Chương 75: Kỳ nhân

Trong làn khói bụi đen đặc, có dã thú ngay tại gầm nhẹ, hỗn hợp có tiếng súng, tiếng tên cùng đau đớn tru lên đem sợ hãi in dấu thật sâu khắc ở trong lòng của mỗi người.
Buồng xe bị đụng không ngừng rung động, một thiếu nữ tên gọi Linh Đan, hết sức an ủi bọn nhỏ đang bị tiếng gào to dọa cho phát sợ.


"Một hồi nhớ chạy sát theo chị, tuyệt đối không được tản mát, nhớ chưa?”


Cố nặn ra vẻ tươi cười trấn an bọn nhỏ, không có ai để ý tới tròng mắt đang hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Linh Đan nghe được Đoàn trưởng kêu gọi liền dẫn đầu đứng dậy nhảy ra ngoài xe, sau đó nhờ nàng hết sức cổ vũ đám nhóc con mới từng cái từ trong xe đi ra.


Giờ này khắc này, bên ngoài vòng xe đã trở thành một mảnh chiến trường thê thảm, cho dù người của đội xe đã nếm thử mọi cách phản kháng vẫn vô dụng


Thừa dịp quái vật chưa kịp vây kín, Đoàn trưởng thông báo với Linh Đan một chuyến sớm mang theo bọn nhỏ phá vây, trèo lên mỏm đá, lợi dụng địa hình vừa chạy vừa tiếp tục phản kích. Nhưng lại tại thời điểm bọn hắn sắp thoát khỏi trùng vây - quái vật bốn chân đã đuổi kịp, Đoàn trưởng Đình Trung chỉ kịp hô lớn:


"Cẩn thận!”
Linh Đan thầm nghĩ mình ch.ết chắc rồi - thì một mũi tên không biết từ đâu bay tới đem đầu quái vật cho thổi bay. Nàng ngơ ngác nhìn đây hết thảy cảm giác giống như nằm mơ.


available on google playdownload on app store


Đồng thời từ mỏm đá phía trên bắt đầu có tiếng súng truyền đến, từng phát đều tinh chuẩn bắn trúng điểm yếu của lũ quái, so với phe mình nổ súng loạn xạ, bên kia chỉ bắn từng phát một, nhưng mang đến cho người ta cảm giác như lấy sức một người áp chế toàn trường; kèm theo đó tên nỏ theo sát mà tới. Tên nỏ lực sát thương cực kỳ kinh người, nhiều lúc đem quái vật xuyên thấu.


Đình Trung nhìn lấy súng trên tay nghi hoặc có phải đang cầm nhầm súng đồ chơi hay không? Sao mà bắn quái vật không đau không ngứa, vũ khí của người trên mỏm đá càng giống hàng thật.


Có sự trợ giúp của Đổng A, người trong đoàn xe mừng rỡ phản kích. Lũ quái thấy mình nuốt không trôi liền cùng nhau gào lên một tiếng rồi rút đi.
Cuộc đụng độ đến đây chấm dứt. Đám người kia thấy quái vật rời đi không nhịn được hoan hô lên.


Đổng A để Sở Tuyết ở lại giữ điểm cao, sau đó mình xuống phía dưới cùng bọn họ nói chuyện.
Đám người thấy từ trên mỏm đá đi xuống một người, mỏm đá có chút cheo leo nhưng người kia như đi trên đất bằng liền biết mình gặp phải cao thủ.


Đoàn trưởng Đình Trung vừa muốn tiến lên chào hỏi liền bị người đàn ông đeo mặt nạ trước một bước cướp lời, giọng nói không mấy thân thiện ẩn ẩn còn có vẻ tức giận:


“Các ngươi đây là muốn đi đâu? Là người của căn cứ nào? Không ai nói cho các ngươi dẫn trẻ em chạy loạn bên ngoài là cực kỳ nguy hiểm hay sao? Muốn ch.ết cả lũ à?”


Đổng A đi lên liền chất vấn, đây không phải là thô lỗ mà thực sự bị làm cho tức giận. Kế hoạch phá vây của bọn họ trong mắt hắn chính là trò cười, lũ trẻ sẽ bị quái vật giết ch.ết đầu tiên.


Bây giờ ra bên ngoài không gặp phải zombie hay quái vật đó mới là chuyện lạ. Đi 2 bước gặp zombie đi 3 bước gặp quái vật mới là chuyện thường.
Đám người này sức lực, vũ khí, trình độ tổ chức chỉ huy chả ra làm sao, còn dám dẫn người chạy loạn, đây là đối với lũ trẻ không chịu trách nhiệm.


Đội trưởng Đình Trung muốn tiến lên nói cảm ơn, ai ngờ bị Đổng A chất vấn có chút sửng sốt. Lời cảm ơn chưa kịp nói ra chỉ còn cách nuốt vào. Biết đối phương nhẹ nhõm đánh giết quái vật, đồng dạng cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết đoàn người mình chỉ đành kiên nhẫn giải thích nói:


“Chúng ta là từ căn cứ Long Tuyền bên kia tới, khó khăn lắm mới đi đến nơi đây, xin hỏi đã gần đến căn cứ Z hay chưa?”


Lần này lại đến lượt Đổng A sửng sốt: “Nói đùa cái gì?” Căn cứ long Tuyền cách khá gần căn cứ Z, nhưng mà muốn vượt qua lại cực khó bởi vì đường đi có tới 99% là đường núi.


Núi ở đây không phải bình thường mà là núi cao, dãy núi cao hoặc cực kỳ cao - phi thường hiểm trở. Lúc trước còn đường hầm xuyên núi nhưng sau trận động đất có còn hay không vẫn chưa ai biết. Trên núi có quái vật zombie chắc cũng không thiếu.


“Những người này làm sao làm được?” Lẩm bẩm, hắn liền hỏi ngay:
“Ngươi coi ta là đồ ngốc hay sao? Lấy bản lĩnh của các ngươi làm sao có thể vượt qua đoạn đường đó?”
Đình Trung nghe thấy lời lẽ của Đổng A có chút con thường lại không giận dữ mà kiên nhẫn giải thích nói:


“Thực sự không có dối lừa ngài. Vốn dĩ ta tưởng rằng mình đã ch.ết chắc nhưng may mắn gặp được cái kỳ nhân, không những võ nghệ cao cường mà lại tinh thông lẩn tránh nguy hiểm, chính nàng đã dẫn dắt chúng ta vượt qua.


Tuy vậy lúc trước gặp một đàn quái vật lớn, nàng mạo hiểm dẫn dụ đàn quái cho chúng ta có thời gian chạy trốn nên đã thất lạc mất, dự định ở đây tu chỉnh cùng nàng hội hợp, không ngờ vẫn bị truy binh đuổi theo.”


Lời giải thích như vậy coi như hợp logic. Đổng A nghe được càng thêm tò mò về kỳ nhân mà những người kia đang đề cập. Tạm gác chuyện này sang một bên, hắn không quên trả lời câu hỏi của người trưởng đoàn kia:
“Không quản các ngươi làm sao sống sót, còn 100km nữa về hướng bắc mới tới nơi.”


Đình Trung nghe tới còn phải đi tới 100km tâm tình xiết chặt, hắn đành mặt dày tận dụng hết thảy cơ hội nói:
“Ngài có thể hay không hộ tống tiến về căn cứ Z? Chúng ta cũng có chút vật tư làm thù lao có lẽ có thể khiến ngài hài lòng.”
Đổng A nghe vậy có chút không kiên nhẫn nhìn Đình Trung nói:


“Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm, hôm nay gặp các ngươi coi như duyên phận, chúc các ngươi may mắn.”


Hắn thực sự có việc cần phải làm, nhiệm vụ hộ tống cũng không nhẹ nhõm. Vốn dĩ chỉ có 2 người, nếu cưu mang đám người này chính là tăng độ khó, rủi ro quá cao. Hắn thực không đành lòng nhìn lũ trẻ kia bị giết hại trước mặt mình không có nghĩa là buộc phải cưu mang bọn họ.


Đúng lúc này, thính lực nhạy cảm của Đổng A nghe được tiếng kim loại va nhau keng keng giống như là tiếng đao kiếm va chạm, minh bạch Sở Tuyết đang gặp nguy hiểm, không để ý đám người này, vượt qua làn sương đen, hướng mỏm đá nhanh chóng quay trở lại.


Đình trung thấy người kia bỏ chạy không hiểu ra làm sao, sau một lát nghe tiếng đánh nhau mới minh bạch xảy ra chuyện gì liền dẫn một số người đuổi theo.


Lúc này Sở Tuyết đang cùng một nữ nhân khác kịch chiến say sưa thế mà ngang tay, đánh cho có đến có về, xung quanh bị lực đạo bao phủ lại cuốn lên một màn sương đen khác.


Người nữ kia cầm một thanh đại kiếm lớn khá giống kiếm của hiệp sĩ trung cổ. Chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được sức nặng không phải dạng vừa, lại bị nàng này cầm nhẹ như bông vung chém tứ tung. Sở Tuyết thì khỏi nói, cầm đao nhẹ nhõm đón đỡ, trên mặt không biến sắc mảy may.


Đổng A thấy người yêu bị tấn công liền không có cái khái niệm đạo nghĩa giang hồ, đứng nhìn hai nàng solo mà rút ra hai thanh sắt sau lưng, nối lại thành thương rồi nhào lên, hợp với Sở Tuyết đánh hội đồng.


Cô gái kia thực lực chỉ ngang với Sở Tuyết, bây giờ có Đổng A gia nhập đương nhiên chống không nổi, mấy lần hiểm hiểm né tránh được mũi thương.


Nàng hiểu được nếu mình không nhanh tìm ra biện pháp xoay chuyển tình thế, hôm nay hẳn phải ch.ết ở nơi này. Bản thân bây giờ rút ra chạy cũng không thoát, liền không để ý đến da mặt nhanh chóng mở miệng nói:


“Có gì từ từ nói! Có gì từ từ nói! 2 đánh 1 có gì hay ho.Ta chịu thua! ta chịu thua! Không đánh nữa! Không đánh nữa! Cùng là cải tạo chiến sĩ, tha cho ta một lần?”
(Cảm ơn Ma Tử Dạ và Bát nước đã liên tục đề cử.)






Truyện liên quan