Chương 4: Cầu hôn
Càng đi xuống sâu, các sinh vật kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, theo như tư liệu của căn cứ Z, bọn chúng có cả nấm biến dị, một số sinh vật kỳ dị khác, nằm ngoài tầm hiểu biết của con người hiện tại.
Không rõ chúng xuất hiện cùng lúc với quái vật hay vẫn ẩn sâu dưới lòng đất, đến bây giờ khe nứt lớn xuất hiện, mới lần đầu tiên lọt vào tầm mắt của nhân loại.
Bọn chúng không giống tưởng tượng hắc ám kinh dị, hoặc tái nhợt đơn điệu mà tràn ngập sắc màu, chủ yếu là nấm biến dị nhìn rất lạ mắt, thường nở rộ trên khắp các vách đá, tạo nên những hình ảnh kỳ diệu và mê hoặc với các màu sắc từ trắng tinh khôi đến phát ra ánh huỳnh quang chiếu sáng lung linh.
Trái với vẻ ngoài đẹp đẽ, một số loại không biết bị nhiễm phóng xạ từ đâu, người bình thường nếu tiếp xúc gần sẽ bị nhiễm xạ đến ch.ết. Đổng A cũng không có ỷ mình sức khôi phục kinh người mà chủ quan. Càng gặp nấm phát sáng rực rỡ hắn càng phải lẩn mất xa xa, tìm lấy lộ tuyến khác dẫn theo Sở Tuyết tiếp tục lên đường.
Như thường lệ, Đổng A luôn luôn đi trước, đường đi cũng không yên bình. Hai người đã đi sâu xuống dưới, gió không còn mạnh như trước, nhưng đi kèm theo đó là tần suất gặp phải những loài sinh vật kỳ lạ bắt đầu nhiều lên.
Càng đi xuống, có một trường lực vô hình khiến cho người ta đau đầu chóng mặt, tâm thần bứt rứt không yên. Điều này đã được đề cập tới từ tư liệu nhiệm vụ. Tuy vậy Đổng A và Sở Tuyết đều mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, tạm thời chưa có ảnh hưởng quá lớn.
Đi tới một khúc hẹp, cả hai vừa định chui qua thì Đổng A bất ngờ dừng lại, đưa tay che mũi hướng Sở Tuyết nói:
“Không khí ở đây có vấn đề, mau đeo mặt nạ phòng độc!”
Nói xong hắn cũng mau chóng đem mặt nạ của mình đeo lên. Mặc dù phát hiện kịp thời nhưng rất tiếc, phía trước vấn đề không chỉ mỗi khí độc mà hoàn toàn không có dưỡng khí, chỉ có các loại khí gas tích tụ trong lòng đất chủ yếu là khí metan, Cacbon dioxit, radon....
Đi tới một đoạn, mới ý thức được tính nghiêm trọng, may mắn cả hai đều có thể nhịn thở được khá lâu, (khoảng 10 phút) nhờ đó mới có thời gian quay ngược trở lại, tìm kiếm lối đi khác.
Đội đặc nhiệm của căn cứ Z khi làm nhiệm vụ được phân phối rất nhiều thiết bị bảo hộ, và thường xuyên kiểm tr.a chất lượng không khí để bảo đảm an toàn. Đổng A trang bị thiếu thốn hơn nhưng các giác quan của hắn bù đắp điều đó.
…
Một vài đoạn có sông ngầm cắt qua, nước chảy rất xiết trên những dải đá và hố sâu, tạo ra khá nhiều thách thức. Dưới làn nước đen đặc sâu thẳm ẩn giấu cái gì, siêu giác quan của Đổng A không phải vạn năng, không thể nào biết được. Mỗi lúc như thế, tâm trạng của hai người đều trở nên căng thẳng.
Lần này bọn hắn không may, sông ngầm lại đổi dòng. Đổng A không còn cách nào khác phải đường vòng tìm kiếm chỗ cheo leo hơn, nơi đó thường nước sẽ nông một chút, cũng chảy rất xiết, mang theo balo nặng vượt qua nó là một chuyện đầy rủi ro, nhưng so với chỗ nước sâu vẫn an toàn hơn nhiều.
Đầu tiên, Đổng A bật lên trạng thái quan sát ở mức tối đa, xác định tình trạng của khúc sông mà bọn hắn muốn vượt. Nhiều lúc hắn phải buộc dây thừng quanh eo, một đầu dùng siêu sức mạnh găm chặt vào sâu trong vách đá, nhảy xuống dòng nước xiết đo lường chiều sâu và tốc độ chảy của nước để đánh giá rủi ro.
Hắn quyết định sử dụng dây cáp hợp kim mang theo để vượt sông. Bằng cách này, cả hai có thể giữ vững tay và chân trong dòng nước mạnh mẽ, dây cáp hợp kim chắc chắn, giảm thiểu rủi ro bị cuốn trôi.
Đổng A trông mà thèm dây polyprotein trong danh sách 3, (danh sách trao đổi) của căn cứ Z từ lâu. Loại dây này không những nhẹ mà còn cực kỳ chắc chắn, hơn xa các dây cáp hợp kim thông thường khác.Một dây bé như sợi chỉ cũng có thể chịu tới hơn 1 tấn lực. Chỉ cần mang theo một bình dung dịch là có vài Kilomet dây để sử dụng, tiện dụng phi thường. (Chính là sợi dây đã kéo xương vỏ ngoài thiết giáp ở chương 49)
Trong quá trình vượt sông, hắn phải không ngừng nhắc nhở Sở Tuyết tránh né những tảng đá trơn trượt và các chướng ngại vật không lường trước. Hai người cứ thế duy trì sự đồng bộ, đeo balo nặng nề cùng nhau mò mẫm đi qua.
Cuối cùng cũng an toàn đi tới bờ bên kia, cả hai đều thở phào một hơi. Đừng nhìn quá trình chỉ được kể lại bằng vài từ đơn giản, yêu cầu kỹ thuật và độ khó không nhỏ.
“Không biết đội đặc nhiệm làm thế nào để vượt qua sông ngầm?” Đổng A thầm nghĩ.
…
Hai người đã đi đường 12 tiếng liên tục, đường chẳng dễ đi, Sở Tuyết có siêu sức mạnh cũng khó mà chịu nổi, may mắn đã đi tới lộ trình của ngày hôm nay, hai thân ảnh có chút rã rời dừng chân trong một hang động khá rộng, cao năm mét, dài khoảng 70 mét. Trong địa đồ đánh dấu đây là điểm nghỉ ngơi an toàn. Theo dấu vết và vật dụng còn sót lại, chứng tỏ có không chỉ một đoàn người từng dừng chân tại nơi đây.
Chọn một nơi khô ráo ở chính giữa, Đổng A tháo xuống balo trekking, lấy ra dụng cụ, dọn dẹp chỗ nghỉ ngơi. Nước xung quanh đã bị nhiễm phóng xạ, do đó hắn chỉ dùng nước mang theo, chỉ cần rời khỏi nơi này đủ xa liền có thể sử dụng nước ngầm rồi, khi đó sẽ giảm thiểu áp lực bởi vấn đề nước uống. Sở Tuyết dùng pin hydro cấp nguồn cho bếp điện bắt đầu nấu nướng, hay nói đúng hơn là hâm nóng thức ăn sẵn. Đổng A cầm lên vũ khí đi do thám xung quanh, chẳng may có quái vật gì xông tới cũng kịp thời giải quyết.
Đi hết 70m chiều dài hang, cuối lối là một hố sâu không thấy đáy, bên trên cũng không liên thông với bầu trời, mà bị vòm đá cao tới hơn 100 mét ngăn trở. Đổng A đứng ở vị trí lối ra vào, giống như đứng ở cửa hang kiến ngắm nhìn tân thế giới. Cảnh tượng quá mức hoành tráng, đều để Đổng A sựng lại chốc lát ngắm nhìn hết thảy. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, hắn lập tức quay trở lại địa điểm cắm trại, bảo nàng:
“Đi với anh, anh có điều bất ngờ cho em.”
Sở Tuyết đang bận rộn, nàng nấu ăn rất kém, chỉ hâm nóng thức ăn sẵn cũng đủ làm luống cuống tay chân, nghe được lời của người yêu liền nhanh chóng gác lại việc nấu nướng cùng theo hắn rời đi.
Đến nơi, chỉ thấy khung cảnh trước mắt như trên tấm vải nhung đen tuyền, hàng ngàn bào tử nấm nở rộ phát sáng lấp lánh tạo thành một dải màu, đẹp diệu kỳ.
Bào tử như những con thuyền nhỏ trôi dọc theo không gian trường hà, từng điểm sáng như những nghệ sĩ độc lập ánh lên màu sắc riêng của mình, hòa vào bản trường ca ánh sáng.
Những tia sáng yếu ớt đó đan vào nhau, tạo ra thiên nhiên kỳ cảnh cực kỳ đồ sộ và hoàn hảo. Đêm tối trong hang động trở thành một tấm gương phản chiếu của vẻ đẹp tự nhiên, hùng tráng lại không kém phần êm dịu.
Sở Tuyết ngây người quan sát hết thảy, không nhịn được run giọng tán thán:
“Đẹp quá a!”
Đổng A cũng tận dụng cơ hội ôm nàng vào lòng, hai tâm hồn giống như hòa vào nhau. Bất chợt hắn quỳ xuống lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, luôn mang theo bên mình, bên trên có khắc tên của cả hai rồi thực hiện nghi thức cầu hôn:
Đổng A:“Làm vợ anh nhé!”
Sở Tuyết nhìn lấy người yêu bắt chước vụng về, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra nụ cười hạnh phúc. Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ được cầu hôn trong hoàn cảnh như vậy, thật quá hoàn mỹ:
Sở Tuyết:“Em đồng ý!”
…