Chương 79: the Capital

Trương Vĩ nghe được có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt nghi hoặc nhìn dấu vết chiến đấu phía sau.
Đổng A thấy vậy không để hắn nghi ngờ thêm sâu liền nhanh chóng nói:


“Lúc nãy sửa chữa vũ khí, chẳng may trục trặc có gây tổn hại tới nơi đây một chút, dù sao cũng sắp rút đi, cái này chắc không ảnh hưởng gì chứ?”
Trương Vĩ có chút lo lắng nói:


“Đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là bây giờ ra bên ngoài quá nguy hiểm, như ta đã nói quái vật bên ngoài rất nhiều!”
Đổng A bày ra một bộ nôn nóng nói:


“Không sao, chúng ta cùng người thường không giống, có thể nhẹ nhõm lẩn tránh được bọn chúng....việc rất gấp, phải mau chóng xuất phát.”
Trương Vĩ thấy Đổng A làm ra một bộ gấp gáp liền đồng ý nói:
“Được rồi, ngài nhớ chú ý cẩn thận.”


Một đường yên bình rời khỏi, giống như Trương Vĩ hoàn toàn tin tưởng lời bịa đặt của Đổng A như vậy.

10 phút sau, cả hai đã ngồi lên xe bán tải, không bật đèn rời đi căn cứ A31. Dù cho tro núi lửa che hết ánh sáng, trời tối đen như mực Đổng A vẫn có thể điều khiển phương tiện dễ dàng.


Tiếng động cơ sẽ hấp dẫn tới quái vật? Quái vật thì thế nào? Có thể so với bóng đen càng thêm khủng bố hay sao?
Nếu lúc đó xuất hiện cùng lúc 2 bóng đen, dưới tình huống bất ngờ có lẽ hắn và Sở Tuyết đều đã xong đời.


available on google playdownload on app store


Đổng A dám chắc chắn người bị nổ banh xác kia là một thành viên của căn cứ A31, trí nhớ của hắn rất tốt, lúc dùng bữa đã gặp qua. Ai biết bên trong còn có bao nhiêu bóng đen, nơi đó quá là quỷ dị.


Vốn tưởng tận thế có thiên tai, zombie, quái vật, đã đủ kinh khủng rồi, bây giờ còn gặp thứ kinh khủng kia, để cả hai lạnh hết cả sống lưng.
Sở Tuyết hiếm hoi không ngồi ghế trước, nàng đang ngồi ghế hậu quay đầu căng thẳng nhìn về phía sau, cảm giác nếu như không nhìn, quái vật sẽ đuổi theo bọn họ vậy.


Tư vị bị công kích nàng đã nếm qua, thực sự là đau đớn không sao kể xiết, cho đến bây giờ đầu còn cảm thấy bị xé rách từng cơn, chứng tỏ life potion không thể chữa lành loại vết thương này. Sở Tuyết không muốn mình phải chịu thêm một lần nào nữa.


Trong đêm tối, cả hai lái xe rời đi 20km, sửng sốt không có bóng dáng của một con quái vật, zombie nào. Điều đó đủ để chứng thực sự nguy hiểm của căn cứ A31. Đổng A vừa lái xe vừa hỏi thăm 18 đời tổ tông của người phát nhiệm vụ:


“Moe nó! Nhiệm vụ kiểm tra, hộ tống, độ khó thấp, thấp cái ma* cha* nó chứ! Nếu không phải ta có thể chịu được công kích thần bí đã sớm ngỏm rồi, chứ đừng nói tới có thể dùng lôi điện gây thương tích. Đổi cái khác cải tạo chiến sĩ, đến chính là đưa đồ ăn.”


Đã rời xa, Sở Tuyết vẫn quan sát phía sau, một bên suy tư nói:
“Có một số manh mối chúng ta đã không để ý:
Thứ nhất: đoạn đường núi này đi tới, chúng ta hoàn toàn không gặp phải quái vật hay zombie. Tín hiệu liên lạc còn bị nhiễu, phải biết phạm vi liên lạc với căn cứ Z có thể lên tới 140km.


Thứ 2: Lần gặp đoàn người của Lisa chứng minh trên dãy núi này có rất nhiều quái vật, bọn chúng vây công bị chúng ta đánh lui không có lởn vởn quanh đây, có lẽ đã sớm về núi sâu.
Thứ 3: Lúc trước nghe nói bọn họ ch.ết mất 77 người, quá nhiều, đáng ra phải hoài nghi điểm ấy.


Thứ 4: Việc bóng đen không thể mở cửa hoặc tấn công khi không làm ra đáp lại khá là kỳ quái. Không biết có ẩn tình gì?”
Đổng A vừa lái xe vừa gật đầu tán thành bổ sung thêm:


“Lời nói của Trương Vĩ không thể tin hoàn toàn, hơn nữa lúc trước chiến đấu với quái vật tấn công đoàn người của Lisa, làm nhiễu đi luận điểm thứ nhất là trên đường không gặp phải quái vật.


Điều đó để chúng ta mặc nhiên xem nhẹ chuyện này, trên đường núi tàn tích không ít nhưng zombie lại không hề có, điều bất thường này đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn.”


Một đường hữu kinh vô hiểm chạy ra đoạn đường trên núi,liên tục 6 tiếng không ngủ không nghỉ. Ban ngày đã tới nhưng sắc trời vẫn lờ mờ như vậy.


Thấy có sóng trở lại, Đổng A nhanh chóng lấy ra bộ đàm tường thuật lại sơ qua những gì mình gặp phải cho căn cứ Z, còn việc chiến đấu của mình thì tả chung chung.
Rất nhanh bên kia đầu dây đổi người, từ trong bộ đàm truyền đến một giọng âm nhu lại rất kiệm lời, câu bị chẻ ra từng đoạn nói:


“Phát tọa độ, đứng yên tại chỗ, chi tiết thì đừng nói qua bộ đàm, gặp mặt nói chuyện.”
Đổng A làm theo như hướng dẫn, 15 phút sau, một chiếc máy bay đã xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.


“15 phút hơn 100km. Sao bọn họ không tự đi đón đám người kia cho rồi, @$#$D*M* căn cứ Z!!!” Đổng A thầm chửi rủa trong lòng.
Rất nhanh từ trên máy bay đi xuống một thanh niên mặc áo sơ mi trắng dáng người gầy gò, cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.


Thời tiết khá lạnh, tro bụi mù mịt, không giống với Đổng A mặc kín mít, thanh niên kia lại không có mặt nạ hay thiết bị giữ ấm nào. Ăn mặc y như một nhân viên công sở đi làm vào mùa hè.


“Xin chào, xin hãy gọi ta theo biệt hiệu Thư Sinh! Bây giờ sẽ trực tiếp tiếp quản việc này. Các ngươi có thể kể chi tiết những gì mình gặp phải được không?”


Đổng A nghe vậy giống như từ câu giới thiệu đoán ra điều gì, liền kể lại sự việc đã gặp phải chi tiết hơn, những thông tin liên quan tới bản thân đều bị hắn mơ hồ mất. Người thanh niên kia cũng không để ý tới điểm này, chăm chú nghe hết, sau đó bất chợt nói:


“Các ngươi có thể gặp nó mà không ch.ết, bản lĩnh lớn lắm! Chuyện này căn cứ Z sai mà đúng hơn là ta sai, ta nguyện đưa ra bồi thường, khi nào các người đến căn cứ Z sẽ bàn lại sau.”
Sau đó hắn nói tiếp:


“Là Người trợ lý tiến cử các ngươi làm lính đánh thuê chính thức chứ? Ta không muốn không không đắc tội ngài ấy, ta có thể trả lời ngươi 3 câu hỏi liên quan chỉ hi vọng đừng vì chuyện này mà có khúc mắc với ngài ấy.”


Đổng A và Sở Tuyết sau khi nghe xong đồng thời liếc nhau, cũng không cần thảo luận nên hỏi câu nào, Đổng A trực vào vấn đề:
Câu hỏi 1:“Quái vật đó là thứ gì?”


Thư Sinh: “Một loại tinh thần thể, các ngươi có thể hiểu là từ tinh thần của sinh vật sống tạo thành, một loại cao duy năng lượng có thể trực tiếp lưu giữ - chứa đựng thông tin.”


Câu hỏi 2: “Nàng bị nó công kích, đến bây giờ vẫn còn tổn thương, sẽ không có di chứng gì chứ?” Đổng A đưa ánh mắt về phía Sở Tuyết rồi hỏi.


Thư Sinh: “Chỉ cần không có bị điên mất hoặc nổ đầu, còn có thể cứu. Có điều cần phải chụp MRI để kiểm tr.a thêm nếu cần. Chúng ta đang nghiên cứu tinh thần dược tề, nếu thành công sẽ miễn phí đưa tặng các ngươi mỗi người một liều, trong tức khắc là có thể khôi phục như lúc ban đầu. Cái này còn cần một đoạn thời gian.”


Câu hỏi 3: “ Tại sao chúng ta lại nhận nhiệm vụ nguy hiểm này?”
Thư Sinh: “Thật sự xin lỗi, ta bị kẻ thù chơi một vố, mới không nhìn ra sự bất thường, vốn dĩ những người kia sẽ không có gì nguy hiểm, nhiệm vụ này đơn thuần chỉ là hộ tống.


Những người được hộ tống có chút đặc biệt, vì vậy mới thiết kế điều kiện tổn thất không vượt quá 10%.


Thực sự không có ai cố ý nhằm vào các ngươi. Đây vốn dĩ là một bước nhàn cờ do ta tình cờ phát hiện, ban đầu không muốn nhúng tay quá sâu vào, không nghĩ bên kia tiến triển nhanh như vậy. Nếu các ngươi không may mắn thoát khỏi, phải 1 năm nữa chúng ta mới phát hiện được dị thường, đến lúc đó đều đã quá muộn.”


Đổng A nghe người Thư Sinh nói cái gì kẻ thù, cái gì nhàn cờ, không hiểu gì hết...chỉ là nghe câu: “Thực sự không có ai cố ý nhắm vào các ngươi.” liền hiểu được 2 người mình thuần túy là xui xẻo bị kéo tiến vào, để sắc mặt hắn hết sức khó coi.


“Các ngươi bây giờ có thể trở về, trong vòng một tháng nhớ đến căn cứ Z nhận bồi thường.” Người Thư Sinh nói liền hướng máy bay rời đi, hướng bay rõ ràng là căn cứ A31.

Tại căn cứ C50,


Sát na bóng đen bị hạ gục, một người đàn ông anh tuấn như phác giác được gì, thông qua cửa sổ thủy tinh nhiễm lên không ít tro núi lửa, xuyên màn đêm đen, nhìn về phương hướng của căn cứ A31.
Cùng lúc đó 1 người cấp dưới nhanh chóng vào phòng, hoảng hốt nói:


“Đại nhân, không tốt! Xảy ra chuyện rồi!”
Người thanh niên tuấn mỹ kia nghe vậy vẫn điềm đạm nói:
“Bại lộ rồi chứ gì? Thu thập lên thiết bị chạy mau, người của căn cứ Z sẽ đến sớm thôi! Chúng ta còn có khoảng 3 tiếng.”


Đợi cho cấp dưới rời đi, Thanh niên tuấn mỹ mới nhìn cái bóng của mình phản chiếu trong kính cửa cảm thán nói:
“Căn cứ Z, các ngươi vậy mà chọn dung túng bọn ta, vậy thì so với những căn cứ khác có gì khác nhau chứ? vẫn muốn hướng về the capital a hahaha.”


Cùng lúc đó tại căn cứ Bắc Sơn, trong một quán ba nào đó, một người đàn ông ngồi ở quầy bar đang nghịch điện thoại di động. Điện thoại hắn cầm trong tay là loại nắp gập siêu cỗ lỗ sĩ, không biết đang làm gì mà cực kỳ tập trung, đến nỗi ly rượu đắt tiền vẫn còn đặt ở một bên chưa uống ngụm nào.


Bất chợt người đàn ông ngẩng đầu hướng cửa nhìn lại, ở cửa quán bar đi vào một nhóm người, có vẻ như vì tìm hắn mà đến, ánh mắt của người đàn ông này giống như nhìn mà lại như không nhìn những người nọ, cực kỳ phiêu hốt. Không lâu lắm, trên mặt liền nở nụ cười buông ra 2 chữ mà chỉ mình hắn nghe tới:


“Ngu xuẩn!”
Không ai để ý tới ánh mắt ấy đang nhìn về phương hướng của căn cứ A31 và C50.
Cùng lúc đó, đám người kia cũng tới trước quầy bar, ngộ nhận người đàn ông kia đang “nhìn mình cười” người dẫn đầu cũng đi lên phía trước, mỉm cười đáp lại nói:


“Alex Dương, chúng ta chấp nhận yêu cầu của ngươi…”
(Đăng trễ... Cảm ơn Ma Tử Dạ vẫn luôn ủng hộ.)






Truyện liên quan