Chương 66: Chơi được

Quay lại nhóm của Đổng A bên này.
Từ căn cứ Z, một đường gập ghềnh quay lại căn cứ trên núi, zombie nguy hiểm đã đành, gió thực sự quá lớn, ảnh hưởng tới tốc độ lái xe của cả đội.


Trở về tới nơi, Đổng A liền lao đầu vào nâng cấp thiết bị cho phù hợp với pin hydro. Hắn dự định mang theo bọn chúng cho lần đi xa tiếp theo. Cái này cũng khổ mọi người, phải sử dụng tiết kiệm năng lượng cho đến khi giao dịch được pin hydro mới.


Ánh nắng yếu đi, bù lại gió lại mạnh lên, lượng điện tua bin gió cung cấp nhiều lên cũng giảm tải phần nào áp lực. Vả lại củi bọn hắn thu thập được rất nhiều, còn đủ dùng thật lâu.


Lần cải tạo này bằng vào pin hydro làm nguồn điện, Đổng A dự định cải tiến đao trợ lực thành đao rung siêu tần. Lưỡi đao được thiết kế đặt biệt, khi khởi động sẽ từ trong tay áo bung ra, chuyển động tịnh tiến ở tần suất cao nhanh chóng đem kẻ địch chặt đứt, hiệu quả phá giáp tương đương không sai, rất giống cưa lốc phiên bản power up nhưng nhỏ gọn hơn.


Tiếp theo là tay đấm gấu kết hợp với gậy chích điện thành vũ khí mới, vừa trợ giúp tăng lực sát thương cho những cú đấm, vừa làm tê liệt đối thủ.


Cuối cùng là một súng bắn điện giống với cấu tạo của súng taser. Bộ thiết bị có kích thước nhỏ, được gắn liền với đao siêu tần ở một trục khác giấu dưới ống tay áo.


available on google playdownload on app store


Hai dây dẫn điện làm bằng hợp kim chịu lực đặc biệt được kết nối với đầu taser, có phạm vi công kích hữu hiệu được cải tạo lên tới 10m.
Khi súng được kích hoạt, hai dây dẫn đó bắn ra và chấm taser vào mục tiêu. Dòng điện cao thế chạy qua dây sẽ gây ra hiệu ứng tê liệt.


Động năng được cung cấp đầy đủ, tốc độ bay của taser không thua viên đạn bình thường là bao. Bởi vì thiết bị có gắn với bộ phản lực trên đao siêu tần nên sẽ triệt tiêu lực kéo do taser bay quá nhanh, chẳng may không trúng đối thủ gây ra.


Bình thường súng taser chỉ có tác dụng làm tê liệt nhưng bộ thiết bị do Đổng A chế ra có nguồn điện cực mạnh từ pin hydro, do đó có thể nướng chín mục tiêu tương đối dễ dàng, uy lực không tầm thường, có điều khá hao điện.


Chỉ có vài ngày đương nhiên không thể cùng một lúc cải tạo ra nhiều thiết bị như vậy, Đổng A chỉ còn cách từ cái đơn giản nhất bắt đầu. May mắn, ý tưởng và bản vẽ đã có sẵn, công việc bây giờ là thông qua không ngừng tối ưu thiết bị cho phù hợp với nguồn năng lượng mới nên hắn sẽ không tốn quá nhiều thời gian.



Ngày tới…
Đổng A ngồi trên bàn làm việc tay cầm một đống dây điện lằng nhằng đang nhồi vào bên trong "tác phẩm nghệ thuật” của mình, hai mắt như có từng đoàn số liệu chạy qua, nhìn rất khoa huyễn. Thực chất đây chỉ là hình ảnh phản chiếu tốc độ duyệt đọc quá nhanh gây ra mà thôi.


Sở Tuyết ngồi ở phía đối diện giống như quá quen với điều đó không thèm để ý tới, đang phụ giúp một công đoạn khác, cả hai đều dị thường chăm chú, phảng phất hai người đã ngồi đó thật lâu, cùng tiến vào một thế giới khác.


Đúng lúc này điện thoại trong xưởng bỗng nhiên đổ chuông đem trạng thái tập trung cao độ của hai người kéo trở lại hiện thực.
Đổng A vội vàng xoay người nhấc máy, từ đó truyền ra tiếng nói gấp rút của Lão Tân:


“Đội trưởng, tình hình không tốt, có thứ gì đó không ngừng xúc động bẫy của chúng ta. Bọn chúng đang lên núi, tốc độ rất nhanh. Ta đã thông báo mọi người nhanh chóng tập hợp tại phòng trung tâm, ngài nhanh tiến về hội hợp…”


Do điện thoại bật loa ngoài, Sở Tuyết cũng nghe được rõ ràng. Cả hai nhanh chóng gác lại công việc trên tay, đem những thiết bị đã hoán cải thành công mang lên người rồi nhanh chóng chạy về phòng điều khiển trung tâm.


Chưa đầy ba phút, hai người đã hội hợp với các thành viên khác trong đội. Không chờ hắn mở miệng, Lão Tân đã lên trước nói:


“Lũ trẻ đã được Hân Nhiên đưa xuống hầm trông coi. Cửa của các khu container ta đã chỉ đạo cho mọi người đóng chặt. Theo như dự đoán, với tốc độ như vậy, khoảng 10 phút nữa những thứ kia sẽ tiếp cận căn cứ của chúng ta. Không có đài quan sát, camera lại ở tầm thấp, đoán chừng phải 7 phút sau mới thu hình được. Đáng tiếc gió quá lớn không thể lái UAV ra ngoài do thám.”


Các thành viên trong đội đang mặc lên trang phục phòng vệ của mình, đeo lên vũ khí. Những thứ này lúc trước là cất ở đài quan sát, giờ đều tập trung ở phòng điều khiển trung tâm.
Lập Thành trước một bước hoàn thành trang bị, đi lên hỏi Đổng A:


“Đội trưởng, chúng ta không còn tháp quan sát nữa, kế hoạch A đã không còn dùng được.Bây giờ lên tường rào đón đầu hay đóng cửa hầm ẩn núp. Hoặc giả có cần phải gửi tín hiệu cứu viện khẩn cấp tới căn cứ Z?”


Đổng A và Sở Tuyết trên thân mang nhiều trang bị mới, nhưng không quên mặc thêm đồ bảo hộ rồi lấy vũ khí thuận tay của mình. Hắn vừa mặc đồ vừa trả lời:


“Thực hiện kế hoạch B: Trước hết ta và Sở Tuyết sẽ tiến về phía tường rào đón đầu. Những người khác thì tập trung ở cửa hầm trú ẩn làm chi viện. Nếu chống chọi được thì lập tức tiến đến tường rào hỗ trợ, nếu gặp quái vật khó chơi lập tức rút lui xuống hầm, kêu gọi căn cứ Z cứu viện, sau đó thực hiện kế hoạch C.


Lão Tân ở lại phòng điều khiển trung tâm, thời khắc thông qua camera giám sát thông báo tình hình cho chúng ta.”


Vì sao đã nằm trong danh sách bảo hộ lại không lập tức cho căn cứ Z? Lý do đơn giản, bởi không đủ tiền. Căn cứ Z xuất thủ không hề miễn phí, sẽ có từng mức giá. Lỡ như không phải chuyện to tát gì thì không không mắc nợ. Căn cứ trên núi về cơ bản không thể nào dám phung phí như thế.


Mọi người trao đổi cực nhanh, lập tức trở lại mặt đất. Không có Tô Dự, Thanh Nhã, Tiểu Thi; Hân Nhiên thì đang canh chừng bọn trẻ, Lão Tân ở phòng điều khiển, thành viên chiến đấu được chỉ còn 6 người, chưa kể trong đó có 3 cái yếu gà là Tiểu Khả, Tiểu Ân và Tiểu Nguyệt.


Trái ngược với sự tự tin của Đội trưởng và đội phó, những người còn lại đều có chút lo lắng.


Rất nhanh, phút thứ 7 tiến đến. Cuối cùng trong camera hiện ra thứ đã không ngừng xúc động bẫy suốt chặng đường lên núi. Đó là những con quái vật dạng người có hai chân sau rõ ràng to lớn và dài hơn hai chân trước, cơ bắp thô to cuồn cuộn, phần lưng mọc đầy lông lá, khuôn mặt khá giống người nhưng miệng mở rộng, răng nhọn tua tủa, mắt không đều một to một nhỏ quái dị. Bọn chúng không di chuyển bằng hai chân như người mà chạy bằng bốn chân giống động vật, không ngại dốc núi cao, đang băng băng tiến về căn cứ.


Một con trong đó giống như phác giác được gì dừng lại, dùng nắm tay có móng vuốt sắc bén của mình nhặt lên hòn đá, hướng về một hướng nào đó ném mạnh, có vẻ khá tự tin với độ chính xác của mình, nó không có nhìn lại liền đuổi theo đồng loại chạy vội.
...


Lão Tân thông qua camera quan sát nhìn thấy bọn chúng, vốn dĩ là một cải tạo chiến sĩ gặp đủ thứ kinh dị trên đời nên không có sợ hãi gì. Nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho những đội viên khác, và từ kinh nghiệm của mình đưa ra những phán đoán ban đầu:


“Quái vật có 6 con, tốc độ rất nhanh, sức bền cực cao, nhìn làn da, cơ bắp: súng đạn, tên nỏ thông thường khó làm bị thương. Bẫy thú, cùm thép kẹp thành công nhưng đều bị bọn này cho phá hủy cả, sức hồi phục cực mạnh…”


Đang nói dở thì trông thấy một con quái đứng lại ném đá về hướng camera, màn hình quan sát một trận nhiễu sóng liền chuyển sang trạng thái mất kết nối. Lão Tân trên mặt hiện ra vẻ đau lòng, thông qua bộ đàm nói tiếp:


“ Trí khôn, độ bén nhạy còn không thấp, nó phá hủy của chúng ta một cái camera rồi!”
Đổng A nghe vậy lập tức giận dữ chửi rủa: “ Móa nó, Quái vật khốn kiếp! Camera quý giá như thế nào các ngươi có biết hay không? Chờ đấy, ông bây cho chúng mày đẹp mặt.”
....


Nghe được phán đoán của Lão Tân, Đổng A và Sở Tuyết dự liệu trước được phần nào. Bọn hắn không có dùng súng và nỏ cho đợt tấn công đầu tiên mà dùng lao sắt. Túi lao sắt là Đổng A mang theo hơi có chút cồng kềnh, tổng cộng 6 cây đang dựng vào tường rào, dự định chia đều mình 3 cây Sở Tuyết 3 cây.


Ba phút vùn vụt mà qua, quái vật đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Xấu quá!” Sở Tuyết nhìn thấy, cảm xúc đầu tiên không phải sợ hãi mà bĩu môi chê.


Những người khác đang căng thẳng, thông qua bộ đàm nghe được đều cảm thấy bất đắc dĩ, cũng nhờ đó mà bầu không khí được giải tỏa phần nào.


Đổng A đang núp dưới tường rào. Não bộ siêu tốc vận chuyển, thông tin từ âm thanh, mùi, rung động của mặt đất phác họa trong não - một bức tranh đen trắng toàn cảnh cực kỳ sinh động, so với mở mắt trực tiếp nhìn cũng không kém là bao, từ đó dự đoán được khoảng cách song phương.


Thấy cự ly hoàn hảo. Đổng A cầm lao trong tay, vội vàng đứng lên, không cần ngắm “Vù” một tiếng, phóng về phía một con quái đang chạy vội. Quái vật bị hành động này làm cho giật mình, bản năng muốn làm ra động tác né tránh nhưng không còn kịp nữa. Bị một lao xỏ xuyên qua lồng ngực đâm vào mặt đất, đem nó cố định lại.


Quái vật bị lao xỏ xuyên như vậy cũng không có ch.ết đi mà vùng vẫy liên hồi như muốn thoát khỏi. Nhưng lao quá dài, lực ném của Đổng A quá lớn, mũi lao cắm sâu vào mặt đất nhất thời không vùng thoát ra được. Thấy vậy, một con quái khác phanh lại hỗ trợ đồng bọn thoát khốn, nhanh chóng đem mũi lao cho rút ra. Bọn này còn có tính đoàn đội nữa, tốc độ hồi phục giống như Lão Tân nói, rất kinh người.


Đổng A một phát trúng đích cũng không có dừng lại, hắn hướng bộ đàm kêu một tiếng:
“Chơi được!!!”


Liền cầm lao hướng về một đầu quái khác ném vội đi qua. Sở Tuyết cũng biết được bọn chúng đã vào phạm vi công kích, yếu tố bất ngờ cũng được lợi dụng thành công, không có do dự nữa, nhanh chóng đứng dậy ngắm một đầu quái vật khác ném lao.


Sở dĩ đội trưởng của chúng ta cảm giác có thể đối phó là dựa vào sự tăng thực lực không ngừng của mình. Đồng thời không chỉ có hắn mà còn có cả Sở Tuyết đồng hành. Dựa theo thông tin mà Lão Tân cung cấp cùng với dữ liệu đối đầu trực diện mới vừa thu thập được, đại não hơi chuyển liền tổng kết ra được kết luận có thể "chơi được".






Truyện liên quan