Chương 81: Nhà trọ
Đổng A từ lời giải thích mới biết ngoài pin hydro còn có pin nguyên tử? Thiết bị có thể chống lại tinh thần công kích. Đây là người trợ lý cố ý để lộ cho hắn biết?
“Chờ chút! Có thể tổn thương bóng đen nhưng cực khó giết ch.ết?” Đổng A giống như bắt được trọng điểm. Hắn tò mò hỏi:
“Tinh thần thể cực khó giết ch.ết bằng các luồng năng lượng cao, vậy thì lấy cái gì để giết ch.ết nó?”
“Là luồng năng lượng cực cao hoặc đòn tấn công bằng tinh thần khác.” Người trợ lý trả lời, sau đó hắn một mặt đầy thâm ý nhìn Đổng A nói tiếp:
“Ta không biết các ngươi làm sao chạy thoát, nhưng mà không phải là ngươi giết nó đi rồi chứ?”
Đổng A nghe vậy lạnh hết cả người, vội cười xòa phủ định:
“Ngài nói đùa, Bởi vì nó đột nhiên bỏ qua, chúng ta mới may mắn thoát ch.ết. Thực sự là đáng sợ, ta chưa từng gặp phải thứ gì như vậy trước đây.”
Người trợ lý nói ra nhận định của mình:
“Ta đương nhiên nói đùa! Dẫu vậy bị nguồn năng lượng cao liên tục xung kích khiến cường độ công kích của nó tạm thời yếu đi, có thể nhờ vào đó mà chạy trốn.
Cũng có thể do nó còn ở trong quá trình phát triển, có lỗi cũng chưa biết chừng? Dù gì thì gặp mà không ch.ết đủ chứng minh các ngươi có thực lực.”
Gác lại chuyện này sang một bên, Đổng A không thỏa mãn với danh sách 2, danh sách 3 thì hắn nghèo rớt mồng tơi,không đủ để đổi.Nhớ tới lời đề nghị của Thanh Nhã liền đánh bạo hỏi:
“Xin đổi cho chúng ta một điều kiện khác được chứ?”
Người trợ lý:“Ngươi nói xem?”
Đổng A: “Chúng ta muốn mua lại khu trọ nghèo trong trung tâm thương mại.”
Người trợ lý lấy ra thiết bị đầu cuối của mình mở ra bản đồ trung tâm thương mại, sau một hồi tìm tòi, liền thấy được địa điểm được đề cập tới.
tr.a duyệt thông tin xong hắn mới nhìn Đổng A trêu cợt nói:
“Không nghĩ ngươi cũng biết làm kinh doanh. Giá trị cũng không rẻ, hơn hẳn vật phẩm của danh sách 2 lại không bằng vật phẩm của danh sách 3. Ngươi định lấy cái gì ra trả?”
Đổng A:“Trả góp như thế nào?”
“Ngươi?....Mà thôi, vậy cũng được! Việc này phiền phức, ta sẽ để “Thư Sinh” đi thu xếp, ai bảo đây là việc của hắn đâu.” Người trợ lý lần này hơi do dự liền đồng ý.
Không thể không nói, khu trọ nghèo trong mắt Người trợ lý còn thua 2 viên pin hydro bé xíu. Đủ thấy nhiều giá trị trân quý trước đây sau tận thế thực sự rẻ mạt.
“Lát nữa ngươi đi phòng nhiệm vụ nhận giấy xác nhận trở thành lính đánh thuê chính thức.” Đổng A trước khi rời đi, Người trợ lý không quên nhắc nhở một câu. Căn cứ Z đã phán định hắn đã vượt qua nhiệm vụ kiểm tra.
Đổng A cũng không lập tức rời đi cửa hàng trung tâm, hắn sử dụng máy liên lạc, liên hệ với Nguyễn Văn Hồng một phen, mời hắn đi quán bar uống một bữa, cảm ơn vì cứu viện hôm trước.
Cả hai ước định xong tối nay 7 giờ tối cùng nhau gặp mặt.
"…"
Đổng A một đường âm trầm quay trở lại tiệm tạp hóa Kẹo Đường, dĩ nhiên đối với lần bồi thường này không được hài lòng cho lắm. Có thể mua được khu trọ về lâu về dài rất có lợi nhưng cái hắn cần là trực tiếp bổ sung chiến lực. Đã Tận Thế, lợi ích lâu dài không khác bong bóng xà phòng, nói vỡ liền vỡ.
Đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ về tinh thần thể kia.
“Nói như vậy nó đã thực sự bị ta tiêu diệt. Với lượng điện từ tay đấm gấu - không thể nào! Vậy bản thân đã tấn công tinh thần đối với bóng đen kia ư? Lúc nào? Như thế nào? Việc này cần cẩn thận hồi tưởng lại một phen.” hắn thầm nghĩ.
Trở về đến nơi, Đổng A đem quá trình bồi thường kể cho đội viên, Thanh Nhã rất vui mừng bảo đảm sẽ phụ trách chuyện này.
Sau đó cả đội cùng nhau bàn bạc việc báo thù Báo Ca. Đổng A dự định sẽ đi do thám trước thực lực của đối phương, sau đó dẫn theo đội viên cùng nhau tập kích bất ngờ, rồi nhanh chóng bỏ chạy. Kế hoạch chỉ xoay quanh một chữ “nhanh”.
Trước khi tấn công phải chuẩn bị thật kỹ, trên đường tới nơi Đổng A sẽ bố trí thật nhiều bẫy nhằm có thể cắt đuôi truy binh càng nhanh càng tốt. Trở lại gần căn cứ Z tỷ lệ an toàn sẽ thẳng tắp lên cao.
Ngày hôm nay đã trễ, ngày mai sẽ trực tiếp hành động. Do lần này đến quá nhiều người, bãi đỗ xe bên kia lại không thể ở lại, Đổng A đành phải dẫn theo đội viên khác thuê phòng nhà trọ.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào nhà trọ ở trung tâm thương mại. Bên trong tòa kiến trúc mới xây được hơn 1 năm này trang trí khá đơn giản. Bọn hắn chọn nhà trọ bình dân nhưng giá cả không rẻ chút nào. Ở lại một đêm, một người tốn 1xx tiền điện tử, số tiền này đủ để người sống sót ăn no hai ngày.
Đổng A tìm người chủ trọ cũng đồng thời đảm nhiệm vai trò lễ tân đứng ở quầy, hỏi ra mới biết bởi vì bọn họ thuê thời gian ngắn mới có cái giá này. Nếu thuê dài ngày sẽ rẻ hơn.
Thông qua từng dãy hành lang đang để đủ thứ đồ vật ngổn ngang, ánh vào tầm mắt là từng căn phòng nhỏ, có cửa che kín mít. Nó cho ta cảm giác không giống phòng trọ mà giống từng khám giam trong nhà tù hơn. Tuy vậy sàn nhà không quá bẩn thỉu, chứng tỏ thường xuyên được quét dọn qua.
Tòa nhà trọ này không cao, chỉ có 4 tầng lầu, diện tích mặt sàn khá nhỏ nhưng mỗi lầu hẳn phải có tới 30 phòng, đều kín người hết chỗ. Đội của Đổng A thuê được 2 phòng lớn và 1 phòng nhỏ ở lầu một, chuyên dành cho khách lưu động. Đổng A và Lập Thành ở chung 1 phòng, 6 nữ chia đều ở 2 phòng còn lại. Thanh Nhã, Tiểu Thi, Tiểu Hổ như cũ sinh hoạt tại cửa hàng kẹo Đường.
Tiến vào phòng cả bọn đều bất ngờ, nội thất khá sơ sài, hầu như là không có gì ngoài chăn mền, có vẻ đã lâu không được giặt. Nói đùa nước quý giá như vậy ai nỡ đem đi giặt.
Ngược lại, trong phòng lại có hệ thống sưởi và điều hòa rất tốt. Chỉ là muốn sử dụng phải xuống quầy lễ tân đăng ký với chủ trọ, cái này phải trả thêm tiền.
Đổng A đến bây giờ mới khắc sâu cảm nhận được vì sao thanh nhã muốn nhúng tay vào mảng kinh doanh này như vậy. Cái này thực sự quá bạo lợi rồi.
Một đêm nằm ngủ đổi 2 ngày lương thực, quả nhiên muốn có chỗ đặt chân trong trung tâm thương mại, đối với người bình thường thật không dễ dàng.
Thu xếp xong xuôi, mọi người dẫn theo đội viên hướng một quán ăn gần đó ăn uống qua loa trải nghiệm một phen, bên cửa hàng kẹo đường hầu hết thời gian khá bận rộn, không cần phải làm phiền đám người Thanh Nhã.
Không ăn không biết, ăn rồi mới thấy món ăn ở đây thua xa Tiểu Thất làm, nguyên liệu cũng cực kỳ đơn điệu. Một tô soup không biết được nấu từ tinh bột của củ gì, vài thanh protein đen sì giống như thạch, được phủ một tầng nước sốt, vài miếng bánh chiên, cứng như đá,...Các đội viên khác đã sớm quen ăn thức ăn “bình thường” của căn cứ trên núi nên khó mà nuốt nổi.
Tuy vậy muốn mở quán ăn bên trong Trung Tâm Thương Mại cũng không phải chuyện dễ, Sau vài trận thảm họa vì ăn thịt không rõ nguồn gốc bây giờ đã có cơ quan kiểm định nguồn protein, chuyên kiểm tr.a các quán ăn hàng ngày. Đó cũng là lý do vì sao giá thịt lại bị đội lên không ít.
Nhìn các thực khách xung quanh đều chăm chú, ngấu nghiến dùng bữa giống như đang ăn cái gì sơn hào hải vị, cả đám đều nhắm mắt nhắm mũi nuốt vào.
Lập Thành vừa cố nhai bánh chiên rào rạo, cảm giác răng sắp long ra tới nơi, vừa lén lút hỏi:
“Đội trưởng, đây thực sự là quán vừa rẻ vừa ngon mà Thanh Nhã giới thiệu ư? Chúng ta đi nhầm cửa hàng rồi chứ?”
Đổng A cũng nghi hoặc trả lời:
“ Ây, trí nhớ ta rất tốt hẳn không nhầm? Hay là khẩu vị của Thanh Nhã có vấn đề? Tiểu Ân ngươi theo nàng lâu nhất, nói thử một chút?”
Tiểu Ân vừa ăn ngồm ngoàm vừa nói:
“Ta nào biết được, các ngươi ăn thử thạch protein này đi hương vị cũng không tệ.”
Sở Tuyết nhăn mặt nuốt vội nước súp nói:
“Tiểu Ân? Lè lưỡi ra ta xem xem có bình thường hay không? Ọe còn thua món côn trùng rang muối ta mới ăn được gần đây.”
Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa trêu đùa:
“Đội trưởng, ngươi quá keo kiệt rồi, chúng ta hẳn phải đi vào nhà hàng sang trọng nhất kia dùng bữa.”
Đổng A không chút xấu hổ trả lời:
“Ha! Ta mới đổi xong một số vật tư, thật sự hết tiền, thông cảm, thông cảm.”
Sở Tuyết nhìn mọi người vì tiếc tiền đều cố nuốt thức ăn, hai mắt đều cong thành nguyệt nha, cười nói:
“Tất cả đều thua Tiểu Thất của chúng ta, đợi quán ăn mở cửa, ta tin chẳng mấy chốc sẽ khai hỏa danh khí, đến lúc đó tiền vào như nước rồi…”
"…"
Tối, Đổng A như hẹn cùng Nguyễn Văn Hồng gặp nhau, không nghĩ tới Phan Khải cũng có mặt.
Địa điểm Nguyễn Văn Hồng chọn không phải là quán Bar lớn nhất Trung Tâm Thương mại của căn cứ Z kia, mà là một quán rượu nhỏ thuộc sở hữu của một đoàn đội lính đánh thuê.
Rượu ở quán này có một vị đắng rất đặc biệt, nếu ai không quen sẽ khá là khó uống, nhưng theo lời Nguyễn Văn Hồng nếu uống nhiều sẽ nghiện vị đắng ấy.
Cả ba nhậu một bữa, hứng thú trò chuyện đến 11 giờ khuya mới chia tay. Do nói chuyện khá hợp gu nên hẹn tiếp, lần sau sẽ là Nguyễn Văn Hồng mời khách.
Đổng A không nghĩ tới, Nguyễn Văn Hồng trò chuyện lại hài hước như vậy, đến cả Phan Khải trầm mặc ít nói cũng cười không ngừng.
Sau cuộc gặp mặt này ba người thân thiết hơn. Căn cứ trên núi ngoài Lý Tuấn và Người Trợ Lý lại có thêm một con đường khác là Nguyễn Văn Hồng.