Chương 7: Thiên Thủy Trại
Đổng A nghe được thông tin mới sửng sốt một chút, vậy mà đi lệch xa như thế. Rõ ràng ý định tiến về phía tây đi vào rừng rậm. Bây giờ đã đi vượt qua một đoạn dài, đi xuyên qua khu rừng về hướng tây nam của căn cứ Long Tuyền.
Bây giờ muốn tiến về căn cứ El dorado hắn phải đi ngược hướng đông bắc về phía căn cứ Long Tuyền lấy đó làm tham chiếu, rồi đi đến điểm giao cắt với rừng nguyên sinh thì rẽ vào trung tâm rừng rậm. Đổng A nghe xong vì chặng đường dài sắp tới, mà ảo não không thôi, lẩm bẩm:
“Trong tư liệu của căn cứ Z, rõ ràng có nói thời gian đi đường khoảng một tháng, ta đi tới hai tháng mới rời khỏi vực sâu, cứ tưởng là do mình đi chậm...ai dè, đáng lẽ phải nhận ra đã đi nhầm đường sớm hơn.”
Việc cấp thiết bây giờ phải nhanh chóng tìm đường đến căn cứ Long Tuyền, khổ nỗi căn cứ Z không cấp cho bản đồ của khu vực này, bản đồ mà Đổng A có là loại bản đồ dân sự trước tận thế, có thể sử dụng được hay không, không ai biết, do đó hắn tiếp tục hỏi:
“Các ngươi có biết đường đến căn cứ Long Tuyền hay không? Chúng ta đang trên đường đi đến đó?”
Phạm Minh: “Không biết! nghe nói ở hướng đông bắc, các ngươi phải tự tìm rồi.”
Từ lời nói của Phạm Minh, hắn phát hiện ra nơi đây cũng không bị cô lập, bằng chứng là người đối diện vẫn biết tới sự tồn tại của căn cứ Long Tuyền. Đổng A còn chưa hết hi vọng, đưa tặng cho Phạm Minh một bao thuốc lá nói:
“Ngươi có thể giúp ta tìm người biết đường đến căn cứ Long Tuyền được hay không? Ta sẽ cố gắng tìm kiếm vật tư trả thù lao cho tin tức này.”
Phạm Minh nghe thấy câu đầu đang định từ chối, nói đùa bản thân còn bận không hết việc, lấy đâu ra thời gian cho việc này, nhưng nghe tới câu tiếp theo, đặc biệt là hai chữ “thù lao” cùng với bao thuốc trên tay, ánh mắt liền sáng lên nói:
“Tin tức là từ quán rượu nghe được, cũng không rõ ràng, ta không có thời gian, ngươi phải trả giá làm ta hài lòng mới được.”
Đổng A chỉ muốn sớm tiếp cận đám người mới nói như vậy không quá trông cậy vào, thấy đối phương mắc câu liền tiếp tục nói:
“Ok, vậy tạm thời 2 vợ chồng ta có thể đi theo đoàn của ngươi được không? Chúng ta cần tiến về căn cứ gần nhất để bổ sung vật tư, lương thực đã sắp hết.”
Phạm Minh đối với lời nói của hai người một chữ cũng không tin. Kinh nghiệm nói cho hắn biết dù bộ dáng đối phương nhếch nhếch nhác nhác, rất giống kẻ lang thang nhưng nhìn lấy hành lý gồ lên phía sau lưng, 2 tên kia rất có thể cất giấu vũ khí trong đó.
Còn nữa người lang thang bình thường chủ yếu kiếm ăn xung quanh các trại, đâu có ai dám đi xa tới gần khe nứt lớn bên này. Có thể chỉ bằng 2 người sinh tồn ở khu vực hẻo lánh, không có một ai là đơn giản.
Biết đối phương không có ác ý, đồng thời đang tìm cách rời khỏi đây, nội tâm đề phòng có giảm đi đôi chút. Còn việc dẫn kẻ lạ mặt trở về Thiên Thủy Trại, hắn không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cách thức hoạt động của Thiên thủy trại như trạm dừng chân ven đường, ai có vật tư đều có thể tới đó trả phí tụ cư, sẽ được cung cấp bảo hộ nhất định, dòng người đến đến đi đi mỗi ngày. (Hình thức này giống với các điểm tập trung xung quanh căn cứ Z nhưng cách thức tổ chức ít lỏng lẻo hơn.)
Pháp tắc sinh tồn của những người quản lý Thiên Thủy Trại rất đơn giản, gặp kẻ mạnh trực tiếp nhận sợ thuận theo, gặp kẻ yếu thì bắt nạt bóc lột, một loại pháp tắc tàn khốc nhưng hiệu quả.
Phạm Minh ngửi thấy cơ hội thu lợi liền nói:
“Cũng không phải không thể, nhưng các ngươi định lấy cái gì trả tiền đi nhờ xe đây?”
Đổng A nghe vậy cau mày, trên thân chỉ toàn là vũ khí và nhu yếu phẩm, chẳng có gì để trả cho đối phương, liếc mắt thấy những cây gỗ nằm ngổn ngang không xa, trong lòng có chủ ý bèn nói:
“Ta có thể giúp ngươi khai thác gỗ. Sức lực của ta hơi lớn hơn người bình thường một chút, đảm nhiệm luôn phần việc của vợ ta dư xài, ngươi thấy thế nào?”
Phạm Minh nghe lời ấy, biết mục đích đã đạt được liền gật đầu đồng ý:
“Được, quyết định như vậy.”
…
Mấy công việc chân tay này, đối với Đổng A quá đơn giản, một mình nếu hết sức có thể làm phần việc của cả đoàn đội. Dĩ nhiên không thể bại lộ thực lực chân chính, hắn chỉ làm dáng cho có, tuy vậy năng suất đâu chỉ hơn 2 người.
Sở Tuyết ngồi một bên ngán ngẩm nhìn xem Đổng A diễn, còn đang bận dư vị hai tiếng “vợ ta” được đề cập lúc nãy, trong lòng vui vui, ngồi đấy cười thầm.
Nàng cũng không rãnh rỗi, lợi dụng vải che lấp, lấy ra thiết bị nhiệm vụ của căn cứ Z, bắt đầu bắt lấy tất cả sóng ngắn trong vùng, tìm kiếm thêm thông tin từ các đài phát thanh, nếu có.
4 giờ chiều công việc kết thúc, 2 người Đổng A cùng với những nhân viên khác trở về Thiên Thủy Trại. Xe chạy khá gập ghềnh, đường nhựa bị hư hỏng rất nhiều. Ba năm qua, luôn bị các điều kiện thời tiết cực đoan tàn phá, dấu vết trước tận thế của nhân loại ngày một phai tàn.
Trên đỉnh nóc thùng xe tải, cả hai cùng với các công nhân khác ngồi chung một chỗ, mùi mồ hôi thực rất xốc người. Đổng A và Sở Tuyết ngồi gần nhau, cảm nhận sự xóc nảy. Bầu trời từ sắc xanh dịu dàng chuyển sang gam màu cam nồng ấm của hoàng hôn, hình ảnh tưởng như bình yên ấy, Đổng A luôn ở khu vực thành phố Z đã khá lâu chưa gặp được, bây giờ nhìn lại mang một dư vị khác, quả là một bức tranh huyền bí, kiệt tác của tự nhiên.
Ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt của tất cả mọi người ánh lên những đường nét tinh tế, còn có cả những nét chai sạn, thể hiện sự kham khổ của cư dân nơi đây.
Đồng bằng giống như mở rộng vô tận, lại trải ra sự trống trải khó tả. Còn đâu một thời biển lụa bát ngát, cảnh đẹp vô tận, còn đâu các cánh đồng màu xanh tươi tắn tràn ngập sinh cơ.
Đất đai bị hoang hóa, khắp nơi tràn ngập màu cỏ héo úa vàng, từng cơn gió mang theo hương cỏ khô và mặn mòi của đất cát,... Đổng A hít sâu một hơi,nắm lấy tay Sở Tuyết yên lặng ngắm nhìn hết thảy, những tưởng nơi đây không giống địa vực của thành phố Z, nhưng hắn đã nhầm, ở đâu cũng bị tàn phá cả thôi.
Có thể là ảo mộng, có thể là một chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong tâm trí, muốn che giấu đi suy nghĩ mà Đổng A không muốn thừa nhận: “sau khi zombie bộc phát ngày ấy, thế giới quả thật đã không giống.”
…
Đổng A leo lên xe rồi mới cảm thấy bất đắc dĩ-tốc độ “rùa bò” nếu lấy tốc độ của hắn, dùng hai chân đi bộ đã sớm tới nơi. Sau hai tiếng ngồi xe suy nghĩ miên man, thiên Thủy Trại bắt đầu hiện ra trong tầm mắt. Trời đã tối đi nhiều, xe tải bật đèn, tốc độ xe cũng nhanh hơn, giống như đang sợ hãi thứ gì đó sau lưng đang gấp rút đuổi theo.
Thiên Thủy Trại nằm trên một ngọn đồi, ở một nơi chỉ toàn là đồng bằng, chiếm cứ điểm cao liền có lợi thế. Đường lên đồi là đường đi dọc theo con suối nước chảy róc rách. Nếu có người ở khu vực thành phố Z đi tới bên này, chắc chắn sẽ không tin rằng trên đời vẫn còn suối có nước. Thiên Thủy Trại so với các điểm tập trung xung quanh căn cứ Z lớn hơn, quy hoạch tốt hơn, nhưng vẻ tồi tàn của các túp lều lụp xụp và mùi hôi trong không khí thì không khác gì mấy.
Xung quanh trại được bao bọc bởi một hàng rào gỗ, được vót chông nhọn bên trên, ngăn chặn leo qua. Chính trung tâm khu đất là một tòa nhà lớn, có vẻ như là một biệt thự được xây dựng trước tận thế, đã bị tận dụng cải tạo thêm. Không cần giới thiệu cũng có thể đoán ra được, nơi đó thuộc về cao tầng Thiên Thủy Trại sinh sống.
Xe tải dừng lại, bụi đất bị nó khuấy động cũng chậm rãi lắng xuống. Những đoàn đội khác ra ngoài tìm kiếm vật tư cũng lục tục trở về, để tình cảnh trước cổng trại phi thường nhộn nhịp.
Có một toán lính gác đi tới chặn đường thu phí vào cửa. Đám này đều mang theo quân đao, sau lưng có đeo súng trường tự chế. Vũ khí không tính là hiện đại nhưng cho người ta cảm giác đúng quy đúng củ, chứng tỏ đã được huấn luyện qua. Dù vậy từ thái độ đến xem, đám này rất ngạo mạn.
Thuận tay doạ dẫm bắt chẹt người sống sót khác, đã trở thành một trong những nguồn kinh tế chủ yếu của thủ vệ.
Chúng kiêng kỵ những đoàn đội lớn nhiều người, nhất là đoàn đội có nhiều xe tải như của Phạm Minh, còn những đoàn đội nhỏ yếu hơn, hoặc những kẻ đơn độc chỉ dám kiếm ăn ở khu vực gần xung quanh đây, thì bị phân biệt đối xử khá thậm tệ, có người bị soát hết hành lý, nếu gặp phải nữ không tránh khỏi bị sàm sỡ một phen.
Do Đổng A đi theo đoàn đội của Phạm Minh nên lính gác không có làm khó gì. Phí vào cửa của hai người cũng không đắt, Đổng A dù không hút thuốc nhưng vẫn mang theo thuốc lá - loại vật phẩm vạn năng, thuốc lá đã không còn sản xuất, những vật phẩm gây nghiện, giải tỏa căng thẳng như thế này, sẽ càng ngày càng quý. Đem thêm một bao thuốc giao cho Phạm Minh thu xếp, cả hai thuận lợi tiến vào bên trong.