Chương 3: Vực sâu
Tốn kha khá thời gian trao đổi với người trợ lý, Đổng A trở lại cửa hàng kẹo đường với khuôn mặt mang đầy vẻ suy tư.
Lần này rời đi lợi và hại đều có, thiên tai trong tương lai cực kỳ nguy hiểm, lang thang bên ngoài không phải ý hay, một chuyến phiêu lưu đặt cược tính mạng không chỉ của riêng hắn mà còn của mọi người ở căn cứ trên núi.
Ở lại một chỗ lại càng nguy hiểm hơn, gần các căn cứ lớn, dễ bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh không nói, quỷ mới biết thiên tai quái vật sẽ diễn biến thành cái dạng gì, nếu cứ dừng chân không tiến, rất có thể đến một lúc nào đó, tất cả đều phải ch.ết đuối trên chính con thuyền “noah” mà mọi người ảo tưởng.
Đổng A gặp riêng sở tuyết, đem tình hình sơ lược truyền đạt lại cho nàng. Sở Tuyết cũng hiện ra vẻ mặt bất khả tư nghị khi nghe các tin tức đó. Hóa ra thế giới đã biến đổi to lớn như thế, quốc gia nàng quen thuộc đã trôi mãi theo dòng sông thời gian.
Hắn muốn biết thêm một số kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ bên ngoài, vì thế theo số điện thoại cá nhân liên lạc với Nguyễn Văn Hồng, mời ra trung tâm thương mại. Nói là uống rượu nhưng mục đích chính là học hỏi kinh nghiệm. Đáng tiếc, người kia đã ra ngoài làm nhiệm vụ, lỡ hẹn lần này.
Cả hai như trước có một tháng chuẩn bị, vì thế Đổng A nhanh chóng tiến hành giao tiếp ở Trung Tâm thương mại, rồi dẫn theo người trở lại căn cứ trên núi. Việc này cũng nên báo với Lão Tân, dù sao trong nhà có một lão như một bảo, biết đâu thu được ý kiến gì hay ho.
Rất tiếc, lão Tân nghe xong nhiệm vụ chỉ biết lắc đầu, trong mắt hắn rừng nguyên sinh là một nơi “an bình”. Cả đời trước, Lão Tân xông xáo không ít hiểm địa làm nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ tiến tới rừng nguyên sinh lần nào. Ở nơi đó không có bất kỳ căn cứ quân sự bí mật, dân số cũng ít, quả thực chỉ có thổ dân và cây cối.
Đổng A tận dụng một tháng chuẩn bị thêm vài “đồ chơi” và bàn giao công việc trong căn cứ. Không có hai cái chiến lực siêu cường dẫn đội, mọi người ở lại sẽ gian nan hơn, nhất là mỗi khi tiến hành bổ sung vật phẩm buôn bán với Trung Tâm Thương Mại, giao tiếp người. Yêu cầu đội viên phải cẩn thận nhiều, đồng thời, thời khắc chú ý máy khí tượng để tiến hành ứng đối cho phù hợp.
...
Tháng 11, Thiết bị chuyên dụng của lính đánh thuê chính thức kêu vang không ngừng. Thời hạn chuẩn bị của Đổng A sắp hết. Máy bay của căn cứ Z sẽ đến căn cứ B20 đưa bọn hắn rời đi.
Một ngày này, khung máy bay đậu trên bãi đất trống của căn cứ trên núi. Cửa khoang tự động mở ra, phi công không có xuống khỏi máy bay. Đổng A và Sở Tuyết đã liên lạc từ trước, thuận lợi tiến vào khoang.
Mọi người trong căn cứ đều đi ra chào tạm biệt, trong mắt ai cũng mang theo lo lắng nhìn lấy cửa khoang đóng lại, máy bay bay lên trời, biến mất trong tầm mắt.
Không giống với máy bay cứu viện lần trước, đầy cảm giác khoa huyễn, động cơ phụt ra lửa xanh, cái này chỉ là trực thăng thông thường. Tuy vậy có thể bay được trong gió lớn, trực thăng cũng khá mạnh mẽ.
Cả hai cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay sau khi tận thế xảy ra. Cảnh tượng dưới đất đâu đâu cũng là đất hoang, phế tích. Gió mang theo tro núi lửa bay lất phất ánh sáng lại bị tro bụi phía trên che mất nhìn ảm đạm tiêu điều.
Máy bay không có trực tiếp đưa bọn họ tới nơi, mà chỉ bay đến vùng rìa quản hạt phía tây. Sở dĩ 2 người không có sử dụng phương tiện, bởi vì sau khi đến vùng rìa này, cần vượt qua một cái khe nứt lớn (chính là vực sâu). Máy bay không thể đưa bọn họ tới nơi mà sẽ dừng lại bên rìa vực. Hầu hết máy bay của căn cứ Z đều bị các luồng cuồng phong trên cao ảnh hưởng, bay vượt lên cao tầng bình lưu sẽ rơi không rõ lý do. Do đó tầm bay tối đa có thể đạt được của máy bay sẽ là vùng quản hạt của căn cứ Z.
Ảnh hưởng của các luồng khí bên trên khe nứt, máy bay của căn cứ Z không thể trực tiếp vượt qua. Trực thăng thả Đổng A và Sở Tuyết xuống một bên vực, gió quá lớn, phi công đoán lời mình nói 2 người sẽ không thể nghe được, nên chỉ làm thủ thế chúc may mắn, sau đó lái máy bay rời đi.
Đổng A không lập tức xuất phát, mà lấy ra máy khí tượng mini, tiến hành đo đạc một phen, thấy chỉ số không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Giống như lần trước, mỗi người đều mang theo 2 cái ba lô trekking đã được độ chế, balo được làm từ sợi cacbon tổng hợp thế hệ mới nhất, trao đổi từ căn cứ Z, nên độ chống bền cũng như chống nước đều khỏi chê. 2 người men theo vách đá bắt đầu vượt qua vực sâu.
Bên trong vực sâu đối với người bình thường phải nói cực kỳ nguy hiểm, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Đối với Đổng A đồng dạng nguy hiểm không nhỏ.
Hoàn cảnh bên trong khe nứt thay đổi không ngừng, tuy vậy không phải không có người vượt qua, đội đặc nhiệm của căn cứ Z đã từng đi qua nơi đây. Bên trên bản đồ còn tiêu ký lại một số đoạn đường được coi là an toàn. Việc của hắn chỉ cần men theo những con đường này, lục lọi ra lộ tuyến phù hợp nhất.
Khe nứt quá lớn, Đổng A và Sở Tuyết chỉ như hạt cát theo gió tiến vào sa mạc. Có những tảng đá nguyên khối cực kỳ đồ sộ, sắc lẻm. Chỉ những vết nứt trên đó thôi cũng đủ làm lối mòn cho hai người di chuyển. Vách đá có cao đến mấy chỉ cần tốn sức đi đường vòng liền có thể tìm được đường xuống dưới.
Vấn đề ở đây là gió quá lớn. Với tất cả đồ đạc và thiết bị mang theo, Đổng A cũng nặng tới gần nửa tấn, đến nỗi giày mang bắt buộc phải độ chế nếu giày thường sẽ không chịu được áp lực này.
Ấy vậy mà có vài cơn gió giật, suýt nữa lôi cả hai té xuống bên dưới. Nếu không có siêu sức mạnh, người bình thường không biết đã bị cuốn đi nơi đâu.
Lối đi không chỉ có một, giống như vết rạn trên kính, gấp khúc, chi chít chằng chịt khắp nơi. Lộ tuyến bọn hắn phải qua không thiếu con đường xuyên qua kẽ nứt giữa các tầng đá lớn. Khi bước chân đầu tiên bước vào kẽ đá, không khí trở nên chật chội, áp lực tinh thần tăng lên, một cảm giác khép kín và đè nén tràn ngập.
Cảm giác này giống như việc mở cánh cửa tiếp xúc với một thế giới song song, nơi mà sự hiểm nguy chực chờ ở mỗi ngóc ngách. Không gian hạn chế tạo ra cảm giác bí bách, sợ hãi không tên nhưng đồng thời cũng làm tăng cường sự hứng thú và mong đợi của hai người về những điều bí ẩn và kỳ lạ đang chờ đón.
Càng đi xuống dưới, ánh sáng càng trở nên yếu ớt. Thị lực Đổng A và Sở Tuyết siêu cường, không cần bật đèn pin vẫn có thể tự do hành tẩu. Chẳng cần đèn plash lẫn thiết bị cảm biến, trong tầm mắt của hắn đã là một bức tranh tối màu, sự hòa quyện giữa sáng và tối tạo nên một cảm giác rất khó diễn đạt bằng lời.
Thi thoảng Đổng A sẽ mở ra trạng thái quan sát để mapping đối chiếu dữ liệu, tìm ra lộ tuyến thích hợp nhất. Trạng Thái quan sát cộng với xung kích thị giác hai bút cùng vẽ, hình thành những đường nét tối tăm và bóng rợp, không khí huyền bí và mê hoặc tràn ngập khắp nơi.
Ánh sáng trong tầm nhìn của Đổng A không chỉ đơn thuần là điểm đến mà còn là hành trình. Nó nháy lên và mờ dần, thăng trầm như cuộc phiêu lưu không ngừng, mỗi khi bước một bước tiến lên, đều mang lại một góc nhìn mới, như mở ra một cuốn tranh khổng lồ đầy mê hoặc.
Ai có thể nghĩ tới chỉ 3 năm trước thôi, hắn còn là nhân viên văn phòng tầm thường, làm việc mọi người đang làm, nhìn thế giới bằng cách mà mọi người đang nhìn. Đổng A không nhịn được miên man suy nghĩ: “Có thật sự nếu ta chỉ đọc những cuốn sách mà tất cả mọi người đều đọc, ta chỉ có thể nghĩ tới điều tất cả mọi người đều nghĩ tới”
Bất chợt giống như hiểu ra điều gì, một cảm giác mở mang khai sáng xuất hiện trong đầu, làm cho tinh thần của hắn khoan khoái dễ chịu.
Đổng A quả thật đã không còn lấy tầm nhìn của nhân loại đi quan sát thế giới nữa. Thế giới hiện ra đầy mới lạ và huyền bí. Hắn rất muốn đem điều này chia sẻ với Sở Tuyết nhưng quá kỳ diệu rồi, từ ngữ khó mà miêu tả nổi.