Chương 65: Thù cũ
Không lâu lắm, đàn em đi báo tin đã quay trở lại. Tên côn đồ như đổi một bộ mặt dẫn theo 2 người đi gặp đại ca của hắn. Về phần mẹ con kia giao cho một đàn em khác trông chừng. Trước khi đi Thanh Nhã để cho chắc ăn liền bổ sung một câu:
“Kiếm thêm cái gì đó cho hai người kia choàng vào, nếu ta quay trở lại mà nhìn thấy chỉ còn là thi thể thì các ngươi phải hoàn tiền.”
…
Một đường băng qua cả cái điểm tụ tập đi ra phía sau đồi, ở đây có một cái lều lớn hơn hẳn so với những lều khác, ngoài cửa còn có 2 người không quản gió lạnh đứng gác, nhìn điệu bộ thiếu chuyên nghiệp kia, rõ ràng chỉ là cái khoe mẽ. hiệu quả bằng không.
Đến trước cửa hai tên đàn em làm bộ ngăn cản không cho đem vũ khí vào trong.
Thanh Nhã không có từ chối liền đem súng đạn, đồng thời rút ra vũ khí lạnh đang giấu dưới quần áo: Nào là quân đao, đoản đao, nào là lựu đạn, băng đạn, axit, giao cho Tiểu Thi, để cho lũ lưu manh thấy được sợ hết hồn, chúng càng không dám đi lên trực tiếp soát người thêm một lần nữa.
Thanh Nhã Tất nhiên còn có giữ lại, đao trợ lực còn cố định ở cánh tay đây. Bọn chúng chỉ chú trọng súng ống và lựu đạn còn lại qua loa qua loa. Hơn nữa bên trong lều chính có rất nhiều bộ hạ khác mới không cần lục soát quá kỹ.
Đồng thời dưới tầng áo dày của Tiểu Thi là một gói thuốc nổ lớn, kíp nổ giấu trong tay áo. Nó chuyên chuẩn bị cho cuộc gặp mặt này.
Nếu gặp trường hợp bất trắc Thanh Nhã sẽ không ngại phát tín hiệu đã thoả thuận trước cho Tiểu Thi bên ngoài, thuốc nổ sẽ biến tất cả mọi người ở đây thành dăm bông.
Thanh Nhã và Tiểu Thi không sợ ch.ết chút nào, tư vị bị xâm phạm các nàng không bao giờ muốn phải nếm trải thêm một lần nào nữa.
Trong lều này so với bên ngoài thì đầy đủ tiện nghi hơn nhiều. Với những vật tư này đổi lấy thẻ căn cước của Trung Tâm Thương Mại và thường trú lâu dài ở đó là dư xài.
Từ những chi tiết kia Thanh Nhã có thể đoán được tên đại ca này không đơn giản, chắc là trên người mang nhiệm vụ gì đó.
Không lâu lắm tên kia đã xuất hiện trước mắt nàng. Khi vừa nhìn thấy đối phương, con ngươi Thanh Nhã tức tốc co rụt lại.
“Là hắn!” Nội tâm của nàng điên cuồng hô, hai tay không tự chủ được siết chặt, như sắp không khống chế nổi chính mình.
Những ký ức đau thương không ngừng ùa về, Thanh Nhã suýt nữa đã phát tín hiệu ra bên ngoài muốn đem tất cả chôn vùi.
Đối phương chính là kẻ đã xâm phạm nàng năm xưa, cầm đầu băng du côn Báo Ca.
Kẻ thù gặp lại, đúng là ý trời, nàng bây giờ đâu còn là Thanh Nhã của ngày xưa, chắc chắn phải để hắn ch.ết không có chỗ chôn. Cố gắng bình phục lại tâm tình, lấy tố dưỡng của một thương nhân đại tài cùng hắn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, bàn về làm ăn kinh doanh…
“Cái gì? các ngươi muốn thuốc kích thích để trao đổi với vật nuôi? Nói đùa, kiếm được thứ đó so với chiến đấu với quái vật càng khó khăn.” Dưới tấm mặt nạ thanh âm của thanh nhã dù khàn khàn lại không khỏi lộ ra vẻ giật mình.
“Không phải, chúng ta chỉ cần một loài động vật biến dị ở phía tây căn cứ Z. Là một loại sâu bướm gọi là mê huyễn điệp, sức chiến đấu không cao, rất dễ thu thập. Nếu không có mới đem thuốc kích thích xem như trao đổi. Thế nào?”
Thanh Nhã nghe nói xong trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
“Mê huyễn điệp chúng ta không có, thuốc kích thích cũng không nhưng thuốc giảm đau thì có một ít. Thứ này cùng thuốc kích thích không khác nhau mấy, đủ đổi vật nuôi hay không?”
Báo Ca nghe vậy, có chút không hài lòng nhưng vẫn đồng ý trao đổi, chỉ là hắn liền hung hăng muốn tăng giá một phen. Thanh Nhã cũng không phải ăn chay, liền tiến vào giai đoạn cò kè mặc cả. Cuối cùng 2 bên đều lùi một bước, trao đổi thuận lợi hoàn thành.
Trong lúc bàn giao, có một chút thời gian trống, không để bầu không khí tẻ ngắt, Thanh Nhã bèn chuyển chủ đề, đã biết còn giả vờ hỏi:
“Ngươi không phải người ở xung quanh đây chứ? Là người từ phương bắc tới?”
“Ồ, Sức quan sát kinh đấy.” Báo Ca kinh ngạc trả lời, không làm ra phủ định.
“Là người của căn cứ Hoàng Hải sao?” Nàng hỏi tiếp.
“Không, không, lũ nhu nhược kia mà được một phần 100 của căn cứ Z ta đã sớm đầu quân vào, ta thuộc về ngục giam tây bắc, nay đã đổi tên thành căn cứ Khương Bắc. Thế nào có muốn hay không làm nhân viên ngoại vi của bọn ta, ở đây thu thập mê huyễn điệp? Lợi ích đủ để ngươi hài lòng.”
“Quả nhiên là vật hợp theo loài. Ác ôn cùng ác ôn một bọn. Tên kia không phải không muốn vào trung tâm thương mại mà là không dám vào. Căn cứ Khương Bắc cái gì, một lũ tội phạm tụ tập, là người của tổ chức tà giáo nào đó không biết chừng.” Thanh nhã thầm nghĩ.
Sau khi nghe Báo ca trả lời nàng mới chắc chắn thân phận của đối phương, muốn khai thác thêm một chút thông tin liền tò mò hỏi:
“Vượt qua vài ngàn Kilomet không phải chuyện dễ dàng chứ? Ngươi làm sao làm được?”
“Cái này là bí mật của bọn ta, nhìn ngươi không phải là người thường. Thế nào? muốn hay không gia nhập, lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.” Báo Ca mời chào nói.
Báo Ca cũng không lo lắng bị căn cứ Z thanh tẩy, chỉ cần hắn không tiến vào trung tâm thương mại, cơ bản an toàn. Bên ngoài bởi vì tầng quan hệ mờ ám với căn cứ Bắc Sơn nên không ai dám đi trêu chọc.
…
Trao đổi xong, 2 người Thanh Nhã đón lên mẹ con kia, cùng nhau rời đi điểm tụ tập. Thêm 2 con thỏ và 2 con chim bồ câu một đực một cái, cũng không làm cho 2 nàng tâm trạng khá hơn. Tiểu Thi thì không biết tại sao đại tỷ lại trở nên trầm mặc, hỏi lại bị trả lời lấp ɭϊếʍƈ cho qua, trong lòng rất lo lắng.
Hai mẹ con đi phía sau thì càng xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoài hai tấm nilon đã có phần mục nát được trùm lên người ra, trên thân thực sự không có thứ gì. Gió lớn thổi để bọn họ có chút không chịu nổi, gương mặt đang tím tái đi.
Tiểu Thi liếc nhìn ra đằng sau thấy tình cảnh của mẹ con kia không ổn mới vội gọi lại Thanh Nhã dừng lại, kiếm chỗ khuất gió tạm nghỉ một chút.
Thanh Nhã cũng từ trong bi phẫn tỉnh lại, cảm thấy mình quá mất lý trí rồi. Sau khi tìm được chỗ dừng tạm lấy ra thức ăn và nước uống chia cho 2 mẹ con, 4 người cứ như vậy ẩn núp trong gió “tuyết đen.”
Đứa trẻ ăn lương khô, uống một miếng nước ấm, nước mắt không nhịn được chảy xuống, đã quá lâu hắn không ăn được món ngon như vậy.
Người mẹ thì không dám ăn nhiều, chỉ ăn một phần ba sau đó lén giấu đi, hành động như là bản năng muốn dự trữ lương thực. Khó trách, cả 2 đã chịu quá nhiều khổ.
Thấy người mẹ không dám ăn Thanh Nhã liền nghiêm lệnh bảo nàng ăn hết. Nàng này có chút không tình nguyện nhưng không dám trái lệnh.
Mặc dù đem theo không ít lương thực, Thanh Nhã lại không dám cho 2 người ăn nhiều, hệ tiêu hóa của bọn họ đã quá yếu ớt, một lần ăn quá nhiều rất dễ dẫn tới tử vong.
Nghỉ ngơi một lát, bốn người tiếp tục ngược gió lên đường. Thanh Nhã và Tiểu Thi đi ở phía trước nhất che gió cho mẹ con. Cũng không sợ hai người kia gây bất lợi hoặc bỏ trốn. Với điều kiện của bọn họ, thoát khỏi Thanh Nhã không khác nào tự sát. Tuy vậy thấm sâu bài học của Lão Tân, tâm phòng bị người không thể không có, ngón tay của các nàng thủy chung chưa rời khỏi cò súng qua.
Cả hai mang vác rất nặng nên không muốn nói chuyện nhiều, 4 thân ảnh cứ như vậy trong gió cát vượt qua, chiếu cố mẹ con kia đi đi nghỉ nghỉ thật to kéo chậm lại thời gian.
Cho đến khi màn đêm đen kịt bao phủ, đưa tay không thấy được 5 ngón, đám người mới khó khăn lắm về tới trung tâm thương mại.
Tốn hao tới hơn 20kg thức ăn, hoặc tiền điện tử có giá trị tương đương, làm cho mẹ con thẻ căn cước.
"Giá làm thẻ căn cước lại tăng! Cứ cái đà này không bao lâu sau có thể tăng lên tới 15kg lương thực cho một người cũng nên." Thanh Nhã lẩm bẩm.
Thân phận được đối chiếu rõ ràng sau, cùng nhau tiến vào bên trong. Mẹ con kia sau khi nhìn thấy mình đi tới căn cứ Z hùng vĩ, được làm căn cước tiến vào khu Trung Tâm Thương Mại, khuôn mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Bọn họ đã nhận mệnh đi làm nô lệ cho một điểm tụ tập hay căn cứ nhỏ nào đó. Không nghĩ tới cư nhiên được tiến vào trung tâm thương mại.
Thanh Nhã không có dẫn hai người trở lại cửa hàng Kẹo Đường mà dẫn tới khu trọ, nơi mà tiểu Dũng và Tiểu Xảo đang ở. Giao lại hai mẹ con cho Thái Sơn, trợ cấp một khoản tiền nhỏ làm phí thuê trọ, dự định ngày mai sẽ quay lại xử lý hậu tục liền mau chóng rời đi. Nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Quay lại cửa hàng Kẹo Đường vội vàng đem chuyện hôm nay gặp được thông qua bộ đàm nhất nhất báo cho Lão Tân để hắn bàn bạc với Đội Trưởng, cũng không dự định cho Tiểu Thi biết chuyện. Đợi đội trưởng an bài xong xuôi cho nàng biết cũng chưa muộn.
An bài cho Tiểu Thi và Tiểu Hổ xử lý vật nuôi xong, nàng liền ngồi ở trên ghế, qua cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài thất thần.
Một ngày bận rộn của Thanh Nhã kết thúc như vậy, mệt mỏi thì mệt mỏi nhưng tối nay có lẽ nàng sẽ không cách nào ngủ ngon…