Chương 8: Cứu thế quân

Tiến vào bên trong Thiên Thủy Trại, ngoài ý liệu có một số cửa hàng buôn bán vật phẩm. Dù tiền tệ chưa được xác lập, áp dụng hình thức lấy vật đổi vật, nhưng trại nhỏ như thế, có thông thương chính là dị thường.
Đổng A đem nghi hoặc của mình nói cho Phạm Minh, hắn nghe xong liền nói:


“Đó là cửa hàng của Cứu Thế Quân, trao đổi dùng S.A tiền. Quên nói cho ngươi biết đây là địa bàn của Thiên Thủy Trại, cũng là địa bàn của Cứu Thế Quân. Chúng ta trên danh nghĩa được bọn họ bảo hộ.”
Đổng A lầm nhẩm ba từ Cứu Thế Quân, não vực khẽ đảo, hai chữ S.A liền hiện lên trong đầu:


“Đúng rồi! Cứu Thế Quân là Salvation Army viết tắt thành S.A xem như trùng khớp.”
Hắn đối với chuyện này không xoắn xuýt lâu, nhận ra nét mặt Phạm Minh biến hóa, liền tiếp tục thăm dò hỏi:


“Ngươi thấy đấy, chúng ta thực sự không phải là người vùng này, đang tìm đường đến căn cứ Long Tuyền, có nhiều người giống như chúng ta đã từng xuất hiện ở đây hay không?”


Phạm Minh thấy Đổng A thẳng thắng cũng trả lời: “Bản thân thì chưa gặp người vùng khác bao giờ. Bên ngoài quá nguy hiểm, ta chưa từng đi quá xa Thiên Thủy Trại. Dù sao nơi đây cũng chỉ là một trại nhỏ mà thôi. Chuyện như vậy chắc phải tới Cứu Thế Thành mới may ra có được tin tức, nơi đó lớn hơn chỗ này nhiều,không phải sao?”


Đổng A thấy Phạm Minh đối với người bên ngoài không ôm thái độ thù địch gì, tình báo cũng đã đến tay,cả hai liền tạm thời cáo biệt nhau.


available on google playdownload on app store


Trước khi đi, Phạm Minh ngoài để lại cho một thẻ nhựa có ghi vị trí khoảnh đất trống để dựng lều, còn có địa chỉ của đoàn đội hắn, Đổng A có thể tùy thời đến hỏi thăm tin tức.Lúc nãy phí vào cổng một bao thuốc lá là quá nhiều, phần còn lại xem như tiền đặt cọc thuê Đất.


Khi rời đi làm nhiệm vụ, Đổng A đã mang theo không ít lương thực nhưng hai tháng bôn ba bên ngoài, đã tiêu hao thất thất bát bát, hắn cần phải tìm kiếm con đường bổ sung thêm vật tư.
Thế là cả hai lập tức mang theo số thuốc lá còn lại chia ra, đi quanh trại một vòng trao đổi vật tư, chủ yếu là thức ăn.


Đổng A cũng nhân cơ hội đi qua mấy cái cửa hàng tìm hiểu thông tin thì mới biết, nơi đây chuyên bán sỉ các sản phẩm của cứu thế quân, cửa hàng thường giao dịch lượng lớn, người bình thường không cách nào trao đổi. Thái độ của nhân viên giống với lính canh cổng, phi thường ngạo mạn, Đổng A đều bị bọn hắn xem như ăn mày đánh đuổi ra bên ngoài.


Sau khi đi dạo một vòng, hai người không nghĩ tới lại có thể dễ dàng trao đổi tới vật tư như vậy, hỏi ra mới biết, thuốc lá có giá trị rất lớn, hơn nữa sắp đến tết rồi, ai cũng muốn có một cái tết tốt hơn, do đó rất tích cực ra ngoài tìm kiếm rác rưởi, tích cực trao đổi vật tư.


Đem thuốc lá đổi được một ít hạt cỏ xem như ngũ cốc, loại này Đổng A đã nếm qua, chát chúa vô cùng, bù lại dư vị có chút béo ngậy, đủ thấy có lượng calo cao, một ít rễ cây ngọt xem như bổ sung đường và lương khô, nhìn xem bao bì sản xuất là sản phẩm của Cứu Thế quân. Chừng ấy lương thực đối với tiêu hao năng lượng đại hộ như hai người tới nói, thật chẳng thấm vào đâu, phải nghĩ biện pháp khác tìm kiếm thêm.


Một đường đến khoảnh đất trống, trời đã tối mịt. Cả hai vốn đã thích ứng sinh hoạt dưới vực sâu, nơi ánh sáng yếu ớt, nên không có thắp đèn, cứ như vậy dựng lều trong bóng tối.


Nói là lều thì hơi quá, Đổng A chỉ dùng 2 cây gỗ cắm xuống đất sau đó phủ một tấm nilon cũ lên xem như có không gian riêng tư và chỗ trú mưa. Hai cái balo trekking siêu trọng đã bị bọn hắn chôn ở đồi khai thác gỗ, hiện tại mang theo chỉ có 2 balo phụ, cùng túi thực phẩm mới trao đổi được.


Thời tiết về đêm đã chuyển sang lạnh lẽo, Sở Tuyết nhìn smart watch dưới tay áo, nhiệt độ ngoài trời đã xuống 8 độ C, các lều trại xung quanh đã lục tục thắp lửa sưởi ấm, chỉ có lều của bọn hắn tối thui thui. Loại nhiệt độ này không ảnh hưởng tới hai người chút nào, nàng chỉ lo lắng, không có đốt lửa sưởi ấm có hay không quá bắt mắt…


Ngày hôm sau, lại là một ngày bận rộn thu thập tin tức, Đổng A kinh ngạc phát hiện, động vật ở vùng này còn chưa tuyệt diệt lại là nguồn lương thực quan trọng, chỉ có điều muốn săn bắt đến chúng cũng không dễ dàng.


Không giống như vùng thành phố Z, bị cả thiên tai, quái vật và zombie tàn phá. Uy hϊế͙p͙ lớn nhất nơi đây chỉ có zombie. Không biết nguyên nhân làm sao mà quái vật và siêu cấp thiên tai rất ít xuất hiện.


Mặc dù không có đại thiên tai nhưng các điều kiện thời tiết dị thường, biến đổi khí hậu tạm gọi là tiểu thiên tai đem lại nguy hại không kém hơn bao nhiêu. Bằng chứng là đất đai bị phong hóa nhiều, gieo trồng lương thực khó khăn hơn.


Vì trước tận thế nơi này là vựa lúa chính của cả nước, do đó sinh hoạt rất nhiều người, đồng dạng tận thế tiến đến, tại đây cũng có cực nhiều zombie. Không cần đem ra so sánh, cứu thế quân chắc chắn không thể nào có vũ lực mạnh như căn cứ Z, đủ thấy tình hình sinh hoạt của người sống sót nơi đây không tốt hơn là bao.


Bởi vì Đổng A chỉ là người xa lạ, trong người lại “nghèo rớt mồng tơi” tìm hiểu thông tin coi vậy không dễ dàng, tốn khá nhiều thời gian. Cảm thấy muốn biết thêm nhiều thông tin hơn nữa chắc chắn phải cùng cao tầng thiên thủy trại gặp mặt, muốn khai thác biện pháp bình thường, không giao ra thù lao xứng đáng đừng mong cạy mở miệng.


Đổng A liền khai thác biện pháp cấp tiến hơn, mình là một cái so cải tạo chiến sĩ còn mạnh mẽ, nếu để các tư duy thông thường làm vướng tay chân thì thật hết chỗ nói. Hắn liền chuyển mục tiêu, bắt đầu tìm hiểu thông tin về cao tầng Thiên Thủy Trại.


Sở Tuyết cũng chia ra tìm hiểu thông tin ở một góc khác trong trại, lôi ra một tấm vải cũ ra bờ suối làm bộ giặt dũ, tìm cách bắt chuyện với những người phụ nữ xung quanh.
Nàng hiện tại không có giặt đồ mà đang cùng những người khác tụ tập vây xem cảnh tượng lạ mà quen.


Sở Tuyết đứng ở vị trí không thu hút, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn lấy một đám đàn ông đang “Khi nam phách nữ.” Nghe những người phụ nữ khác bàn luận, giống như không phải lần đầu, thiếu trại chủ lại đi ra ngoài ức hϊế͙p͙ con gái nhà lành.


Cô gái không may xem tới cũng có chút nhan sắc, trước kia nàng ẩn giấu rất tốt nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Sở Tuyết dù rất nóng tính nhưng cũng không phải kẻ bồng bột, nàng chỉ đứng đó yên lặng nhìn xem, có đôi lúc nhân cơ hội tìm hiểu một ít thông tin về thiếu trại chủ cùng gia đình của hắn ta.


Nàng đối với Thiếu trại chủ kia đáng ghét 1 thì đối với người xung quanh đáng ghét 10, thấy người gặp nạn không cưu mang nhau thì chớ lại rôm rả bàn luận.


Biết là người xung quanh sợ đắc tội trại chủ, biết là phản kháng chưa hẳn đã có tác dụng có khi còn liên lụy bản thân, nhưng loại thái độ lấy chuyện không may của người làm chủ đề bàn tán, làm niềm vui, vô cảm đến thế, nàng không thể tiếp nhận được.


Đang lúc cô gái không biết phải làm sao thì một người thanh niên từ đâu chạy tới, đứng ra bảo vệ cô gái, xô xát với đám thiếu trại chủ.
Sở Tuyết xem tới đây trong lòng nghĩ thầm: “Kịch bản cũ tới rồi! Chàng trai kia thật bồng bột, kết cục sẽ rất thảm đây. Dẫu sao có lòng dũng cảm, ta rất thích.”


Quả nhiên chàng trai bị đánh một trận thừa sống thiếu ch.ết, cô gái vẫn bị bắt đi về khu biệt thự. Người xung quanh thấy sự việc kết thúc liền nhao nhao giải tán, sợ đắc tội lấy thiếu trại chủ mà không một ai tiến lên cứu vớt cậu ta. Sở Tuyết thấy vậy trong lòng buồn buồn thở dài, có đôi khi thầm nghĩ:


“Có phải do con người ngày càng vô cảm mà thượng đế mới giáng xuống thiên tai hủy diệt nhân loại?”






Truyện liên quan