại nhìn Bối Hiểu Ninh đuổi theo đằng sau, “Đây là Bối Hiểu Ninh. Biểu Ninh, gọi ông ngoại.”
“Ông ngoại.” Bối Hiểu Ninh gọi một tiếng, hơi chút khom lưng chào, vội vàng cầm một túi khác của ông tren tay Lăng Tiếu tiếp đến.
“Chào cháu.” Ông ngoại Lăng Tiếu mỉm cười gật đầu, ánh mắt dừng vài giây trên mặt Bối Hiểu Ninh. Sau đó ông đi theo Lăng Tiếu ra ngoài, còn chỉ túi đồ Bối Hiểu Ninh vừa cầm trong tay nói: “Cái kia là quà gặp cho cháu.”
“Dạ?” Bối Hiểu Ninh bản năng nhìn thoáng qua trong túi có gì.
“Lúc đầu định mua cho cháu mấy cái quần jean Levi’s. Nhưng mà cái ấy trong nước cũng có thể mua được, hơn nữa cũng không rõ size của cháu, sợ mua không vừa người. Nên ta ra biển mua cái áo phông có chữ, cái đó cũng khá nổi tiếng. Nghe nói cháu học thiết kế, cũng không biết ánh mắt lão già này chọn có hợp với mấy người trẻ tuổi các cháu không.”
“A? Vậy… cháu cảm ơn ông ngoại, làm phiền ông rồi.” Bối Hiểu Ninh thật cao hứng, nhưng lại càng căng thẳng hơn. Vội vàng ôm túi vào lòng, ý nói mình vô cùng thích.
“Ông ngoại anh sành điệu lắm, chắc chọn không sai đâu.” Lăng Tiếu vừa nói vừa dựa vào người ông ngoại, “Thế của cháu đâu?”
“Cái gì của cháu?”
“Quà của cháu ấy.”
“Ta đã về, còn không tính là quà à?”
Lăng Tiếu vui vẻ, ôm ôm vai ông, “Tính! Quà này còn quý hơn!”
Bối Hiểu Ninh nhìn một già một trẻ trước mắt, trong lòng dậy lên biết bao ấm áp.
Lúc lên xem, ông ngoại Lăng Tiếu nhất định muốn ngồi phía sau, nói đã thành thói quen rồi. Bối Hiểu Ninh thấy không tiện từ chối, đành ngồi xuống ghế phó lái.
Rời khỏi sân bay, Lăng Tiếu nói muốn ông đến chỗ mình ở vài ngày rồi hẵng quay về nhà của ông, ông rất vui vẻ đáp ứng.
Bọn họ ở ngoài ăn cơm trưa rồi mới về nhà. Vốn Bối Hiểu Ninh định để ông ngủ ở phòng ngủ chính, còn hắn và Lăng Tiếu thì ngủ ở phòng ngủ phụ. Nhưng ông ngoại không đồng ý, muốn ngủ ở phòng phụ bên cạnh thư phòng trên lầu. Sao đó Lăng Tiếu lại nói mỗi lần ông đến nhà y đều ngủ ở trên lầu, Bối Hiểu Ninh cũng không nói thêm nữa.
Lăng Tiếu sắp xếp đồ đạc cho ông xong, Bối Hiểu Ninh thay áo phông được tặng. Lăng Tiếu cùng ông ngoại mỗi người ôm một con chó ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhìn hắn đồng thanh nói: “ Ừm, được lắm được lắm.”
Thật ra Bối Hiểu Ninh cũng thấy rất hợp, mỗi tội phía dưới mặt sau có một ký hiệu làm hắn hơi xấu hổ, là hai ký hiệu nam giới ***g vào nhau thành cái logo.
Lăng Tiếu thả Đồng Hoa Nhi xuống đất, đi xung quanh Bối Hiểu Ninh một vòng, “Chắc có cỡ lớn hơn nhỉ? Lần sau anh muốn mua một cái giống hệt.”
Ông ngoại nhíu mày, “Giống hệt? Cháu không thấy hai người mặc quần áo giống hệt nhau đi cùng nhau nhìn ngu lắm à?”
“Đúng!” Bối Hiểu Ninh vỗ đùi, “Ông ngoại nói quá đúng! Tôi chưa bao giờ thích mặc áo đôi!”
Lời vừa ra khỏi miêng, Bối Hiểu Ninh mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng đỏ mặt cúi đầu.
Ông ngoại lại cười nói: “À, ta thấy bây giờ Tiếu ăn mặc hẳn hoi đẹp hơn trước kia nhiều rồi.”
Buổi tối bọn họ không ra ngoài, Bối Hiểu Ninh ở nhà nấu cơm. Ông ngoại Lăng Tiếu còn không ngừng khen Bối Hiểu Ninh nấu ăn ngon, so với nhà hàng khách sạn còn ngon hơn, Bối Hiểu Ninh lấy lòng nói sau này chỉ cần ông về, hắn nhất định mỗi ngày đều đến nầu cơm.
Ăn xong bữa, Bối Hiểu Ninh rốt cục đã có thể thả lỏng trước mặt ông ngoại Lăng Tiếu, không còn động cái là đỏ mặt nói cà lăm nữa.
Lăng Tiếu vui vẻ, gọi đến bar, ở nhà chơi cùng ông.
Ba ông cháu ở nhà chơi hai ngày. Đến ngày thứ ba Lăng Tiếu có việc phải ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong, ông ngoại Lăng Tiếu ôm Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi ra ngoài tản bộ, Bối Hiểu Ninh thu dọn xong lên thư phòng lên mạng xem email.
Xử lý xong một đống mail, Bối Hiểu Ninh lại online tán dóc cùng mấy tên đồng nghiệp, thì cửa thư phòng mở ra.
Là ông ngoại, trên tay ông còn bưng hai tách cà phê. Bối Hiểu Ninh vội vàng nhận lấy rồi cùng ông ngồi xuống ghế trong thư phòng. Bối Hiểu Ninh nghĩ ông hẳn là có chuyện muốn nói với mình, nên đi tắt máy tính.
“Cháu bận à?”
“À, không ak.” Bối Hiểu Ninh lại ngồi xuống ghế.
Ông ngoại uống một ngụm cà phê, mới chậm rãi nói: “Lần này ta về là muốn cùng Tiếu ở qua lễ Giáng Sinh và Tết âm lịch, đương nhiên cũng là muốn gặp mặt người nhà cháu.”
“Người nhà cháu?” Lời này có chút ngoài dự liệu của Bối Hiểu Ninh.
“À, cháu đừng hiểu lầm.” Ông ngoại hòa ái cười, “Ta không có ý khác. Vì lần trước Tiếu đã nói rất rõ ràng, nó nói đời này nó sẽ không chọn ai khác, sau này mặc kệ là đến đâu, hay làm gì, nó chỉ muốn cùng cháu một chỗ, nó còn nói cháu cũng nghĩ như vậy. Ta cho rằng có thể hạ quyết tâm như vậy cần rất nhiều dũng khí, mà hai đứa cũng không còn nhỏ, rất nhiều chuyện chắc hai đứa cũng suy nghĩ cặn kẽ rồi. Lựa chọn của hai đứa ta sẽ không ngăn cản, nhưng tương lai mặc kệ là kết quả thế nào, hai đứa phải tự mình gánh chịu. Túy nói có một số việc là tự do của hai đứa, nhưng tình huống như này… ở nước ngoài cũng không phải ai cũng chấp nhận được, chứ đừng nói là nước mình. Ta nghĩ nếu vì hai đứa mà để mấy ông bà già phải chịu tổn thương cũng không tốt. Cho dù không được chúc phúc, cũng không nên bị oán hận. Hạnh phúc cả đời, là chuyện tốt quan trọng. Cho nên, nếu có thể nói, ta hy vọng có thể có cơ hội gặp người nhà của cháu.”
Ông ngoại của Tiếu có thể thấu tình đạt lý đến vậy, Bối Hiểu Ninh cảm thấy quả là đáng quý đáng khâm phục, nhưng hiện tại bên cha hắn vẫn còn khúc mắc chưa giải được. Hắn nghiêm túc nghĩ một lát, nói: “Vâng… Thực ra trong nhà cháu chỉ còn mỗi cha cháu… Như vậy đi, qua năm mới ông mới đi đúng không ạ? Nhất định trước khi ông đi cháu sẽ để cha mẹ cháu đến gặp ông một lần.”
“Được, ta sẽ chờ an bài của cháu.”
Bối Hiểu Ninh nghĩ đến cha lại thấy đau đầu, nên gật đầu chứ không lên tiếng.
Một lát sau, ông ngoại đột nhiên thở dài, “Aiz—- cái thằng Tiếu này từ nhỏ đã trải qua không ít chuyện, tính tình bản tính không giống người thường cho lắm. Cháu xem đấy, nó thân thiết với ta cũng chỉ là chuyện mấy năm gần đây thôi. Hồi ta mới về nước, nó còn chả muốn nói chuyện với ta ấy. Cho nên nếu bình thường nó có làm chuyện gì không đúng, cháu hãy khoan dung cho nó, nếu nó quá đáng, cháu cứ nói với ta.”
Bối Hiểu Ninh cười cười, lại đỏ mặt, “Dạ, không có. Tiếu tốt lắm.”
“Hai đứa ở bên nhau chưa lâu. Nó thi thoảng rất cứng đầu, không nói lý đâu. Đôi khi còn phát hỏa không nói, lại còn cố chấp, không thèm nghe lời. Chuyện gì nó đã nhận thức rồi thì ai cũng không thay đổi được. Đã bao nhiêu năm, ta bảo nó bỏ quán bar đi, đến California sống với ta, nó nhất đính không chịu.”
“Y không nỡ xa bạn bè đi.”
“Bây giờ nói nó không muốn xa bạn bè còn hiểu được. Chứ năm đó lúc ta mới tìm được nó, nó nào có bạn bè gì, bạn học với thầy cô không xem thường nó là tốt rồi. Lý gì nó không nỡ rời nơi này? Có thì cũng là mấy hồi ức làm người ta nhớ lại phải thương tâm, càng khó có thể. Nhưng khi ấy ta có nói thế nào bảo nó theo ta, nó đều nhất mực từ chối, hỏi nó vì nguyên nhân gì, nó sống ch.ết cũng không chịu nói. Sau đó nó bị trường cấp ba đuổi học, đàn anh bị nó đánh còn muốn tìm nó tính sổ. Ta nghĩ lúc này hẳn là nó sẽ theo ta đi, kết quả vừa hỏi, nó vẫn nửa điểm không do dự, không đồng ý. Bị ta bức đến nóng nảy, lại nói cái gì mà có người sẽ tìm nó. Lúc đó bạn bè nó toàn là mấy đứa choai choai, ai đến tìm nó chứ? Ta đến tận bây giờ vẫn không rõ vì sao nó không muốn theo ta đi.”
Bối Hiểu Ninh uống một ngụm cà phê, nhìn chất lỏng màu nâu trong tách xoay vần, sau đó chậm rãi nói, vừa như đoán mò, lại như đang khẳng định: “Y… Đại khái chắc là vẫn hy vọng có một ngày cha y sẽ đến tìm y đi? Thành phố này, vốn là nơi duy nhất có khả năng để bọn họ có thể tìm đến nhau đi?”
Ông ngoại giật mình một chút, hé miệng nhìn Bối Hiểu Ninh một hồi lâu, “Vài chục năm nay ta chưa từng suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, không ngờ…”
“Cháu cũng vậy. Chỉ là đoán thôi ạ.” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhẹ nhàng cười.
Ông ngoại cúi đầu nhìn tách đã trống không, “Ngày đó ta hỏi Tiếu: tại sao đột nhiên hạ quyết tâm, vị hôn thê đã đính hôn với mình rồi cũng từ bỏ để cùng một chỗ với cháu. Nó nói cháu tốt lắm, ở cùng cháu rất thoải mái. Nhưng mà… Giờ ta đã biết vì sao rồi.”
Ngày tiếp theo ông ngoại nói phải trở về nhà mình. Bối Hiểu Ninh không để ông đi. Ông nói đồ đạc mình ở bên kia, cũng có bạn bè hàng xóm ở đấy, phải sang chào hỏi họ chứ, Bối Hiểu Ninh không tiện giữ lại, Lăng Tiếu nói lát nữa cùng nhau đưa ông về.
Ăn cơm trưa xong, Lăng Tiếu đang giúp ông ngoại thu dọn đồ đạc, thì điện thoại reo.
Lăng Tiếu đứng lên nghe máy, liếc Bối Hiểu Ninh một cái, xoay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi trở ra, Lăng Tiếu nói với Bối Hiểu Ninh phải đi quán bar có việc, không thể đưa ông ngoại đi, bảo Bối Hiểu Ninh đưa ông đi. Bối Hiểu Ninh bình thường không hỏi chuyện quán bar, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng thần bí của Lăng Tiếu không nhịn đượcphải hỏi một câu.
Lăng Tiếu mặc dù có một số chuyện sẽ không nói cho Bối Hiểu Ninh, nhưng chỉ cần hắn hỏi, Lăng Tiếu đều sẽ nói cho hắn. Nhưng lúc này Lăng Tiếu lại chỉ úp mờ vài câu, cũng không nói ra rốt cuộc là chuyện gì. Bối Hiểu Ninh muốn hỏi thêm, nhưng ngại ông ngoại ở cạnh, đành thôi.
Chú thích: